Tiêu Diệp lái xe tới nhà chính Tiêu gia.
Hắn vừa đỗ xe, quản gia của biệt thụ đã đi ra cười nói: “Thiếu gia đã trở lại.” . Truyện Hệ Thống
“Ừ.” Tiêu Diệp gật gật đầu, cởi áo khoác đưa cho ông: “Mẹ tôi ngủ rồi sao?”
“Phu nhân vốn dĩ chuẩn bị đi ngủ, nhưng nghe tin ngài trở về thì đã ra phòng khách chờ rồi ạ.” Quản gia nhận lấy áo khoác của Tiêu Diệp, đi theo sau lưng hắn.
Tiêu Diệp đi vào biệt thự, chỉ thấy mẹ hắn đang ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách, nâng chén trà nóng chậm rãi uống.
“Phu nhân, thiếu gia đã về rồi.” Quản gia cười tủm tỉm nhắc nhở một câu.
Lệ Bình ngẩng đầu nhìn đứa con anh tuấn mê người của mình, từ ái cười cười: “Trở về rồi à, tới đây, ngồi bên cạnh mẹ.”
Tiêu Diệp ngồi xuống sô pha, quản gia đưa cho hắn ly trà ấm.
“Đã trễ thế này sao đột nhiên lại trở về đây?” Lệ Bình nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Diệp quay đầu lại, thật lâu sau mới nặng nề đáp: “...Không có gì, chỉ là muốn về thăm nhà một chút.”
Lệ Bình cũng từng là một nữ nhân tinh anh, thấy con trai phản ứng như vậy cũng đoán được một vài điều.
Bà cẩn thận hỏi: “Là trên vấn đề tình cảm....gặp rắc rối sao?”
Tiêu Diệp siết chặt tay căng thẳng, nhíu mày: “Mẹ, mẹ đừng đoán bừa.”
“Con là con mẹ, không cần gạt mẹ.” Lệ Bình nhớ lại một vài tin tức mình hỏi thăm được trước đây mà dò hỏi: “Chia tay Triệu Hướng Hải rồi đúng không?”
Tiêu Diệp bị chọc đúng tâm sự, buồn rầu không nói lên lời.
Lệ Bình nặng nề thở dài một hơi.
Bà với bạn trai tên Triệu Hướng Hải kia của con trai, từ trước tới nay đều không tính là thân cận. Thật ra cũng không phải do Triệu Hướng Hải không tốt, chỉ là thấy cậu quá thành thục ổn trọng, ngoài mặt nhìn có vẻ ôn nhu, nhưng Lệ Bình biết, lòng dạ của Triệu Hướng Hải cùng những tên cáo già trên thương trường đều giống nhau, tâm tư rất nặng.
Tiêu Diệp là con trai bà, đứa con trai này của bà có tài năng quản lý công ty, nhưng một khi đề cập đến vấn đề tình cảm thì lại có chút...ngốc nghếch.
Nói thẳng ra là dễ dàng phạm phải những sai lầm không thể tha thứ.
Bà là mẹ của Tiêu Diệp, tự nhiên cũng cảm thấy lo lắng cho đoạn tình cảm này của con trai.
“Con không muốn nói về việc này nữa.” Tiêu Diệp đứng lên, chân mày nhăn chặt không có dấu hiệu buông lỏng: “Mẹ, con mệt rồi, đi ngủ trước đây.”
Lệ Bình ừ một tiếng: “Mệt thì nghỉ ngơi trước đi, phòng của con vẫn còn đó.”
Tiêu Diệp gật đầu, xoay người đi lên lầu.
Lệ Bình nhìn theo bóng dáng Tiêu Diệp, mãi đến khi không còn nhìn thấy người nữa, lúc này mời quay lại suy tư.
“Phu nhân suy nghĩ điều gì vậy?” Quản gia rót thêm cho bà một ly trà: “Suy nghĩ về việc của thiếu gia sao?”
“Tiêu Diệp từ trước cho tới nay đều bá đạo cao ngạo, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng nọ ủ rũ cụp đuôi như vậy.” Lệ Bình thở dài, đặt tách trà xuống: “Đoán chừng lần này nó với Triệu Hướng Hải nháo không hề nhỏ, bị đả kích không hề nhẹ.”
