Trên đường về nhà, Triệu Hướng Hải và Tiêu Diệp vẫn luôn duy trì trầm mặc.
Tiêu Diệp lái xe, Triệu Hướng Hải ngồi ở ghế phụ cũng không thèm liếc hắn một cái, nhìn chằm chằm đường phố vụt qua như bay bên cửa sổ, nhìn đến xuất thần.
Một luc lâu sau anh mới khôi phục tinh thần, điều chỉnh dáng ngồi một chút rồi lấy điện thoại ttrong túi ra.
Anh tìm wechat của Quan Trường Phong, do dự một chút rồi mới gửi một đoạn tin nhắn đi: Trường Phong, căn nhà mượn cậu có lẽ không dùng được rồi, khiến cậu bận thêm việc, thật xin lỗi.
Gửi xong tin nhắn này, anh nghĩ một lúc rồi nói thêm một câu: Ngày mốt cậu có rảnh không, tôi mời cậu đi ăn cơm.
Dù căn phòng kia không dùng được, nhưng ân tình này của Quan Trường Phong thì vẫn phải trả.
Vài phút sau Quan Trường Phong phản hồi: Hải ca, không cần xa lạ như vậy chứ, chuyện này cũng không có gì to tát đâu.
Triệu Hướng Hải nhìn tin nhắn, trong lòng khẽ ấm áp.
Quan Trường Phong này cũng thật đủ nghĩa khí, đủ nhiệt tình.
Trên mặt anh bất giác hiện lên ý cười, ngón tay lướt trên màn hình nhanh chóng gõ chữ, bất chấp mời Quan Trường Phong ăn cơm để trả lại ân tình này.
Quan Trường Phong chối không được đành phải đồng ý.
Triệu Hướng Hải hẹn địa điểm với hắn rồi mới buông điện thoại xuống thở phào một hơi.
Lúc này, xe đột ngột dừng lại khiến Triệu Hướng Hải chưa kịp chuẩn bị mà ngã ra phía trước một chút.
Anh nhăn mày ngẩng đầu.
Thì ra là đèn đỏ.
Triệu Hướng Hải rũ mắt xuống, ngồi cẩn thận lại, vừa định thu hồi ánh mắt liền thấy ánh mắt trần trụi của Tiêu Diệp bên cạnh.
Tiêu Diệp nhìn chằm chằm anh, đôi mắt âm trầm như một con sói săn mồi.
Triệu Hướng Hải bị ánh mắt nóng bỏng như tia laser của hắn làm cho phát hỏa, không nhịn được bất mãn hừ một tiếng: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Tiêu Diệp sửng sốt dời mắt đi: “Không có gì......”
Chỉ là khi nhìn thấy ý cười trên khóe môi của Triệu Hướng Hải, trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
Triệu Hướng Hải đã lâu rồi không cười với hắn như vậy.
Triệu Hướng Hải đã lâu cũng chưa đối hắn cười.
Không, không chỉ là cười, sau khi chia tay Triệu Hướng Hải đến cả một ánh mặt dịu dàng cũng đều khinh thường cho hắn, hoàn toàn dùng cách những người xa lạ đối xử với nhau để đối xử với hắn. Nhưng lúc này, Triệu Hướng Hải lại nhìn tin nhắn của người khác mà cười ôn nhu đến vậy, thư thái đến vậy.
Tiêu Diệp cảm thấy bản thân không dám nhìn Triệu Hướng Hải nữa, bởi vì mỗi lần nhìn, tâm hắn đều giống như bị một con dao chọc thẳng vào, đau không chịu được.
Sau khi chia tay với Triệu Hướng Hải, cơ hồ mỗi ngày hắn đều phải quay cuồng trong vại dấm chua, điên cuồng ghen ghét những người có thể hưởng thụ sự ôn nhu của Triệu Hướng Hải!
Những sự ôn nhu tri kỷ đó đã từng là của hắn, là của một mình hắn....
Nhưng hiện tại một chút hắn cũng không chiếm được!
