Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 57: Chương 57




Thân Đông nằm trên giường lộn mèo, quay đầu thấy Thịnh Khâu ngồi bên giường, cậu ngồi dậy lần nữa, hỏi: “Thịnh Khâu, nãy giờ anh cứ không yên, đến cùng làm sao thế?”

“Em ngủ một giấc trước, anh nói cho em sau.”

Thân Đông ôm lấy cổ hắn, tức giận bóp mũi hắn: “Anh đùa em chắc? Anh nhử thế rồi, em ngủ thế nào?”

Thịnh Khâu giãy giụa hai lần, Thân Đông vẫn ôm đầu hắn không buông ra. Cậu duỗi hai ngón tay ra làm dáng muốn chọc lỗ mũi hắn, hừ nói: “Nói mau nói mau!”

Thịnh Khâu đành nói: “Kỳ thực anh có chuyện lừa em.”

“Em đã biết anh có chuyện lừa em.” Thân Đông dương dương tự đắc vì sự thông minh của mình, nói: “Nói đi, đến cùng là chuyện gì.”

Thịnh Khâu ngồi thẳng người, mặt đối mặt với cậu, sau đó kéo tay cậu, nhẹ giọng nói: “Anh luôn muốn giúp em làm một ít chuyện, anh tự thề phải giúp em đoạt lại những gì thuộc về em... Có một số việc, anh không nói cho em bởi vì anh muốn dâng thành quả cuối cùng đến trước mặt em, mà em không cần trải qua quá trình sốt ruột với anh.”

Thân Đông bật cười, đôi mắt đẹp đẽ hơi cong lên, trong mắt như cất giấu ánh sao, cậu nói: “Em biết chứ, em đây hỏa nhãn kim tinh biết anh không phản bội em, cho nên anh lừa em em cũng truy hỏi. Dù kết hôn, chúng ta cũng không phải gắn chặt với nhau, em không cần anh phải báo cho em từng chuyện một.”

Thịnh Khâu duỗi tay vỗ vỗ khóe mắt cậu, ánh sáng trong đó làm tim hắn hơi nhói đau.

Lúc hắn mới quen Thân Đông, trong mắt của cậu cũng có ánh sáng này.

Sau lớp 12, ánh sáng trong mắt cậu vụt tắt, tắt mười mấy năm. Thật vất vả, hắn đốt sáng lên lần nữa. Thịnh Khâu không biết có một số việc sau khi biết sẽ thế nào, mà hắn vẫn nhớ lời Mai Nhạc căn dặn, nhớ nhiệm vụ của mình.

Thân Đông vuốt tay hắn, “Anh có nói không? Không nói thì ngủ.”

Ánh mắt của Thịnh Khâu làm lòng cậu bất an, kết hợp chuyện của Mạc Vân Phân hôm nay, Thân Đông đột nhiên tâm hoảng ý loạn. Cậu quay người quấn chăn lăn sang một bên, nói: “Đừng quấy rầy giấc ngủ trưa của em.”

Thân Đông mơ màng nằm hai giờ, ý thức được Thịnh Khâu vẫn ngồi bên cạnh cậu, mãi đến tận khi tỉnh lại cậu mới phát hiện Thịnh Khâu đã biến mất.

Cậu sững sờ ngồi đờ ra một lát, gãi đầu một cái, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Thịnh Khâu đang ôm bảo bảo đi lại. Cậu tựa vào cạnh cửa nói: “Sao anh vẫn chưa đi làm?”

“Anh đến bệnh viện với em.”

“Ồ...” Thân Đông vào phòng vệ sinh sửa soạn một chút, ăn vận chói lọi, quả thực đẹp trai không biên giới. Thịnh Khâu thấy đại bảo bảo sáng ngời đi tới, Thịnh Dịch trong ngực hắn đột nhiên nhắm một mắt lại. Thịnh Khâu cười nói: “Em làm con chói mắt.”

Thân Đông cười vang, nói: “Đi thôi.”

Hai người lên xe, vẫn là Thịnh Khâu lái xe. Thân Đông kéo gương xuống sửa lại tóc tai một chút, nói: “Thịnh Khâu anh xem em này, đẹp trai không? Mạc Vân Phân nhìn thấy nhất định sẽ tức chết.”

Thịnh Khâu gật đầu.

Thân Đông đẩy gương đi, cầm bánh mì ăn một miếng, nói: “Anh nói xem có phải là em lại có không, gần đây em hay thấy đói bụng.”