“Hẳn là vậy.” Quản gia gật đầu: “Trạng thái này của thiếu gia có chút không ổn, phu nhân thấy phải làm sao bây giờ?”
Lệ Bình ngẩng đầu: “Ông có chủ ý gì?”
Quản gia nhẹ giọng cười: “Việc cá nhân của thiếu gia, tôi làm sao có thể có chủ ý gì? Tôi chỉ cảm thấy thiếu gia nhà chúng ta cùng lắm chỉ là nâng đỡ một tiểu minh tinh, cùng cậu ăn cơm, cũng không có gì nghiêm trọng. Ngài xem, chuyện mấy thiếu gia chơi cả nam lẫn nữ, bên ngoài bao dưỡng tình nhân còn thiếu sao? Thiếu gia của chúng ta đã là...”
“Chuyện này ông nói sai rồi.” Lệ Bình thở dài, ánh mắt rõ ràng rành mạch: “Mặc kệ nói như thế nào thì chuyện này Tiêu Diệp cũng là người sai trước. Tôi chỉ là không nghĩ tới Triệu Hướng Hải sẽ quyết tuyệt như vậy.”
Quản gia lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu ngài lo lắng như vậy, chi bằng lát nữa kêu bạn bè tới bồi thiếu gia cũng tốt.”
Lông mày Lệ Bình nhảy dựng lên: “Ý ông là muốn tìm người mới cho Tiêu Diệp?”
“Nói không chừng thiếu gia có thể nhìn trúng người nào đó.” Quản gia nhỏ giọng kiến nghị: “Dù gì cũng không thể để thiếu gia hãm vào trên người Triệu Hướng Hải mãi không thoát ra, đúng chứ?”
Lệ Bình nghe quản gia nói, khẽ chớp mắt rồi mỉm cười không lên tiếng
......
Tiêu Diệp lên lầu tắm rửa rồi mệt mỏi nằm xuống giường.
Nằm mãi nhưng vẫn không ngủ được.
Trong đầu hắn lặp đi lặp lại lời mà hôm nay Triệu Hướng Hải nói ra, những lời này giống như kim châm, đâm mạnh vào ngực khiến tim hắn đau đớn nhức nhối. Hắn cũng có thể cảm nhận được rằng lần này Triệu Hướng Hải thật sự muốn chia tay hắn
Thật lâu sau hắn mới với lấy điện thoại bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Diệp Đình.
Diệp Đình bắt máy, âm thanh lười nhác truyền đến: Tiêu, có chuyện gì?”
“Tôi cảm thấy lời cậu nói lần trước rất đúng.” Tiêu Diệp vào thẳng vấn đề, lạnh lẽo nói: “Đau dài không bằng đau ngắn.”
“Ờ...” Diệp Đình thuận miệng trả lời một tiếng, sau đó mới phản ứng lại, khiếp sợ nói: “Này này, cậu có ý gì?”
“Chia thì chia đi.” Tiêu Diệp ngồi trong căn phòng tối đen, cắn răng nói: “Dù sao hiện tại tôi làm cái gì cũng sai. Ở trong mắt Triệu Hướng Hải, tôi với súc sinh cũng không có gì khác nhau, vậy không bằng chia tay thoải mái một chút.”
Diệp Đình khẽ nuốt nước miếng: “Người anh em, cậu quyết định rồi?”
Tiêu Diệp ngẩng đầu, dựa người vào tường hung hăng nói: “Anh ấy không cần tôi, tôi cũng không cần anh ấy, cứ chia tay vậy đi!”
Diệp Đình nghe thấy ngữ khí của Tiêu Diệp, thật lâu sau mới bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tiêu, tôi tôn trọng quyết định của cậu, nhưng nghe giọng này của cậu...tôi cảm thấy cậu như đang giận dỗi vậy đó.”
- ---------------------------------------------------
Zine: Tiêu Diệp, mẹ không có đứa con rể như con, giờ mẹ hiểu tại sao mẹ ruột của con lại nói con mắc bệnh TRUNG NHỊ rồi -))))