Thịnh Khâu tốn một lúc lâu mới dỗ người buông tha cho mình, Thân Đông dỗi vùi ở ghế sau xem ngoài cửa sổ.
Thời điểm xe vòng tới cửa trước Minh Hạc Trai, Thân Đông đột nhiên nhìn thấy Thịnh Sủng mặc quần áo công sở ôm dáng đang nhìn họ. Bởi vì cách quá xa, Thân Đông không thấy rõ vẻ mặt của cô lắm.
Nhưng nghĩ đến lời Thịnh Khâu nói, cậu nhất thời chột dạ.
Thịnh Sủng vừa nãy nghe được hết? Còn cố tình đến xem bọn họ?
Cậu yên lặng núp ở ghế sau xe, cũng không tức giận, nghĩ thầm không biết Thịnh Sủng nghe được những câu nói kia sẽ không cảm thấy cậu buồn cười chứ? Xong cậu lại nghĩ, buồn cười thì cười, ngược lại người có thân phận như vậy sẽ không đi nói linh tinh giống Lan Ngọc Bình.
Thân Đông thoáng yên tâm, sai khiến Thịnh Khâu đi một chuyến tới chỗ bán đồ cổ, lấy cái lư đồng của Thân Bỉnh “bán tháo”, tay không kiếm một món hời. Thân Đông đột nhiên muốn ăn tôm, lại sai khiến Thịnh Khâu đi siêu thị.
Thịnh Khâu cùng cậu đi dạo siêu thị vẫn là lần đầu, hai người đồng thời từ thang máy ở bãi đậu xe đi vào siêu thị dưới lòng đất. Thịnh Khâu liếc mắt một cái là thấy được vài đôi tình nhân nắm tay nhau vai sóng vai. Hắn cũng kéo tay Thân Đông lại.
Thân Đông hất một cái, không rút ra, không vui nói: “Không đẩy xe à?”
Thịnh Khâu dùng một tay đẩy xe đi phía trước, toàn bộ quá trình nắm chặt tay Thân Đông, Thân Đông đi đâu hắn đi đó, rất giống như trẻ sinh đôi di động kết hợp.
Thân Đông dùng một tay vứt đồ vào trong xe, ngoại trừ kiểm tra nhãn hiệu, vẫn luôn dùng ánh mắt như xem thằng ngốc không ngừng nhìn hắn.
Thịnh Khâu liếc mắt nhìn đôi tình nhân nhỏ lướt qua, phát hiện người ta cũng không phải nắm tay mãi, có người bắt đầu vừa vặn cùng đường với bọn họ còn cười nhìn bọn họ, lại yên lặng thả tay.
Thân Đông lấy ít bánh bích quy ném vào trong giỏ. Thịnh Khâu nhìn một chút, đột nhiên nghĩ đến thời điểm trước đây mua đồ trong siêu thị ở nước ngoài.
Lúc đó Thân Đông thường thường đi cùng Phòng Bân, hắn tình cờ gặp phải, lẳng lặng theo phía sau, cho dù thời điểm xếp hàng trả tiền gặp mặt, Thân Đông cũng không thích nói chuyện với hắn.
Vào lúc ấy Thịnh Khâu làm sao cũng sẽ không nghĩ tới có một ngày hai người sẽ thân mật như vậy.
Thịnh Khâu không nghĩ tới, hắn bên này vừa mới nghĩ đến Phòng Bân, vừa mới rẽ sang kia, lại đụng phải hắn.
Phòng Viện kéo cánh tay của hắn, trên môi treo nụ cười vui vẻ đang nói chuyện với hắn, phát hiện Phòng Bân dừng lại, thuận tầm mắt của hắn nhìn sang, ánh mắt từ trên mặt Thịnh Khâu chuyển qua người Thân Đông, nụ cười nhất thời cứng đờ, mặt không hề cảm xúc.
“Đông Đông.” Phòng Bân kinh hỉ cười nói: “Trùng hợp như thế.”
