Tuy rằng hắn đang cười, nhưng cả người đều tản ra sự nguy hiểm khiến hai chân Dương Gia Lập mềm nhũn, run bần bật.
“Diệp Đình.....” Dương Gia Lập cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp mạnh yết hầu mình: “Anh anh anh.....thế quái nào anh lại ở đây?”
Diệp Đình híp mắt, tỏ vẻ không thèm để ý mà nói: “Em cho rằng em trốn đi thì tôi thật sự sẽ không tìm thấy em sao?”
Khuôn mặt của Dương Gia Lập đột nhiên trắng bệch, đầu ngón tay đều run rẩy hết cả lên.
Cậu cứng họng, theo bản năng mà xoay người bỏ chạy.
Diệp Đình hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hai tên bảo tiêu đang đứng thẳng bên cạnh. Hai tên bảo tiêu cao lớn liền lập tức hiểu ý, không chút lưu tình đi nhanh đến phía trước, bắt lây cánh tay của Dương Gia Lập, đè thân hình gầy gò của cậu xuống đất khiến cậu không thể động đậy được.
“Đệch!” Dương Gia Lập sợ hãi, cả người đều run rẩy: “Buông ra, các người buông tôi ra!”
Diệp Đình chậm rãi bước đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nâng cằm Dương Gia Lập lên: “Biết sợ rồi?”
Dương Gia Lập há miệng thở dốc, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm tròng mắt thâm sâu của Diệp Đình, không lên tiếng.
“Biết sợ sao lần trước lại cả gan đánh tôi như vậy?” Diệp Đình nắm cằm của Dương Gia Lập nâng lên, nắm đến mức cằm cậu hằn lên vết đỏ.
Từ khi sinh ra đến giờ Diệp Đình hắn chưa bao giờ mắt mặt đến vậy!
Dương Gia Lập dám đánh hắn? . ngôn tình hài
Phản rồi!
Dương Gia Lập khẽ nuốt nước bọt: “Diệp Đình, anh muốn làm gì!”
“Tôi làm gì?” Diệp Đinh vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đòi nợ chứ làm gì, em đánh tôi như vậy, đương nhiên tôi muốn đòi nợ từ trên người em, không đúng sao?
“Tôi cũng chỉ tát anh một cái, đá anh thêm cái nữa, anh muốn đòi nợ? Được!” Dương Gia Lập cắn chặt răng, nhăn mũi: “Anh bảo họ thả tôi ra, tôi để anh đánh lại là được chứ gì?”
Diệp Đình trào phúng cười: “Dương Gia Lập, em cho rằng em làm tôi tức giận, mà tôi lại chỉ đánh trả em, đơn giản như vậy là có thể xong việc?”
Dương Gia Lập kêu lên một tiếng: “Vậy anh còn muốn thế nào? Tôi không có tiền, cũng không có nhiều bạn bè, hiện tại chẳng khác gì một con chuột nhắt chạy tới chạy lui trốn tránh anh. Diệp Đình, anh đừng có quá phận!”
Diệp Đình khẽ cười rồi đứng lên, đứng trên cao nhìn Dương Gia Lập ở dưới đất. Dương Gia Lập càng thêm hăng hái, há miệng mắng: “Diệp Đình! Ông đây với anh cũng chỉ có quan hệ bao dưỡng, anh trả tiền bao nhiêu tôi cũng cho anh chịch bất nhiêu, chúng ta cũng đã thanh toán xong! Khi đó là do anh bỏ tôi mang gái đi dự tiệc, tôi tức quá nên mới đánh anh, nếu anh vì thế mà cảm thấy mất mặt thì cứ đánh lại tôi, tôi cũng chẳng thèm phản kháng, được chưa!?”
Diệp Đình nghe Dương Gia Lập nói, lại như vừa phát hiện được điều gì đó, đột nhiên ngồi xổm xuống hỏi: “Tôi mang nữ nhân tới yến hộ, vậy nên em tức giận?”
Dương Gia Lập khẽ giật giật khóe miệng, sau đó nhíu mi mắng: “Bởi vì anh là đồ cặn bã!”
Diệp Đình ngưng cười, cả người dường như lạnh xuống vài phần.
“Anh cả ngày đều cười tủm tỉm, nhưng tôi biết anh chính là con hổ xấu xa đáng ghét đên tiện! Anh, còn cả người anh em kia của anh, bạn trai cũ của Hải ca, hai người các anh đều là tra nam! Cả hai người chẳng khác gì nhau!” Dương Gia Lập dãy dụa hai chân, muốn thoát ra: “Hôm nay anh muốn đánh thì mau đánh, không đánh thì thả tôi ra!”
Diệp Đình nghe lời giải thích của Dương Gia Lập, khuôn mặt có chút thất vọng.
Dù sao đây cũng không phải câu trả lời hắn muốn nghe.
Diệp Đình thở dài, hất cằm với bảo tiêu.
“Đưa cậu ta ra xe cho tôi.” Diệp Đình xoay người, không thèm nhìn ánh mắt oán giận của Dương Gia Lập: “Sau đó đưa cậu ta đến căn nhà khu phía Đông, đừng để cậu ta chạy thoát lần nữa.”
Tên bảo tiêu mặt không cảm xúc, gật đầu đáp ứng.
“Lát nữa tôi phải về nhà chính Diệp gia, hai ngày sau mới trở về, các cậu trông chừng em ấy thật kỹ cho tôi. Chờ tôi trở lại....” Diệp Đình thẳng lưng, hơi quay đầu liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dương Gia Lập: “Tôi sẽ “chăm sóc” em ấy thật tốt!”