Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 12: Chương 12: Đồ Khốn nạn




Buổi chiều, Triệu Hướng Hải phải đi khảo sát thị trường.

Một trung tâm mua sắm gần đó sắp xây dựng thêm. Một số người phụ trách trung tâm thương mại đã liên hệ với anh nói rằng họ muốn quay quảng cáo cho trung tâm, muốn anh đến xem thử.

Triệu Hướng Hải cảm thấy khả thi liền đáp ứng.

Khi anh ra khỏi xe, một số ông chủ khác đã đợi anh ở cửa.

“Triệu tổng, ngài đến rồi.”

Người phụ trách chính của sự kiện lần này, Chu tổng, mỉm cười tiến đến bắt tay với Triệu Hướng Hải: “Triệu tổng đến rồi, chúng ta mau vào thôi?”

Triệu Hướng Hải ừ một tiếng, chào hỏi những ông chủ khác rồi đứng thẳng lưng bước vào.

Những ông chủ khác đều một dạng đầu hói, bụng bia, mặt mũi bặm trợn, vòng eo ngấn mỡ.

Chỉ có Triệu Tương Hải là vẫn đẹp trai, đi giày da sáng màu, chân thon eo nhỏ, thân thể cường tráng được bọc dưới bộ âu phục, anh tuấn nổi bật.

“Tôi nghe nói gần đây Triệu tổng đã trở lại cuộc sống độc thân.” Chu tổng cười, liếc nhìn Triệu Tương Hải, trêu chọc: “Sao lại nháo với Tiêu tổng đến mức chia tay luôn thế?”

“Chu tổng nói đùa.” Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng lắc đầu: “Ở trên đời này cái gì dùng lâu rồi cũng sẽ chán, huống chi là tình cảm con người.”

Đôi mắt nhỏ của Chu tổng trợn lên một hồi mới hiểu ra gần hết: “Đúng đúng. Đã bao nhiêu năm rồi mà Triệu tổng đẹp trai phong lưu như vậy. Với điều kiện này ngài, làm sao thiếu người đầu ấp tay ôm? Điều đó không quan trọng, haha. “

Triệu Hướng Hải bật cười, đang muốn nói chuyện thì một người đàn ông tai to mặt lớn bên cạnh đột nhiên hừ lạnh.

Triệu Hướng Hải nhướn mắt, lông mày đột nhiên hơi nhăn lại.

Anh biết người đàn ông đó, hắn họ Ngụy, luôn cùng anh đối nghịch.

Triệu Hướng Hải phớt lờ tiếng khịt mũi lạnh lùng của họ Ngụy, chỉnh lại tay áo rồi đi theo đám người Chu tổng vào trung tâm mua sắm.

Thời gian làm việc là ban ngày, trung tâm lại người không nhiều người lắm.

Triệu Hướng Hải đi theo bọn họ dạo quanh vài khu vực, giao lưu không ít kinh nghiệm.

Khi bọn anh một lần nữa trở lại đại sảnh, màn hình điện tử khổng lồ ở sảnh đã bắt đầu phát quảng cáo.

Triệu Hướng Hải thản nhiên liếc nhìn màn hình, ánh mắt tối sầm lại.

Trên màn hình điện tử, vào lúc này đang phát một quảng cáo mà Phó Chu Minh làm người đại diện. Phó Chu Minh này có khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, rất có duyên trước ống kính.

Khi Triệu Hướng Hải đang định thu hồi tầm mắt, người đàn ông họ Ngụy bên cạnh đột nhiên nói: “Triệu tổng, minh tinh này tên là Phó Chu Minh. Tôi nghe nói cậu trai này rất nổi tiếng, được đề cử giải ảnh đế, ngài có biết cậu ấy không?”

Triệu Hướng Hải lạnh lùng liếc hắn một cái liền biết người này muốn bắt lỗi anh.

Hắn bình tĩnh mà nói: “Không quen biết.”

“Không quen biết sao?” Họ Ngụy nhún vai, cười xấu xa nói: “Cũng không sao. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, Phó Chu Minh này mới xuất đạo không lâu liền có thể đề danh ảnh đế, còn đại diện phát ngôn một nhãn hàng lớn, sau lưng khẳng định có đại kim chủ, Triệu tổng, ngài nói xem đúng không?”

Triệu Hướng Hải sắc mặt cứng đờ.

Họ Ngụy khẳng định biết anh cùng Tiêu Diệp nháo đến chia tay, liền vội vàng tới sỉ nhục anh.

Triệu HướngHải không có ý định vướng vào loại người rác rưởi này, liền nhấc chân rời đi.

“Ôi, kim chủ có thể nâng một tiểu minh tinh đến cao như vậy, chắc chắn đây là tình yêu đích thực.” Họ Ngụy nhìn chằm chằm kia biển quảng cáo, cười đáng khinh: “Triệu tổng, cậu thấy thế nào?”

