“Con mẹ nó tôi có thể giải thích gì với hắn chứ!”
Dương Gia Lập phẫn nộ rống lên một tiếng, khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
Cậu với Diệp Đình cũng chỉ có quan hệ bao dưỡng mà thôi.
Năm đó cậu rời khỏi giới giải trí, thứ nhất là do không còn muốn đóng phim nữa, thứ hai là bị Diệp Đình cưỡng chế bao dưỡng, tên này lại không đồng ý cho cậu đi đến đoàn phim, lấy hợp đồng bao dưỡng ra bắt cậu theo hắn ra nước ngoài.
Những năm ở nước ngoài, tuy rằng hai người bọn họ không gặp mặt thường xuyên nhưng mỗi lần gặp mặt, hai người đều ở chung cực kỳ hòa hợp, hòa hợp từ tâm lý đến thân thể. Trong nháy mắt, Dương Gia Lập còn hoài nghi có phải bọn họ đã vượt qua quan hệ bao dưỡng mà bước tới giai đoạn yêu đương hay không.
Cũng bởi vì như vậy mà khi cậu bị Diệp Đình cho leo cây, ở trong gió lạnh chờ đến năm giờ đồng hồ cũng không thấy người đâu, về đến nhà lại nghe thấy tin tức nói Diệp Đình mang theo một cô gái đến yến hội. Lúc này cậu mới giận đến lục phủ ngũ tạng bốc lửa, xúc động đến nói đanh Diệp Đình. Đánh xong cậu lại hối hận.
Diệp Đình là ai? Hắn là người như thế nào?
Chính là người cậu không thể chọc nổi á!
Vậy nên đợi đến ngày hôm sau, cậu liền trộm thu dọn hành lý mà chuồn mất, tìm cơ hội để về nước rồi liên lạc với Triệu Hướng Hải.
Quan hệ của cậu với Diệp Đình đơn giản như vậy, con mẹ nó còn phải giải thích cái gì?
Dương Gia Lập thở phì phò: “Tôi không có gì muốn nói với Diệp Đình hết. Hắn muốn trả thù tôi thì tôi để hắn đánh, nhưng anh nói cho hắn biết, đừng có nhốt tôi ở đây!”
“Chuyện này tôi không làm chủ được.” Bảo tiêu lạnh nhạt nói: “Chính ngài tự mình nói với Diệp tổng đi.”
Dương Gia Lập cắn chặt răng, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệnh tâm thần!”
“Nói ai bênh tâm thần?”
Cậu vừa mới nói xong, phía sau liền vang lên một giọng nói lạnh tanh.
Diệp Đình đã trở lại.
Dương Gia Lập sợ tới mức run rẩy, xoay người liền thấy Diệp Đình cả người mặc áo khoác đen, trên mặt mang theo nụ cười tươi nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vạn phần.
Ánh mắt khiên người khác phát lạnh.
Bảo tiêu nhìn thấy Diệp thiếu trở về, thức thời mà đều đi ra ngoài, hơn nữa còn tri kỷ khóa kỹ cửa.
Hầu kết của Dương Gia Lập khẽ lăn lộn: “Anh muốn làm gì?”
Diệp Đình cởi áo khoác treo ở một bên, khẽ cười: “Dương Gia Lập, em cư nhiên dám động thủ đánh tôi, còn lừa tôi rời đi, em nói xem tôi muốn làm gì?”
“Anh đừng có quá đáng!” Dương Gia Lập lui lại phía say: “Diệp Đình, tôi cảnh cáo anh....”
“Cảnh cáo tôi?” Diệp Đình bật cười, nói: “Em lấy cái gì để cảnh cáo tôi? Chạy trốn nhiều ngày như vậy, em còn cảm thấy mình thật giỏi đúng không?”
Dương Gia Lập tuy rằng sợ hãi đến chột dạ, nhưng vẫn cắn răng không chịu chùn bước.
Diệp Đình chậm rãi đi tới trước mặt Dương Gia Lập, vươn tay một cái nắm lấy cổ áo cậu: “Nếu đã bị tôi bắt lại, em vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời một chút. Đến bây giờ còn cứng đầu như vậy, thật sự rất không ngoan có biết không?