Mí mắt Thịnh Khâu giật giật: “Không nhanh như vậy chứ?”

“Nói cũng đúng.”

Xe đỗ ở cửa bệnh viện, Thân Đông tìm đồ ăn quanh xe, nói: “Còn đồ ăn không? Em vẫn hơi đói.”

Thịnh Khâu nhìn Thân Đông, Thân Đông cũng quay lại đối diện với hắn. Thịnh Khâu nói: “Đông Đông, em sợ không?”

Thân Đông không sợ, cậu chỉ hơi hoảng hốt, cho nên cậu lắc đầu.

Thịnh Khâu nói: “Anh vốn muốn lặng lẽ giải quyết một ít chuyện, thế nhưng anh phát hiện cho dù là chấm dứt, em cũng phải đích thân đối mặt.”

Hắn nhẹ giọng nói: “Hôm nay Thân Mạc gọi điện cho anh, cậu ấy không dám trực tiếp liên hệ với em... Anh đoán, cậu ấy có vài lời muốn nói cho em.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện đã bại lộ.” Thịnh Khâu nói: “Chính bọn chúng đấu đá, nói thẳng tất cả mọi chuyện.”

“Tin nhắn mà An Đại Chí gửi cho em...”

“Trong đó là tất cả mọi chuyện từ khi Mạc Vân Phân gặp ba em, cho đến khi bà ta mang thai, lại tái ngộ nhiều năm sau, đến khi Mạc Vân Phân bị bắt cóc, lại tới khi bà ta dùng khoản tiền mà mẹ em cho bà ta mua chuộc bác sĩ để hại chết bà ấy... An Đại Chí khai hết, tất cả ghi âm, ảnh chụp, bằng chứng như núi.”

Thân Đông cầm điện thoại, cúi đầu muốn xem. Thịnh Khâu lại chặn tay cậu lần nữa: “Đông Đông, em tin ba em không?”

Thân Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi, đập xuống mu bàn tay Thịnh Khâu.

“Anh có ý gì?”

Giọng cậu nghẹn ngào, run rẩy, trong đôi mắt nhìn như lạnh lẽo kì thực lại yếu đuối một đòn là nát tan.

“Di chúc của mẹ em bị thay đổi, ông ấy tuyệt đối không vô tội.”

Thân Đông siết chặt điện thoại di động, cậu cúi đầu lại ngẩng lên, nhẹ nhàng lấy hơi, lại một lần nữa luống cuống quay đầu. Cậu nói: “Em đói... Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, Thịnh Khâu... Em đói quá... Đói bụng khổ sở quá, khổ sở quá...”

Cả người cậu run run, ngón tay cậu nắm chặt lại buông ra, sau đó được Thịnh Khâu ôm chặt vào trong lòng.

Thân Đông nghẹn ngào: “Tại sao anh phải nói cho em biết... Tại sao không dối gạt em, em không muốn biết, em không muốn biết...”

Vành mắt Thịnh Khâu đỏ lên, hắn dùng sức ôm chặt cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi...”

“Em rất khổ sở, Thịnh Khâu... Em phải làm gì bây giờ... Em cảm thấy em sắp chết, tại sao lại như vậy...” Cậu mờ mịt bất lực, một tảng đá tên là “cha” trầm trọng đè lên ngực, tảng đá đó làm cậu trở nên không đỡ nổi một đòn.

Thân Đông muốn tiếp tục tin tưởng Thân Bỉnh, nhưng đầu óc của cậu lại đáng chết tỉnh táo, lý trí của cậu vượt qua tình cảm, rõ ràng nói cho cậu biết Thịnh Khâu nói đúng.

Ông ta tuyệt đối không vô tội.

Thậm chí khả năng có tội...

Nước mắt lăn từng giọt to xuống, Thân Đông siết chặt cánh tay Thịnh Khâu, cậu ép mình tỉnh táo lại, run rẩy một hồi lâu, cậu chậm rãi giơ tay lau nước mắt, nói từng chữ từng câu: “Em muốn cho bọn họ mở to mắt mà nhìn, người hại chết mẹ em, em muốn làm cho bọn họ... Làm cho bọn họ đi chết hết!”

Cậu muốn kéo cửa xe, bị Thịnh Khâu kéo lại: “Đông Đông...”