Triệu Hướng Hải khẽ nheo mắt lại.

Xem ra tên họ Ngụy này cố ý chọc phá anh.

Anh dừng bước chân, xoay người lại.

“ Ngụy tổng, hôm nay ông có chuyện gì sao? Chúng ta tới đây là để cùng nhau bàn bạc dự án kinh doanh. Sao hôm nay ông còn mồm mép hơn con gái tôi, bàn tán chuyện đời tư của người nổi tiếng vậy?”

Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay: “... Tôi chỉ tùy tiện nói, Triệu tổng hà tất phải để ý chuyện lặt vặt này?”

“Tôi không quan tâm lời nói của ông.” Triệu Tương Hải nói với ánh mắt khinh thường, nhếch môi cười: “Nhưng nếu Ngụy tổng luôn đặt năng lượng buôn chuyện bát quái này vào công việc, thì hạng mục lần trước cũng không tổn hại thành như thế.”

Họ Ngụy trợn tròn mắt.

Lần đầu tư vào hạng mục gần đây nhất ông ta suýt mất trắng chuỗi vốn, nên ông ta luôn coi đó là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời.

Triệu Hướng Hải lúc này lại nhắc tới chuyện đáng xấu hổ đó, ông ta lập tức cảm giác như bị một con dao sắc bén cắm vào lồng ngực: “Triệu Hướng Hải, mày--”

“Được, được rồi.” Chu tổng nhìn thấy không khí bên này không đúng, vội vàng chạy tới hoà giải. “Mọi người đều là chỗ quen biết, đừng căng thẳng quá haha.”

Triệu Hướng Hải nhìn sâu vào mắt tên họ Ngụy, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào xoay người rời đi.

Hắn lười cùng loại người này so đo.

Thị trường khảo vừa chấm dứt, Triệu Hướng Hải lái xe trở về nhà.

Vừa mở cửa đã bắt gặp mùi thức ăn bốc lên nghi ngút.

Triệu Hướng Hải nhìn về hướng phòng ăn, Tiêu Diệp có lẽ mới tập thể hình, tắm xong liền mặc áo choàng tắm rộng rãi rồi ngồi vào bàn.

Trên bàn ăn chứa đầy thức ăn vẫn còn tỏa hơi ấm nóng.

Tiêu Diệp nhướng mi, có chút khoa trương nhìn Triệu Hướng Hải: “Về rồi?”

Triệu Hướng Hải không để ý đến hắn, nới lỏng cà vạt đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước.

Khi anh cầm chai nước đi qua bên Tiêu Diệp, Tiêu Diệp đột nhiên nắm lấy tay anh: “Chờ đã, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Triệu Hướng Hải bận rộn một ngày, có chút mệt mỏi, mới vừa bị họ Ngụy chọc cho phát cáu, giờ lại phải dây dưa với Tiêu Diệp khiến anh càng thêm nóng nảy: “Mau nói, tôi còn có việc.”

Tiêu Diệp lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong đặt một chiếc đồng hồ kim cương sang trọng: “Cái này, nhìn có đẹp không?”

Triệu Hướng Hải nhíu mày: “Rồi sao?”

“Anh nói xem...” Tiêu Diệp lấy đồng hồ ra khỏi hộp, đặt lên hai cuống vé xem phim trên bàn. “Có hợp với khí chất của Phó Chu Minh không?”

( Zine: Không tìm đường chết thì sẽ không chết con rể à -)))

Một chiếc đồng hồ kim cương, hai cuống vé xem phim.

Tiêu Diệp đang muốn ám chỉ điều gì?

Triệu Hướng Hải nhìn mấy thứ này, bực bội hừ một tiếng.

Anh không biết sau khi chia tay Tiêu Diệp sẽ trở nên như thế nào!

Hắn kiêu ngạo ngang ngược không chịu nói lý, cách hắn dùng để kích thích anh bây giờ còn ấu trĩ như một đứa trẻ.

Triệu Hướng Hải cảm thấy mình đủ kiên nhẫn, nhưng Tiêu Diệp lại ngu đến mức khiến anh không khỏi đau đầu, lửa giận không khỏi dâng lên.

Anh hung hăng gạt tay Tiêu Diệp ra, không nói một lời, định trực tiếp rời đi.

Tiêu Diệp lạnh mặt, đột nhiên đứng lên ngăn ở trước mặt anh: “Anh còn chưa trả lời tôi.”

“Tiêu Diệp.” Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi. “Cậu con mẹ nó khốn nạn đủ chưa?”

Tiêu Diệp không nói chuyện, cả người đều nóng nảy muốn tới gần Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải siết chặt nắm đấm, khớp xương trở nên trắng bệch: “Tiêu Diệp, tôi từng nghĩ cậu chỉ là ngu ngốc EQ thấp lè tè. Bây giờ tôi phát hiện cậu còn không có giáo dưỡng, hỗn trướng đê tiện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.