“Well Done!”
Lệ Táp thấp thỏm đứng trước mặt chủ biên chờ xử lý, nghe chủ biên tán thưởng một câu, rốt cuộc cũng yên tâm. Chủ biên vốn nổi tiếng nghiêm khắc, mỗi khi bản thảo đến tay thường kiểm tra tới lui vài lần mới trót lọt, không nghĩ tới lần này lại dễ dàng như vậy, trong lòng Lệ Táp không khỏi thầm bội phục năng lực bộ phận PR của Liệt Nhuận —— thật không hổ danh là nhân tài hiếm có, bản thảo viết lại viết tốt đến thế.
Ngày hôm qua, sau khi Phó Liệt kéo Lệ Táp đến liền dính vào chiếu bạc, anh ôm cô ngồi vui đùa cùng bạn bè, căn bản là quên béng việc đã đồng ý với cô. Trước mặt nhiều người như vậy, Lệ Táp cũng không muốn hỏi, sợ anh mất thể diện. Dù sao ngồi đây cũng chẳng để làm gì, nói với Phó Liệt một tiếng vì có việc nên phải rời đi trước. Ai ngờ anh lại sống chết không để cô đi, cô chỉ có thể bực tức ngồi lại, đợi đến khuya về nhà cũng không cho anh một khuôn mặt tốt.
Ai ngờ sáng ngày hôm sau ngủ dậy nhìn thấy tập tài liệu trên tủ đầu giường, bên trong là bài phỏng vấn, ngay cả những vấn đề mà trước đó cô đặt ra cũng không có sai lệch gì lớn, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn.
Không trách được ngày hôm qua anh luôn luôn tỏ ra vui vẻ không lo nghĩ, hóa ra đã chuẩn bị từ sớm. Nhớ tới lời chủ biên nói là anh chưa từng cho bất kỳ tạp chí nào phỏng vấn, Lệ Táp âm thầm suy nghĩ chẳng lẽ là vì mình mà anh đã đưa cơ hội này cho La thị?
Cho dù có đúng là như vậy hay không, trong lòng Lệ Táp cảm thấy bối rối, lúc trước nhìn thấy bản thảo phỏng vấn. cảm giác hưng phấn biến mất không chút dấu vết.
Thở dài một hơi, Phó Liệt quả thật hiểu được làm thế nào để nắm bắt tâm lý người khác, cho dù muốn gì, anh cũng sắp xếp thật tốt cho cô, nếu cô không thích thì anh cũng không ép buộc. Cho dù anh cảm thấy công việc của cô quá mức vất vả nhưng vẫn không can thiệp vào. Bất cứ chuyện gì, cho dù là trước đó có muốn cô làm theo nhưng chỉ cần cô lộ ra một chút xíu ý tứ không thích thì anh lại không nhẫn tâm cưỡng chế cô, nếu không phải vì yêu thì anh sẽ không làm như vậy?
Đúng, yêu. Cho tới bây giờ, Lệ Táp đều cảm thấy không có người đàn ông nào có thể so sánh được với cảm tình của Phó Liệt dành cho cô, đó không phải yêu mà là một loại mê luyến, một thứ xúc cảm phức tạp giữa tình yêu và mê luyến.
Ở trong lòng lại tự giễu, mê luyến cùng lắm chỉ là nhất thời, một khi anh cảm thấy chán ghét thì sẽ xua đuổi như rác, căm ghét như cặn bã.
Chuyện lấy sắc giữ người đâu phải là việc lâu dài.
Nhưng mà bản thân cô cũng không mong chờ nó sẽ kéo dài.
..................
Giờ nghỉ buổi trưa nhận được điện thoại của Chúc Oánh Sam, cô thông báo cho Lệ Táp biết thời gian cụ thể của buổi bảo vệ luận văn đã có trên website chính thức của trường, nếu rảnh thì xem qua một chút.
“Lệ Táp, hai đứa mình cùng một nhóm đấy.” ở đầu bên kia, Chúc Oánh Sam hưng phấn nói cho cô biết.
Lệ Táp thấy tâm trạng cô đang tốt, liền trêu ghẹo: “Sao rồi, buổi xem mắt người kia tốt chứ?”
Quả nhiên, giọng nói lập tức có chút giả vờ đáng thương, “Aiii, đừng nói nữa, đã gặp nhau nhưng bên kia cũng không nói gì, đã nhiều ngày trôi qua mà không thấy phản hồi. Mấy cụ già trong nhà đều cuống hết cả lên, không rõ là người ta có ý gì, chẳng lẽ lại để con gái nhà mình chủ động hiến thân hay sao?”
