Ưm...
Triệu Hướng Hải mơ hồ tỉnh lại.
Anh vội vã mở mắt, nhưng phải đến một lúc sau mới định hình được cảnh tượng trước mắt.
“Hải ca.” Bên cạnh truyền tới một giọng nói, Triệu Hướng Hải quay đầu liền thấy Quan Trường Phong ngồi bên cạnh, hắn cười: “Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi.”
Triệu Hướng Hải ngồi thẳng lưng, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức: “Tôi—— ngại quá, đường không xa vậy mà lại ngủ quên trên xe cậu.”
Quan Trường Phong lắc đầu: “Không có việc gì.”
Triệu Hướng Hải lập tức quay đầu nhìn cửa sổ, liếc mắt liền nhận ra đã đến cửa nhà mình. Anh bật cười, nhìn Quan Trường Phong nói: “Hóa ra đã đến nhà của tôi. Trường Phong, đáng lẽ cậu nên trực tiếp đánh thức tôi, không cần phải chờ tôi như vậy đâu.”
Khóe môi của Quan Trường Phong khẽ cong cong: “Tôi muốn để anh nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Triệu Hướng Hải nghe hắn nói xong, lại nhìn ánb mắt nhu tình của hắn, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Giống như có việc gì đó đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng anh cũng không tiện vạch trần, nhẹ nhàng gật đầu rồi mở cửa đi xuống xe.
Gió đêm từ từ thôi tới, Triệu Hướng Hải hít một hơi thật sâu, vừa bước chân ra khỏi xe liền cảm thấy choáng váng mà suýt ngã sấp xuống đất.
Quan Trường Phong vốn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú Triệu Hướng Hải, thấy thế liền kinh ngạc, hắn vội vàng bước ra khỏi xe đỡ lấy thân thể của anh, khẩn trương hỏi: “Anh sao thế?”
“ Không sao.” Triệu Hướng Hải xấu hổ vẫy vẫy tay: “Chắc là do uống rượu nên bước chân có hơi lảo đảo, không nhìn rõ đường.”
Quan Trường Phong lúc này mới yên tâm bỏ tay ra.
Triệu Hướng Hải lấy đồ đạc của mình rồi lững thững đi vào nhà.
Quan Trường Phong cũng không lập tức rời đi mà nhìn chằm chằm phía sau lưng Triệu Hướng Hải, như thể sợ anh lại bị thương.
Chờ đến khi Triệu hướng Hải đi tới cửa, anh cầm chìa khóa quay đầu nói: “ Trường Phong, cậu trở về đi, hôm nào lại mời cậu đi ăn cơm.”
Quan trường Phong cười một tiếng lại không hề rời bước.
Triệu Hướng Hải vừa cầm chìa khóa cắm vào ổ, liên phát hiện cánh cửa từ từ mở ra từ bên trong.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Diệp xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn nhìn Triệu Hướng Hải, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy sau lưng của Triệu Hướng Hải xuất hiện một tên nam nhân, vẻ mặt của hắn tức khắc thay đổi, hắn nhíu mày cảnh giác: “Hắn là ai?” Tiêu Diệp ghen tuông hỏi.
Quan Trường Phong nhìn thấy Tiêu Diệp liền bước lên phía trước một bước, vươn bàn tay ra hào phóng nói: “Hải ca anh ấy uống rượu không thể lái xe về nên tôi đưa anh ấy về. Rất vui được gặp cậu, tôi là Quan Trường Phong.”
Tiêu Diệp nghe thấy Quan Trường Phong gọi một tiếng Hải ca ngọt xớt, khuôn mặt bỗng tối sầm lại. Hắn nheo mắt nói: “Người của Quan gia?”
“Đúng vậy.”
Quan Trường Phong vẫn duy trì động tức vươn tay: “Tôi với Hải cả quen biết đã lâu.”
Tiêu Diệp có chút không tình nguyện mà bắt tay với Quan Trường Phong, đôi mắt thâm trầm nhìn hắn một cái, sau đó điền thu hồi ánh mắt, nghiêng người nhìn Triệu Hướng Hải nói: “Mau vào đi.”
Triệu Hướng Hải trầm mặc đi vào nhà.
Tiêu Diệp thấy anh đi đến phòng khách, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Quan Trường Phong, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu cũng có thể đi rồi, không tiễn.”
“Vậy tôi về đây.” Quan Trường Phong đáp lại ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Diệp, thần sắc bất biến: “Giúp tôi chuyển lời với Hải ca, bảo anh ấy uống nhiều canh giải rượu một chút, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt coi chừng mệt.”
Tiêu Diệp vốn đã rất để ý chuyện Quan Trường Phong đưa Hải ca về nhà, lúc này lại nghe Quan Trường Phong thân mật dặn dò như vậy, ghen tuông trong lòng hắn quả thực như muốn bùng nổ.
Hắn khẽ nhếch khóe miệng: “Hải ca là người của tôi, tôi sẽ chiếu cố anh ấy thật tốt, cậu không nhất thiết phải nhọc lòng như vậy, mời về cho.”
Quan Trường Phong xoay người: “Nói là như vậy, nhưng sao tôi thấy Hải ca bảo cậu chẳng qua chỉ là bạn trai cũ của anh ấy, không phải sao?” Dứt lời, ý cười trên mặt hắn càng sâu, thẳng chân bước tới xe của mình rồi rời đi.
Tiêu Diệp đứng ở cửa hứng gió lạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng của Quan Trường Phong mà siết chặt nắm tay. Có thể trên phương diện tình cảm hắn khá ngu ngốc nhưng ở trên người Quan Trường Phong hắn lại cảm nhận được địch ý sâu sắc. Tâm tư của người này đối với Triệu Hướng Hải chỉ sợ không phải dừng ở hai chữ bạn bè đơn giản như vậy!
Tiêu Diệp hung hăng đập tay vào tường. Tốn bao nhiêu công sức đuổi tên Tống Tu kia vào đoàn làm phim, bên người Triệu Hướng Hải con mẹ nó lại xuất hiện một tên Quan Trường Phong như hổ rình mồi! Nam nhân của hắn thật sự có sức hấp dẫn chí mạng, khiến nhiều người muốn đoạt lấy anh như vậy. Tiêu Diệp nặng nề thở dốc, trong lòng nảy lên một tia hoảng loạn khẩn trương.
Hắn có thể cảm nhận được Hải ca đã từng là người chỉ thuộc về mình hắn, hiện tại như biến thành Đường Tăng khiến cho yêu tinh bốn phương tám hướng đều đuổi tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải mà thèm nhỏ dãi, toàn tính muốn nhúng tràm anh một phen.
Tiêu Diệp cắn chặt răng nghĩ.
Bất kể “Yêu tinh” nào dám có tâm tư khác đối với Hải ca, tới một người hắn đánh một người, tới một đôi hắn đánh một đôi, một chân đá bọn chúng ra khỏi Nam Thiên môn, khiến cho bọn chúng không bao giờ có thể tiếp cận anh thêm một lần nào nữa.
Triệu Hướng Hải là của hắn, của mình hắn! Ai cũng đừng nghĩ chiếm đoạt!