“Quan hệ của chúng ta đã kết thúc.” Cổ áo bị người siết chặt khiến Dương Gia Lập hô hấp cũng khó khăn: “Tôi với anh.....không còn quan hệ, anh buông tôi ra....tôi...”
“Kết thúc? Tôi nói kết thúc khi nào?” Nụ cười trên mặt Diệp Đình dần dần biến mắt, ánh mắt cũng hằn lên lửa nóng: “Tôi bao dưỡng em, tiền cũng cho em, em nghĩ em có quyền nói hai từ kết thúc?”
“Khốn nạn, anh cũng đã mang....mang theo gái...” Dương Gia Lập ho khan, nghẹn đến đỏ mặt: “Anh bao dưỡng tôi, tôi trả lại tiền cho anh còn không được sao?”
Diệp Đình hừ nhẹ một tiếng: “Em còn có tiền để trả cho tôi sao?”
Dương Gia Lập sửng sốt, tức khắc nhớ tới tình cảnh đáng thương của bản thân.
Mẹ nó, cậu quên mất.
Khi cậu chạy trốn Diệp Đình khắp nơi cũng đã tiêu sạch đống tiền đó rồi!
Cậu cắn chặt răng: “Tôi vay, tôi đi vay!”
“Không cần vay.” Diệp Đình nheo mắt lại: “Dựa theo ước định của chúng ta, cứ trả nợ bằng thân thể của em là được.”
Dứt lời, Diệp Đình mặc kệ Dương Gia Lập đang dãy dụa, tiến tới bế ngang người lên trực tiếp đưa vào phòng ngủ.
Hắn giận Dương Gia Lập dám chạy trốn, hắn cũng giận Dương Gia Lập dám đánh hắn.
Nhưng nếu đã bắt được người trở lại, hắn còn rất nhiều thời gian khiến cậu chịu thua.
Trước mắt có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Diệp Đình tháo cà vạt, nhìn thiếu niên bị ném lên giường, trong ánh mắt càng lúc càng thâm trầm.
......
Triệu Hướng Hải trở về phòng tắm rửa.
Dây dưa với loại người ngang ngược như Tiêu Diệp khiến anh mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt.
Anh tình nguyện đối mặt với những vấn đề khó giải quyết trong thương trường, ít nhất anh còn có cách để giải quyết.
Nhưng đối mặt với Tiêu Diệp, đối mặt với tên nam nhân không nói đạo lý này, anh thật sự bó tay không biết phải làm gì.
Tiêu Diệp từ nhỏ đã sinh ra trông một hoàn cảnh quá mức sung sướng, khiến hắn trở thành một con người cao ngạo. Đối với hắn mà nói, hắn muốn cái gì thì nhất định phải có cái đó. Hắn cũng không biết nhận thua, có lẽ với Tiêu Diệp mà nói, cúi đầu nhận sai với Triệu Hướng Hải cũng đã là cho anh đủ mặt mũi.
Cũng bởi vì điều này, Tiêu Diệp nói muốn một lần nữa theo đuổi anh, nhưng hắn vẫn dùng thái độ đứng trên người khác như cũ, như thể việc hẹn anh đi xem phim cũng chỉ là một điều nhàm chán.
Tên chó chết này thật sự rất thiếu đòn!
Triệu Hướng Hải cười khổ một tiếng, anh cũng không biết nên đánh tên Tiêu Diệp chẳng khác gì nhóc con ba tuổi bị chiếm đồ chơi này như thế nào.
Anh mặc áo tắm, đột nhiên hắt xì một cái.
Mấy ngày nay làm việc nhiều, lại bị Tiêu Diệp làm phiền, khả năng miễn dịch kém đi không ít, có lẽ là bị cảm rồi.
Triệu Hướng Hải cũng không quá để ý, uống cốc nước ấm rồi nằm lên giường.
Anh nằm một lát, lại như nhớ tới chuyện gì liền vươn tay với lấy chiếc điện thoại, mở giao diện trò chuyện rồi tìm số điện thoại của Dương Gia Lập.
Đã mượn được phòng ở, để an toàn thì vẫn nên bảo Dương Gia Lập chuyển vào nhanh một chút.
Miễn cho cậu cả ngày lo sợ bất an, sợ bị người nọ tìm được
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Hải ấn gọi, đưa điện thoại đến bên tai.
- ---------------------------
Editor có điều muốn nói: Muộn rồi con ơi -))