Lệ Táp nghe giọng nói tự giễu của cô liền khẳng định áp lực của gia đình không nhỏ, nghĩ tới Ngụy Xuân Giang không khỏi có chút bận tâm, thử hỏi thăm dò: “Oánh Sam, cậu có nói với Nguỵ Xuân Giang không?”
Nếu hai người chưa nói chuyện với nhau, có lẽ Nguỵ Xuân Giang sẽ cho là cô dấu diếm anh đồng ý việc xem mắt mà gia đình sắp xếp, đến lúc đó không chừng sẽ suy nghĩ gì đó. Đừng có mà cho rằng đàn ông thì rộng lượng, về mặt tình cảm, có lúc họ còn nhạy cảm hơn cả phụ nữ.
“Dĩ nhiên, mình đã nói với anh ấy rồi, anh ấy cũng biết ý của mình, sẽ không trách đâu.” Chúc Oánh Sam nói cho cô biết vậy, đột nhiên đổi đề tài, giọng nói có chút nghiêm túc: “Lệ Táp, thầy giáo Đổng đã nói với mình, thầy cố gắng sắp xếp thời gian bảo vệ của Lộ Tử Hằng ở cuối, hy vọng anh ấy có thể đến đúng giờ.”
Lệ Táp suy nghĩ một chút, nói thẳng: “Oánh Sam, mình cũng không thể đảm bảo được điều gì, mình sẽ cố gắng hết sức..”
Bởi vì, ngay cả việc anh đang ở đâu cô cũng không biết.......
..................
Hôm nay Phó Liệt về nhà hơi muộn, vào phòng ngủ không thấy vợ đâu, anh ném áo khoác lên ghế sô pha rồi bước ra ngoài.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, thư phòng của Lệ Táp không trống trải như thư phòng của anh, có bàn đọc sách.... ở phía sau vách tường là một giá sách lớn.
Trong phòng tối đen như mực, đèn không mở hết cỡ, trên bàn có đèn bàn đang phát ra ánh sáng nhẹ khiến người ta cảm thấy có chút ảm đạm.
Hình như cô không nhận thấy được có người đi vào, Phó Liệt không một tiếng động đi tới bên cạnh cô, đặt một tay lên vai cô, đôi mắt nhìn vào màn hình muốn xem cô đang chăm chú làm gì mà không biết là anh đã bước vào cửa.
“Đang làm gì mà nghiêm túc như vậy?”
Lệ Táp giật mình, tay run run đóng tài liệu lại sớm bị anh nhìn thấy nội dung bên trong, bị anh ấn tay giữ lại không thể động đậy.
“Sắp bảo vệ rồi, em xem qua luận văn đã viết từ năm ngoái, qua thời gian dài như vậy sợ quên mất nên thừa dịp này ngồi đọc lại một chút.” Lệ Táp nhàn nhạt giải thích, tự cố trấn định, giọng nói êm ái chứa đựng run rẩy, tim đập liên hồi.
Anh không nói lời nào, Lệ Táp nhìn anh, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng hoảng sợ. Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng anh khẽ cười nhẹ, giọng nói trầm thấp vang lên: “Khẩn trương như vậy làm cái gì? Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Anh kéo Lệ Táp ra khỏi chỗ, ngồi lên ghế xoay rồi sau đó bế cô ngồi trong ngực anh, cọ xát mặt vào khuôn mặt cô.
Lệ Táp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại bị câu nói sau đó của anh làm cho cô hoảng hốt.
“Anh nhớ là nội dung đề mục luận văn trước đó của em không phải cái này.”
Giọng nói của anh quá mức bình tĩnh, Lệ Táp cảm thấy anh sẽ không phát hiện ra điều gì, nhìn anh cầm con chuột không ngừng bấm bấm, trong bụng nhủ thầm may mắn là đã xóa tên đi.
Cô trấn tĩnh, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Vâng, trước đó không phải cái này, hai ngày trước em thấy không hài lòng lắm, vừa lúc ấy có mấy ý tưởng, cái này viết chưa lâu, vẫn chưa được một phần tư đâu, hôm nay có hứng nên lấy ra viết, nói không chừng có thể dùng tới.”
Thật ra thì cô vốn muốn nói là luận văn của bạn gửi nhờ cô xem có gì cần phải chỉnh sửa hay không, nhưng có đoạn mở đầu làm cho việc lấy cớ này không phù hợp, đành phải dùng cách khác.