Thân Đông xoay đầu lại, ánh mắt sáng lên, chưa nói lại nghe thấy Thịnh Khâu lạnh lùng nói: “Đúng đấy thật là khéo, cậu cũng tới mua sữa bột cho em bé à?”
Chỗ bọn họ dừng lại chính là quầy chuyên doanh sữa bột.
Phòng Bân nghiêm mặt nói: “Tôi chưa có con.”
“Vậy thì không phải trùng hợp.” Thịnh Khâu nói, thò tay lôi Thân Đông lại đây, nói: “Đi, nghiên cứu một chút cho con chúng ta ăn sữa bột gì, chung quy phải làm khảo sát trước.”
Thân Đông: “...”
Bóng lưng Thịnh Khâu ôm lấy Thân Đông rời đi biến mất ở trong tầm mắt, Phòng Bân hít một hơi thật sâu, kìm nén cái gì.
Phòng Viện nghiêng đầu cười nói: “Thịnh Khâu ghen đấy, chua chết rồi.”
Không phải sao, trong lời kia lại còn vẫn luôn cường điệu con, thực sự là, có con thì hay à!
Phòng Bân nuốt không trôi cơn giận này, nhấc chân đang muốn đi cùng, Phòng Viện lại đứng tại chỗ lôi hắn: “Anh, chúng ta sang bên kia, em muốn ăn thạch.”
Sức của cô rất lớn, nài ép lôi kéo Phòng Bân đang không cam lòng đi.
Thịnh Khâu ôm người yêu đi tới trước quầy chuyên doanh sữa bột, giả vờ giả vịt xem, rất giống như là thật sự chuyên môn đến nghiên cứu sữa bột.
Thân Đông rầm rì cười nhạo hắn: “Quỷ hẹp hòi.”
Thịnh Khâu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không kiềm chế được, nói: “Em còn nhớ lúc ở nước ngoài, em vứt kẹo bạc hà vào nước coca của anh không?”
Đó là thời điểm bọn họ học đại học năm thứ hai, một lần Phòng Bân khởi xướng liên hoan, tổ chức cho mấy người bạn học nước ngoài, còn thiếu một nam sinh. Phòng Bân đề nghị gọi Thịnh Khâu theo, sau khi Thân Đông nghe xong vốn không muốn, sau đó Phòng Bân đưa ra chuyện biến Thịnh Khâu thành trò cười cho thiên hạ, cậu mới đáp ứng.
Thịnh Khâu ấy à, trên căn bản chỉ cần Thân Đông lên tiếng, hắn sẽ không từ chối. Trong tiệc liên hoan, mọi người mở mấy chai nước có ga, mỗi người rót một chén. Đối với nghi vấn tại sao không uống rượu lại uống cái này của Thịnh Khâu, câu trả lời Thân Đông đưa ra là cân nhắc đến có nữ sinh.
Thịnh Khâu cũng không để ý, có thể cùng crush ngồi cùng một chỗ ăn cơm, trong lòng hắn vẫn là mừng thầm.
Kết quả là trên bàn cơm, Thân Đông dựa vào cơ hội ca hát nhảy múa, lén lút bỏ một cái kẹo bạc hà vào trong cốc coca của hắn. Lúc đó Thịnh Khâu đang trầm mê trong nụ cười lộ liễu và vòng eo lắc lư không có cách nào tự kiềm chế, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị phản ứng hóa học của hai thứ này bắn đầy mặt.
Cả phòng cười rộ lên.
Thịnh Khâu như thể một thằng hề, nước theo gò má chảy xuôi xuống dưới, chật vật đến cực điểm.
Trong tiếng cười, chỉ có mình Thịnh Khâu không cười. Hắn bình tĩnh nhìn Thân đại công tử ôm micro cười ngửa tới ngửa lui, mãi đến tận khi Thân Đông bị nhìn không cười nổi, phòng cũng lâm vào một mảnh lúng túng.
Thân Đông chột dạ thoáng thẳng người, hất cằm lên nói: “Làm, làm gì... không đùa được à.”