“Anh buông tay cho em!” Thân Đông hất tay hắn, dùng đôi mắt vẫn còn đỏ lạnh lùng nhìn hắn: “Có phải là anh muốn cố ý nhìn em xấu mặt không? Vào lúc này nói cho em, em sắp đi gặp Mạc Vân Phân, anh muốn cho bà ta thấy em khó coi đúng không?”

Thịnh Khâu trầm mặc nhìn cậu.

Thân Đông biết mình đang tức giận, là đang cố tình gây sự, khả năng nếu như đợi đến khi Thân Mạc nói cho cậu biết chuyện này, cậu sẽ càng thêm mất mặt —— nhưng cậu không nhịn được.

“Anh biết chuyện này bao lâu rồi?”

“Khi đó em mang thai, anh không dám nói... Sau đó anh cũng không muốn giấu giếm nữa, nhưng không tìm được cơ hội...”

“Được.” Thân Đông hít một hơi, cậu dùng tay mở cửa xe, nhanh chân xuống xe.

Thịnh Khâu đi theo, khoác áo khoác lên người cậu, không nói một tiếng đi theo sau cậu. Sau khi đi vào thang máy, Thân Đông hít một hơi, cậu giơ tay mặc áo khoác, thò tay vào túi áo, siết chặt.

Đi ra thang máy, Thân Đông nhanh chân đi vào phòng bệnh VIP, thấy được Mạc Vân Phân đang ngủ ở trong, cạnh bà ta không có một bóng người.

Thân Đông mở cửa phòng bệnh ra đi vào, tiếng bước chân làm Mạc Vân Phân mở mắt ra, liếc mắt một cái là bà ta nhìn thấy gương mặt băng lãnh của Thân Đông.

Cậu cúi người xuống một tay chống đầu giường, một tay thì vén chăn lên, thò tay thoải mái tìm được vết thương bên hông bà ta: “Bị thương ở đâu, chỗ này à? Đau không?”

Mạc Vân Phân hét ầm lên, cơn đau làm sắc mặt bà ta trắng bệch. Bà ta dùng ánh mắt như nhìn ma vương nhìn người trước mặt. Một tay Thân Đông đặt trên bờ vai của bà ta, một tay mạnh mẽ ấn lên vết thương của bà ta: “Mạc Vân Phân, tôi đến báo thù cho mẹ tôi, bà đi chết đi!”

“A ——!” Mạc Vân Phân rít gào: “Có ai không! Có ai không!!”

Tiếng bước chân dồn dập, Thịnh Khâu kéo Thân Đông đến bên cạnh, chặn lại bàn tay dính máu của cậu.

Vết thương của Mạc Vân Phân bị rách, sắc mặt bà ta trắng bệch. Bà ta thở hổn hển, sợ hãi nhìn Thân Đông. Thân Đông cong khóe miệng, “Bà hai, dù bà ghét tôi, nhìn thấy tôi cũng không đến nỗi phản ứng lớn như vậy chứ?”

Bác sĩ y tá không biết có chuyện gì xảy ra, tiến lên vội vàng cầm máu cho Mạc Vân Phân. Thân Mạc cầm hộp giữ nhiệt đi vào, khi nhìn thấy Thân Đông sắc mặt hơi trắng bệch.

Hắn cảm thấy anh trai không bình thường, trong mắt cậu có một vệt cân nhắc, còn có sự lãnh khốc làm người giận sôi.

Trước đây Thân Đông cũng lạnh lùng, mà khác với loại lạnh lùng này, tà ác, như thể ác ma nuốt chửng nhân loại.

Khoảng thời gian này Thân Đông được Thịnh Khâu nuôi như con thỏ vô hại, cho nên khiến người ta cơ hồ sắp quên cậu là hồ ly biết cắn người.

Thân Đông cong khóe miệng lên, nói: “Mạc Mạc đến rồi, tôi xem cậu mang gì đến.”

Cậu tiến lên hai bước, vươn tay ra, ánh mắt Thịnh Khâu co rụt lại, hắn phát hiện bàn tay dính máu kia của Thân Đông đã vươn ra ngoài.

Thân Mạc hít một hơi, đột nhiên lui về sau một bước, nói: “Anh... Anh, anh đến từ lúc nào?”

“Vừa tới.” Thân Đông nói: “Thuận tiện hỏi thăm mẹ cậu. Làm sao, tôi chưa ăn cơm, đây là mua hay nhà làm?”

“Là... Là canh gà thím Vương làm.”

