Hắn lặng lẽ nhắm mắt, tứ chi xung quanh cùng với cảm quan tựa như bị tê liệt hoàn toàn.
Tiêu Diệp nằm trên giường cứu hộ, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu nóng bừng lên, một động lực nào đó đã khiến hắn cố gắng mở đôi mắt ra nhìn xung quanh. Trừ điều này ra, hắn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cũng không nhìn thấy bất cứ ai, toàn thân trên dưới lạnh toát, không cảm nhận được một chút hơi ấm.
Hắn hao hết sức lực muốn động đậy cánh tay của bản thân.
Nhưng cả cơ thể của hắn như bị ép khô không còn lấy một chút sức lực, hai chân hai tay đều không thể nâng lên được. Bây giờ hắn chỉ còn lấy một tia ý thức trong đầu: Hải ca còn ở bên cạnh hắn không? Hay là anh đã đi đâu mất rồi?
Rốt cuộc, anh vẫn không muốn quay đầu lại, anh vẫn không cần hắn.
Vừa nghĩ đến đây, lồng ngực vốn dĩ tê dại không còn chút cảm giác bỗng nổi lên một tia đau đớn chua xót. Mí mắt Tiêu Diệp run run, trong đầu lại hiện lên một hồi ức dường như đã bị lãng quên từ thuở nào.
Hắn nhớ tới đoạn thời gian yêu đương điên cuồng cùng tới Triệu Hướng Hải, nhớ tới lúc hắn dựa vào cửa sổ sát đất, Hải ca đứng bên cạnh uống một ngụm rượu, hắn liền vươn người hôn lên môi anh, bá đạo mút mát hương rượu thơm nồng trong khoang miệng anh. Mà Hải ca cũng chỉ híp mắt cười ôn nhu làm say lòng người.
Hắn nhớ tới khoảnh khắc Hải ca ôm Nhạc Nhạc, tay anh cầm bình sữa đút con bé bú, mà hắn cầm tã lót đứng phía sau nhìn hai cha con họ, không khí lúc đó thật yên tĩnh, cũng thật ấm áp, giống như một gia đình vậy.
Tiêu Diệp nghĩ, hồi ức đó thật đẹp biết bao.
Đáng tiếc là hết thảy những điều tốt đẹp đó đều do hắn một thân phá hoại tất cả. Mà về sau, có lẽ hắn cũng không còn cơ hội thấy được nữa.
Giờ khắc này, Tiêu Diệp chỉ cảm thấy tứ chi của mình dần dần mất đi ý thức, cứ như thể hắn bị ném xuống biển sâu, chỉ biết dãy dụa trong vô lực, tựa như bị kéo vào trong biển đen rộng lớn không thấy đáy.
Có lẽ hắn phải ném mạng ở đây rồi. Tiêu Diệp nhắm hai mắt, trong lòng lại nổi lên một chút hối hận cùng không cam lòng.
Nếu lúc trước hắn không ngoại tình thì có lẽ bây giờ hắn với Hải ca còn đang hưởng thụ ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên nhau...
Nếu lúc trước hắn không ngoại tình thì có phải hiện tại Hải ca sẽ không chấp nhất, lạnh lùng và thờ ơ với hắn như vậy không?
Thật sự...không cam lòng.
Tử lộ trước mặt, hắn lại muốn nắm lấy bàn tay của Hải ca, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh trong chốc lát. Lại muốn dựa vào bên tai anh, chân thành nói với anh một câu xin lỗi. Hắn còn muốn sống thêm một chút để nhìn thấy ánh mắt anh nhiều hơn một chút là đủ rồi. Hắn muốn...
Sự hối hận và tuyệt vọng dần dần biến mất theo ý thức của Tiêu Diệp. Hô hấp của hắn mỗi lúc một mỏng manh, khóe mắt Tiêu Diệp trượt xuống một giọt nước mắt. Sau đó hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Triệu Hướng Hải ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, cả người căng thẳng.
Lúc còn ở trên xe cứu thương, anh nắm tay Tiêu Diệp cả một đường, cảm nhận chút ấm áp trên tay của Tiêu Diệp, từ ấm áp, dần dần trở lên lạnh lẽo.