Một câu tiếp theo, nhỏ như con muỗi vo ve, đầu cũng rũ xuống.
Thịnh Khâu nhàn nhạt hỏi cậu: “Chơi vui không?”
Thân Đông kinh sợ không dám lên tiếng, rõ ràng cho thấy ý thức được mình sai rồi, ngược lại là Phòng Bân đứng dậy, nói: “Thịnh Khâu cậu đừng nóng giận thế, đùa chút thôi mà cũng làm căng, Đông Đông cũng chỉ là đùa cậu một chút mà thôi, đừng tức nữa.”
Lúc đó Thịnh Khâu kỳ thực đã mơ hồ ý thức được Thân Đông ghét hắn, thế nhưng hắn không hiểu tại sao, cũng không thể nào biết được đáp án.
Thịnh Khâu không nhớ rõ liên hoan kết thúc thế nào, thế nhưng nhớ tới sự kiện kia giải quyết thế nào.
Thân đại công tử luôn luôn nổi tiếng tao nhã cầm đồ uống có ga và kẹo bạc hà tìm đến hắn tại nhà ăn, muốn hắn cũng đùa dai mình một lần, thế nhưng Thịnh Khâu từ chối. Hắn nói với Thân Đông: “Cậu biết kẹo bạc hà và đồ uống có ga sẽ chết người không?”
Thân Đông cũng nghe qua tin tức tương tự, lúc này dại ra nhìn hắn.
Kết quả Thịnh Khâu nói: “Cậu ăn hai cái này đi, coi như thanh toán xong.”
Thân Đông biết lần đó mình làm Thịnh Khâu mất mặt, tuy rằng lòng sợ sệt, nhưng cậu luôn luôn không thích nợ người khác, vì vậy anh dũng nuốt kẹo bạc hà cùng đồ uống.
Kết quả đương nhiên không xảy ra án mạng.
Thân Đông chẳng qua là liên tục nấc bảy cái trước mặt đối thủ.
Thô, tục, không, chịu, được.
Thân đại công tử bởi vì ý thức được mình bất nhã mà trong nháy mắt mặt đỏ lên, sắc ửng đỏ kia trong mắt Thịnh Khâu ngon miệng đòi mạng, hầu kết hắn nhúc nhích một chút, sau đó cong cong khóe miệng.
Thân Đông bởi vì cái nụ cười này của hắn mà dị thường xấu hổ, cảm giác mình mắc cỡ chết người, còn là trước mặt đối thủ một mất một còn mắc cỡ chết người!! Cậu tức nước mắt lưng tròng, trở về phòng ngủ quăng máy tính xuống đất hết, lại ghim Thịnh Khâu một lần.
Bây giờ Thịnh Khâu lần thứ hai nhấc đến chuyện cũ, Thân Đông nhất thời lại tức nhảy dựng lên: “Thịnh Khâu, cậu có phải là muốn chết không?!”
“Lâu như vậy em còn nhảy, quỷ hẹp hòi.”
“...” Thân Đông làm như xem quái thú nhìn hắn chằm chằm.
Thịnh Khâu xoay mặt nhìn thấy biểu tình cậu như ăn quả đắng, lòng hơi động, vươn tay ôm người, ôn nhu dỗ dành: “Đừng nóng giận nào, cẩn thận động thai.”
“Cậu, cậu...”
Thịnh Khâu thật sự lo lắng cậu sẽ động thai, giơ tay vỗ lưng cho cậu, kết quả bị cậu một cước dẫm lên mu bàn chân, đau đến độ trán nhất thời căng lên.
Thân Đông cắn răng nói: “Muốn ly hôn cứ việc nói thẳng.”
“Xin lỗi.” Thịnh Khâu thành tâm thành ý áy náy, thành tâm thành ý nói: “Không muốn ly hôn.”
Thân Đông che bụng, phun ra một hơi, Thịnh Khâu cau mày đỡ lấy cậu, nghe cậu thở phì phì mắng: “Khốn kiếp...”