Phó Liệt không nói gì, di chuột đến bên góc phải sau đó click một cái, file tài liêu biến mất.
Lệ Táp không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên làm như vậy, cô không kịp ngăn cản, lúc định thần lại thì đã muộn, thành quả cả buổi tối cực khổ cứ như vậy đổ xuống sông, toàn bộ bị xóa hết.
“Không cần thiết, sắp phải bảo vệ luận văn rồi, đổi lại không thích hợp, thứ nhất em chuẩn bị không đầy đủ, lúc đó không kịp. Thứ hai, bây giờ công việc của em rất bận rộn, không có thời gian để ý tới cái này, đến lúc mệt mỏi lại ảnh hưởng tới sức khỏe.”
“Sao anh lại làm vậy? Em phải mất nhiều thời gian mới viết được một chút. Đây là đồ của em, sao anh không hỏi ý kiến em mà tự quyết định như vậy?”
Lệ Táp nổi giẩn, bây giờ đã là tháng năm. Đến lúc bảo vệ luận văn, không nói là Tử Hằng có thể về trường hay không, coi như anh quay lại kịp thời điểm cũng không để làm gì bởi vì luận văn của anh vẫn chưa hoàn thành. Đầu năm thứ tư anh xảy ra chuyện, luận văn mới viết được phần mở đầu. Lệ Táp vốn định hoàn thành rồi đi gửi giúp anh, không ngờ lại bị bắt gặp.
Phó Liệt kéo người cô, bật cười: “Không sao, tìm đường sống trong cõi chết, như vậy em sẽ chuyên tâm vào một bài luận văn duy nhất, tránh cho đến lúc lại mất công.”
Lời anh nói rất có lý, mỗi câu làm Lệ Táp á khẩu không nói được gì, nhìn như cái gì cũng không biết lại không biết rằng trong lòng anh rất vòng vo quanh quanh quẹo quẹo.
Lệ Táp không dám nói gì nữa, anh không truy cứu thì coi như xong, tạm thời qua ải này rồi tính tiếp, dù sao văn bản cũng có thể khôi phục sau, tùy anh ôm cô đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Cầm áo ngủ vào phòng tắm, Phó Liệt thấy cô đi vào, nụ cười trên mặt cũng tắt, đường cong trên khóe miệng biến mất, anh vào thư phòng cô một lần nữa, mở máy vi tính.
........................
Lệ Táp đang ngồi ở trên giường bôi sữa dưỡng thể, Phó Liệt đi vào, vội vàng lấy khăn tắm khoác lên người, gương mặt có chút đỏ, “Anh mau đi tắm đi, đã chuẩn bị nước cho anh rồi.”
Phó Liệt không nói gì, trực tiếp đi tới chỗ cô, lột khăn tắm trên người cô, cầm lấy bình sữa dưỡng thể, nhẹ nhàng xoa bóp sau lưng cô, sữa dê thấm vào da thịt trơn mềm trắng muốt.
Anh biết đấy là thói quen của cô, bắt đầu từ hai chân rồi mới bôi trên người, lúc đi vào nhìn thấy cô xoa bóp hai bên tay cũng biết là còn nửa người chưa xong.
Phó Liệt có một công ty mỹ phẩm ở Pháp, cái Lệ Táp đang dùng chính là sữa non của dê, là sản phẩm cao cấp nhất của công ty, giá cả vô cùng đắt đỏ. Từ xưa đến nay, sữa non của dê dùng để chăm sóc da rất tốt, bình thường còn được sử dụng làm đồ uống, trên thị trường hiện nay có rất ít sữa nguyên chất, thường bị pha tạp để tối ưu hóa lợi ích.
Lệ Táp biết một chai nhỏ như này giá vô cùng đắt, da cô vốn trắng trẻo, dùng sữa non dưỡng lại càng thêm đàn hồi khỏe mạnh, trắng nõn nà, nhẵn nhụi.
Thân thể bị lật qua, một tay Phó Liệt vuốt ve xương quai xanh hướng xuống dưới lại bị người nào đó giữ lại, “Để em tự thoa là được rồi.”
Nếu để anh đụng vào nơi đó, có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì, Lệ Táp nhìn anh đang chằm chằm nhìn mình càng thêm quẫn bách, một tay ôm ngực một tay đẩy anh: “Nhanh đi tắm đi.”
Phó Liệt cười to, hung hăng hôn lên môi cô rồi mới đi vào phòng tắm, để lại một người ngồi trên giường lớn đang xấu hổ.
Cái người này, sao bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng sàm sỡ cô?!