Anh gian nan thở một hơi, duỗi tay che lại mặt mình, bỗng chốc...anh muốn khóc.
Trước kia anh chán ghét Tiêu Diệp như vậy, cảm thấy tên khốn này đã ngoại tình một lần thì mãi mãi sẽ không bao giờ đổi tính, là một tên tra nam đáng chết, vậy nên anh có thể tránh xa hắn bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu.
Nhưng hiện tại, ngay tại lúc này, trong lòng Triệu Hướng Hải chỉ có một suy nghĩ. Anh không muốn Tiêu Diệp chết.
Anh muốn Tiêu Diệp sống thật tốt, sống sờ sờ ra khỏi phòng phẫu thuật!
Nếu Tiêu Diệp dám chết như vậy, nếu hắn dám để anh nhìn thấy hắn chỉ còn là một khối thi thể lạnh băng được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, anh liền....
Triệu Hướng Hải gắt gao siết chặt tay, siết đến mức các đốt ngón tay đều trở lên trắng bệch. truyện tiên hiệp hay
“Triệu tổng.” Giọng nói của trợ lý Vương từ xa truyền tới, bước chân dồn dập mỗi lúc một gần: “Triệu tổng, ngài không sao chứ?”
Triệu Hướng Hải chết lặng ngẩng đầu nhìn trợ lý Vương rồi lắc đầu, cất giọng khàn đặc: “Không sao.”
“Tôi đã đưa Nhạc Nhạc đi xử lý vết thương rồi tìm một y tá dỗ con bé đi ngủ rồi.” Trợ lý Vương ngồi xuống ghế bên cạnh Triệu Hướng Hải: “Nhạc Nhạc bị dọa sợ, bác sĩ nói cần phải để con bé nghỉ ngơi một chút.”
Triệu Hướng Hải nhắm mắt lại: “Tôi biết rồi.”
Trợ lý Vương nhìn Triệu Hướng Hải như vậy, cũng không biết phải nói gì hơn.
Nhưng mà khi cậu vừa thấy tấm biển giải phẫu còn sáng đèn, cậu liền yên lặng ngậm miệng. Không lâu sau đó, vài người bạn của Triệu Hướng Hải cũng lục đục chạy tới.
Cậu cắn răng nghĩ, Tiêu Diệp, nhiều người mong ngài bình an ra ngoài như vậy, ngài nhất định phải chống đỡ, đau đớn cỡ mấy cũng phải cố gắng chống đỡ!
Cuộc phẫu thuật diễn ra cực kỳ lâu, một mạch đến khi hửng đông.
Trợ lý Vương mơ mơ màng màng ngủ gật, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu vào hành lang. Mà Triệu tổng bên người vẫn chết lặng như cũ, nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, một chút buồn ngủ cũng không có.
Hắn thở dài: “Triệu tổng, bữa tối với bữa sáng ngài cũng chưa ăn, tôi xuống dưới mua cho ngài chút điểm tâm nhé?'
“Không cần đâu.”
“Ngài đừng như vậy.” Trợ lý Vương rũ mắt: “Bất kể thế nào thì ngài cũng nên ăn no trước...”
Phanh-----
Đúng lúc này, phòng phẫu thuật bỗng phát ra một tiếng ồn ào. Đèn giải phẫu cũng đã tắt.
Triệu Hướng Hải vội vã đứng dậy, hai chân căng cứng đến mức khiến anh cảm thấy sắp ngã gục, may mắn là anh nhanh tay vịn vào ghế mới có thể đứng vững lại. Hai mắt anh mở to nhìn chằm chằm cửa phòng.
Bác sĩ cả người đầy mồ hôi bước ra từ phòng giải phẫu. Triệu Hướng Hải há miệng thở dốc, gian nan nói: “Cậu ấy....”
“Phẫu thuật thành công.” Bác sĩ nặng nề nói, gật gật đầu.
Vừa nghe thấy bốn chữ này, Triệu Hướng Hải lập tức dỡ bỏ mọi căng thẳng, bước chân trở lên mềm nhũn.
Nhưng chưa đợi mọi người kịp cao hứng, bác sĩ đã trầm giọng nói: “Tuy là đã thành công, nhưng tình huống của cậu ấy vẫn còn rất nguy kịch.”