Tiêu Diệp nhìn sống lưng trần trụi của Triệu Hướng Hải, hận không thể xuyên về quá khứ vả mình một cái.
Sai lầm mà hắn phạm phải chính là đem tín nhiệm của mình trong lòng Triệu Hướng Hải đánh tan nát không còn một mảnh nào. Hắn muốn tận lức bù đắp, muốn đem tất cả các tín nhiệm đã sụp đổ ấy gây dựng lại một lần nữa, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ khó như vậy. Vì muốn để Triệu Hướng Hải tin hắn, hắn hận không thể móc tim ra đưa cho Triệu Hướng Hải xem! Trong lòng hắn hiện tại chỉ có Triệu Hướng Hải, ai khác đều không cần, hắn chỉ cần Hải ca của hắn thôi.
Nhưng dù thế nào Hải ca cũng không chịu quay đầu liếc hắn một cái, Tiêu Diệp chỉ cảm thân lòng mình gấp đến mức nảy lửa, nhưng trái tim của Hải ca vẫn vững vàng đóng kín lại không chịu mở ra dù chỉ một lần. Hắn cúi đầu, ghé sát vào bên tai của Triệu Hướng Hải: “Hải ca, anh không thể tin em một lần sao?”
Triệu Hướng Hải yên lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng co người lại.
Tiêu Diệp cắn chặt răng, có chút làm càn mà ôm lấy eo của Triệu Hướng Hải, đôi môi ghé sát bên tai Triệu Hướng Hải khẽ hôn một cái: “Lòng em chỉ có mình anh, chỉ có anh thôi, thật đấy.”
Triệu Hướng Hải nhắm chặt mắt, thật lâu sau mới trả lời: “Những lời này, trước đây cậu chưa từng nói.”
“Tại sao trước kia cậu không nói?” Triệu Hướng Hải mở mắt, quay đầu nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Tiêu Diệp: “Tiêu Diệp, nếu trước kia cậu nói những lời này, tôi nhất định sẽ tin.”
Ánh mắt của Tiêu Diệp bỗng tối sầm lại, cả người đều lộ ra chút chán nản.
Con người luôn phải lãng phí thời gian và tình cảm thì mới có thể nhận ra chính bản thân mình.
Tiêu Diệp quay đầu nhìn lại quá khứ mới phát hiện ra, hóa ra trong vô thức hắn đã bỏ lỡ nhiều như vậy, cũng đã mất đi nhiều như vậy.
Hắn cúi đầu: “Nếu hiện tại em nói...Em yêu anh, có phải đã muộn rồi không?”
Tim Triệu Hướng Hải khẽ lỡ một nhịp, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Tiêu Diệp cười khổ một tiếng, hôn nhẹ lên cổ Triệu Hướng Hải: “Hải ca, anh đừng không cần em, đừng bỏ em nhanh như vậy. Em...cái gì em cũng có thể thay đổi, thật đấy. Anh đừng lạnh nhạt với em như vậy, cứ coi em là bạn bè bình thường cũng được, có được không?”
Triệu Hướng Hải thở dài: “Tôi coi cậu là bạn bè bình thường, rồi sao nữa?”
“Chỉ cần anh nguyện ý cho em một chút hi vọng, mẹ nó bất luận thế nào em cũng sẽ bắt lấy cơ hội đó.” Tiêu Diệp nôn nóng nói: “Em chỉ cần anh đừng cho em một cái án tử trong lòng, chuyện khác em đều nguyện ý trả giá. Anh chỉ cần ngồi yên, không cần nhúc nhích, em sẽ tận lực để anh nhìn thấy sự thay đổi của em, tâm ý của em, được không?”
Tiêu Diệp cảm thấy hiện tại bản thân thật giống như một người sắp chết đuối.
Hắn chỉ cần Triệu Hướng Hải cho hắn một mảnh gỗ, hắn không cần nhiều, một miếng gỗ là được rồi.
Hắn sẽ gắt gao nắm chặt lấy, mặc cho sóng vỗ gập ghềnh, hắn cũng sẽ liều mạng bám chặt lấy miếng gỗ bơi vào bờ, liều mạng mở trái tim của Triệu Hướng Hải ra.
Triệu Hướng Hải nhìn ánh mắt đen nhánh của Tiêu Diệp, trong đó còn lập lòe khát vọng cực độ cùng lo lắng khôn xiết. Trong đó là một thứ tình cảm nồng cháy, nồng cháy đến mức khiến cho Triệu Hướng Hải cảm thấy kinh hãi.
Lúc Tiêu Diệp nổi điên, anh có thể xem Tiêu Diệp là đứa ngốc mà coi thường, nhưng khi Tiêu Diệp dùng ánh mắt cầu xin như vậy mà nhìn anh, tim anh lại không nhịn được mà nổi lên từng đợt sóng. Dù sao thì người nam nhân này cũng là người anh yêu bảy năm, Triệu Hướng Hải bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Thật lâu sau anh mới mở miệng: “Cậu muốn tôi coi cậu là bạn bè, được, tôi không có ý kiến.”
“Thật.”
Tiêu Diệp hít mạnh một hơi, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mạnh mẽ ôm lấy cơ thể của Triệu Hướng Hải, nhỏ giọng nói: “Tốt quá, anh đồng ý rồi, Hải ca, anh thật sự đồng ý rồi.”
Triệu Hướng Hải bị hắn ôm đến không thở nổi, khụ nhẹ một tiếng.
“Hải ca, em sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không. Anh không cần hoàn toàn từ bỏ em, em nguyện ý đem tất cả những gì em thiếu anh trả lại gấp trăm lần.”
Tiêu Diệp nhắm hai mắt lại: “Thẳng đến khi anh nguyện ý tin tưởng em, tiếp nhận em một lần nữa.”
Triệu Hướng Hải giãy giụa một chút, tay chạm vào trước ngực của Tiêu Diệp, đẩy người ra: “Được rồi được rồi, đừng có ăn vạ ở đây nữa, về phòng ngủ của cậu đi.”
Đôi mắt của Tiêu Diệp dính chặt lên người Triệu Hướng Hải, nhìn người từ trên xuống dưới một hồi, lúc này mới lưu luyến đứng dậy: “Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt đi, ngủ ngon.”
Triệu Hướng Hải gật đầu.
Tiêu Diệp đi đến bên cửa, nắm lấy tay nắm cửa rồi bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt mang theo chờ mong: “Hải ca.....anh cũng chúc em ngủ ngon đi.”
Trước kia như thế nào đều không tính, hiện tại Triệu Hướng Hải mà chúc hắn ngủ ngon, có khi hắn lại cao hứng đến cả đêm không ngủ được.
Triệu hướng Hải nhìn đôi mắt khẩn thiết mang theo chờ mong của Tiêu Diệp, mím môi một hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ngủ ngon.”