Thân Đông cảm thấy Thịnh Khâu quả nhiên không hổ là đối thủ một mất một còn của cậu, thật sự muốn lập tức đào thằng nhóc khốn nạn trong bụng ra.
Thịnh Khâu mua một cân rưỡi tôm hùm, về nhà ném vào nồi, xào đầy phòng toàn tôm. Thân Đông co trên ghế sa lon hít mũi hai cái, một mặt thèm chảy nước miếng, một mặt thì tức muốn chết, tâm tư vì lát nữa có nên động đũa hay không mà đung đưa không ngừng.
Không lâu sau đó, Thịnh Khâu bưng tôm hùm vào bàn, ánh mắt ôn nhu mà sủng nịch: “Đông Đông, ăn cơm.”
Thân Đông mặt không hề cảm xúc dùng tay đẩy mặt ra, rất không tiền đồ nuốt nước miếng.
Thịnh Khâu chú ý tới động tác nhỏ của cậu, khóe miệng cong cong, cầm bát nhỏ bắt đầu lột, “Tôm xào này cũng không tệ lắm, vừa cay vừa thơm, còn vô cùng ngon miệng, nuốt xuống một cái, ai nha cái này...”
Thân Đông quay lại há miệng ra với hắn.
Trong mắt Thịnh Khâu lộ ra ý cười, đút tôm đã lột vỏ cho cậu, ôn nhu nói: “Có phải là còn muốn ăn con thứ hai không?”
Thân Đông cả giận nói: “Cậu đừng nói chuyện.”
Thịnh Khâu cười ra tiếng, bị cậu cau mày đánh hai lần mới yên tĩnh lại.
Tay nghề nấu ăn của Thịnh Khâu thật sự không còn gì bàn, hắn ngoại trừ cơm Tàu làm không tệ, cơm Tây cũng biết chút. Làm đối thủ một mất một còn của mình, Thân Đông biết hết sức rõ ràng cái này.
Tay nghề nấu ăn cũng là một kỹ năng duy nhất Thân Đông bị áp chế lại không chút nào đố kị.
Lột tôm cũng vậy.
Giữa hai người hiếm thấy yên tĩnh, chỉ có giao lưu tứ chi đơn giản mà ấm áp giữa người chăn nuôi và người được chăn nuôi.
Thân Đông co gối ăn tôm bóc vỏ, nhịn không được liếm ngón tay dính nước của hắn, đầu lưỡi phấn hồng duỗi một cái co rụt lại, mùi vị tê cay tràn ngập môi răng, hồi vị vô cùng.
Liên tục mấy lần sau đó, Thịnh Khâu đột nhiên vào lúc cậu lại duỗi đầu lưỡi ra dán đôi môi vào. Không hôn được, Thân Đông lùi về sau tránh ra, hỏng mất nói: “Cậu làm gì!”
“Anh ngược lại thật ra muốn hỏi em làm gì.” Thịnh Khâu trầm giọng nói: “Ăn cơm còn muốn cố ý câu dẫn anh.”
Thân Đông một mặt biểu tình bị chửi bới, thăm hỏi thằng ngu nói: “Cậu bệnh thần kinh à!”
Thịnh Khâu lạnh nhạt bóc tự mình ăn lấy.
Thân Đông: “...”
“Tự mình động thủ, ăn no mặc ấm.” Cậu phiền muộn lẩm bẩm, vứt gối ôm đi, thò ngón tay trắng nõn tinh xảo, nhếch đầu ngón tay bốc lên tôm hút nhẵn một cái, nhất thời một mặt thoả mãn.
Nước tôm cực kỳ có vị a gừ gừ!
Một mặt thoả mãn kia làm Thịnh Khâu lại không kiềm chế được.
Nhưng cân nhắc đến mỗi lần làm mình làm mẩy, chịu tội đều là mình, Thịnh Khâu vẫn lại ép cỗ hỏa khí này xuống.
Chỉ là ánh mắt lại như hổ như sói.
Thân Đông tranh thủ liếc hắn một cái, hừ: “Nhìn cái gì thế?”
“Muốn —— em.”