“Canh gà?” Thân Đông cầm lấy hộp giữ nhiệt, xoay mặt nhìn bác sĩ, nói: “Bà ta uống được không? Không ảnh hưởng chứ?”

Bác sĩ nhìn tay cậu nói, nói: “Không, không...”

“Được, các ông xong chưa, xong thì đi ra ngoài đi, mẹ kế tôi muốn ăn cơm.”

Bác sĩ kiểm tra một chút, dặn dò Thân Mạc vài câu, dẫn người đi.

“Mạc Mạc, cậu cũng ra ngoài đi, tôi muốn nói riêng vài câu với mẹ cậu.”

Mạc Vân Phân nói: “Không được! Mạc Mạc, nó muốn hại chết mẹ! Con đừng đi...”

Thân Đông cầm canh gà đi tới, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Có tin tôi ném con bà từ tầng này xuống trước mặt bà không?”

Mặt Mạc Vân Phân trắng bệch, bà ta nhìn Thịnh Khâu, nói: “Thịnh Khâu... Thịnh Khâu con biết nói lý, con mau cản nó, con xem nó làm sao thế này... Mạc Mạc, Mạc Mạc con đừng đi!”

Thân Mạc quay lại, nói: “Anh hai... Em có một số việc muốn nói cho anh.”

“Không cần nói nữa.” Thân Đông đổ một bát canh gà ra, nói: “An Đại Chí nhắn tin cho tôi, nói hết rồi. Mạc Vân Phân ơi là Mạc Vân Phân, bà nói bà... Người như bà, bà muốn tôi nói thế nào đây?”

Mặt Mạc Vân Phân và Thân Mạc đồng thời trắng bệch, bà ta giãy giụa ngồi dậy, sợ hãi nhìn Thân Đông. Thân Đông bưng bát, rồi lại cạch một tiếng buông xuống: “Vẫn nóng lắm, Mạc Vân Phân, bà muốn uống thế nào? Tôi trực tiếp đổ cho bà, hay là rót toàn bộ lên mặt bà?”

Mạc Vân Phân lắc đầu: “Không... Thân Đông, mày còn như vậy, tao sẽ báo cảnh sát...”

“Báo cảnh sát?” Thân Đông quay mặt nhìn Thân Mạc, nói: “Mạc Mạc, cậu mang điện thoại đến không? Nhờ cậu gọi 110, tôi có rất nhiều chứng cứ muốn trình cảnh sát, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía tôi, sẽ...” Cậu quay lại nhìn Mạc Vân Phân: “... Bắt bà vào tù. Bà yên tâm, tôi sẽ tìm người hầu hạ bà, tuyệt đối cho bà ở trong tù muốn sống không được, muốn chết... không xong.”

Cậu cười đến là hiền lành.

Đồng thời cậu bưng bát canh gà kia lên một lần nữa, Thân Mạc đi tới, run rẩy nói: “Anh, anh... anh có thể, xem mấy năm nay, xưa nay em không tranh với anh...” Ít nhất, đừng làm như vậy trước mặt em...

“Mày xứng à?” Hắn còn chưa dứt lời, Thân Đông đột nhiên quay lại, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì, xứng tranh với tao? Thân Mạc, mày cũng biết tất cả mọi chuyện chứ gì? Tao thấy mày những năm này không làm gì quá đáng, tao tha cho mày. Thế nhưng tao cho mày biết, mày, con trai Mạc Vân Phân, vĩnh viễn không phải là em của Thân Đông tao. Tao sẽ hại chết mẹ mày, sau đó đuổi mày ra khỏi nhà, bà ta tranh tất cả những thứ này không phải vì mày hay sao?”

Trong mắt Thân Mạc dường như có thứ gì đó bể nát, hắn chậm rãi nói: “Em biết em không tính là em của anh... Em cũng biết mẹ em làm việc xấu, nhưng... em vẫn ở đây, em không thể cho phép anh tổn thương bà ấy. Anh có chuyện gì, cứ việc tới tìm em.”

Thân Đông mím môi.

Sau đó cậu đổ hết bát canh lên người Mạc Vân Phân, bà ta rít lên một tiếng. Thân Mạc xông tới lấy giấy ăn lau cho bà ta, nước mắt trào ra, lại nén lại.