Tiêu Diệp nhìn đèn đỏ bên ngoài, trong lòng khó chịu, nghẹn khuất mãnh liệt! Cuối cùng hắn vẫn không chịu được mà kêu một tiếng: “Hải ca.”
“Có gì nói đi.”
Tiêu Diệp siết lấy tay lái: “......Trước đây lúc tôi không quan tâm đến anh, có phải anh rất khó chịu đúng không?”
Triệu Hướng Hải nghe được câu nói của hắn liền sửng sốt.
Khó chịu?
Xác thật mấy năm cuồi cùng bên nhau kia, mỗi lần đối mặt với khuôn mặt lạnh tanh của Tiêu Diệp, anh đều có cảm giác như bị ai đó bóp chặt lấy trái tim.
Anh ở thương giới rèn luyện lâu như vậy, tâm thái cũng coi như thành thục ổn trọng, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc anh và Tiêu Diệp đang dần dần xa cách nhau, dần dần trở lên lãnh đạm xa cách, trong lòng anh đều sẽ ủy khuất như một đứa trẻ.
Rõ ràng anh không làm gì sai....
Rõ ràng anh đã chịu đựng rất nhiều áp lực ở công ty, nhưng vẫn luôn tận lực đối xử thật tốt với Tiêu Diệp và Nhạc Nhạc.
Triệu Hướng Hải quay đầu nhìn cửa sổ bên ngoài, trầm mặc một hồi lâu rồi cười khổ một tiếng: “Đều qua rồi, không cần nhắc lại nữa.”
Tiêu Diệp nhìn sườn mặt của Triệu Hướng Hải, nhìn tây trang, áo sơ mi, cà vạt chỉnh tề trên người anh, hầu kết hắn khẽ lăn lộn một chút, cúi đầu một hồi rồi mới lúng túng nói: “....Thật xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi rồi.”
“Trước đây xin lỗi quả thật giống như anh nói, có chút không tình nguyện.” Tiêu Diệp hít sâu một hơi: “Lần này là thật lòng.”
Triệu Hướng Hải khẽ giật giật ngón tay: “Ừ, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu......đèn xanh rồi, lái xe đi.”
Tiêu Diệp siết chặt tay lái, khởi động xe đi qua giao lộ rồi sau đó mới dừng xe ở bên đường, tiếp tục yên lặng nhìn Triệu Hướng Hải, hiển nhiên là còn chuyện muốn nói với anh.
“Hải ca.” Tiêu Diệp nói: “Tôi cũng đã thử buông tay, từ người yêu chuyển sang tình bạn với anh, nhưng tôi không làm được. Anh cũng biết, mỗi lần nhìn thấy anh với người khác thân mật, tôi liền không nhịn được mà nổi cáu.....Tôi không khống chế được.”
Triệu Hướng Hải khẽ giật giật khóe môi, hừ nhẹ một tiếng không nói chuyện.
“Tôi chia tay anh, nhưng không nghĩ muốn buông tay anh.” Ánh mắt của Tiêu Diệp nóng bỏng: “Dù anh có chán ghét, tôi cũng muốn theo đuổi anh một lần nữa.”
Triệu Hướng Hải nhíu mày, trong lòng nảy lên một tia phiền muộn: “Tùy cậu.”
“Nhưng...” Hai tròng mắt của Tiêu Diệp chợt thâm trầm: “Trong khoảng thời gian tôi theo đuổi anh, anh đừng có....”
Nói đến đây, Tiêu Diệp hơi dừng lại.
Trong bất giác hắn nhớ lại lời nói của Triệu Hướng Hải, nói hắn bá đạo ngang ngược không nói lý lẽ.
Hắn khẽ siết tay, nghĩ một hồi rồi mới mềm giọng nói: “Trong khoảng thời gian tôi theo đuổi anh, anh......anh đừng ở bên cạnh người khác có được không?”
- ---------------------------
Editor có điều muốn nói: Mơ đi, trong mơ cái gì cũng có hết á.8