Thịnh Khâu tiến lên kéo Thân Đông lui về sau một bước, cái bát rơi trên đất. Thân Đông mặt không hề cảm xúc nói: “Loại đàn bà này mà mày còn biết bảo vệ, mà mẹ tao, tốt hơn mẹ mày gấp một vạn lần... Mày biết chúng mày cướp đi của tao những gì không? Mày ôm bà ta một cái đi... nhanh thôi, tao sẽ cho chúng mày sinh ly tử biệt, nhanh lắm, cực kỳ nhanh.”

Cậu quay người đi ra ngoài, vào thang máy, nhìn con số trong thang máy, sau đó cậu bị Thịnh Khâu nắm chặt tay.

Thân Đông nói: “Thịnh Khâu, đây là chuyện nhà em, anh về đi.”

“Em tạm thời coi anh thành hộ vệ của em đi, anh không nói, cũng không làm gì.”

“Anh biết em muốn đi đâu à?”

“Về Thân gia.”

“Không.” Thân Đông nói, mang theo lạnh lùng và tàn nhẫn: “Em muốn đến Thân gia.”

Thịnh Khâu đỗ xe trước cửa, Thân Đông mặt không hề cảm xúc nhìn phía trước. Hồi lâu, cậu mới nói: “Bọn họ không vô duyên vô cớ nội chiến, có phải là anh làm gì không?”

“Phải.”

Thân Đông lấy một con dao Thụy Sĩ trong ngăn chứa đồ, Thịnh Khâu nhìn cậu, Thân Đông nhẹ nhàng lấy con dao kia ra, sau đó bị Thịnh Khâu túm lấy tay: “Đông Đông, em quên rồi sao, em đã nói em sẽ không làm chuyện để cho mình xem thường...”

“Em nói à?” Thân Đông cười nói: “Đó là bởi vì em không biết bọn họ hại chết mẹ em.”

Thịnh Khâu nắm lấy cổ tay cậu. Thân Đông cau mày, con dao kia vẫn bị hắn đoạt đi. Thịnh Khâu thấp giọng nói: “Anh cầm giúp em, nếu như cần thì để anh làm, được không?”

Thân Đông bật cười: “Thịnh Khâu, anh hận không?”

Thịnh Khâu nhìn cậu.

Thân Đông lại nói: “Thịnh gia vứt bỏ anh, anh hận không?”

“Anh không...”

“Cho dù lúc bọn họ cười nhạo anh, anh cũng không hận sao? Anh vốn là thiên chi kiêu tử, không hận thật sao?”

Thịnh Khâu nghĩ đến chuyện ở phòng vệ sinh lần kia, nhẹ nhàng sờ mặt cậu, dịu giọng nói: “Chờ giải quyết chuyện của nhà em, quay lại nói chuyện của anh, nhé?”

Thân Đông mở cửa xuống xe, Thịnh Khâu đi theo sau cậu đi xuống.

Hôm nay Mạc Liên Phi đến nói chuyện với Thân Bỉnh, ông ta biết chị mình bị đâm thương, mà Thân Mạc chưa nói là ai làm, Thân Bỉnh cũng không để ý.

Giờ khắc này mục đích của Mạc Liên Phi là bàn vấn đề liên quan đến sản phẩm mới ra thị trường của công ty với Thân Bỉnh. Dù sao qua năm mới, công việc cũng phải bắt đầu, nhưng bây giờ Mạc Vân Phân thế này, ông ta cũng chỉ đành đến nhờ vả Thân Bỉnh.

Thân Đông và Thịnh Khâu vào nhà, Thân Đông bật cười: “Không nghĩ tới lại còn có thể tóm lại ông.”

Mạc Liên Phi sững sờ, nói: “Thân Đông? Sao mày lại đến đây?”

Trong nhà chỉ có một người đang lau bếp. Thân Đông đi tới, gọi một tiếng: “Thím Vương, hôm nay không cần ở đây nữa, về nhà đi.”

Thím Vương đi ra, ngẩn người: “Đại thiếu gia...”

“Đi đi.”

Thím Vương lại nhìn Thân Bỉnh, ông ta nhíu mày, hỏi Thân Đông: “Làm sao thế?”

“Con có một số việc muốn bàn bạc với ba.”

Thím Vương dọn dẹp một chút rồi ra cửa, Thân Đông lại nói, “Đóng chặt cửa.”

Cửa bị đóng lại, trong lòng Mạc Liên Phi hơi bất an, ông ta đứng lên, mà chưa nói gì, Thân Đông đã nói: “Đừng đi, tôi đến nói cho ông chuyện tốt chị ông làm.”

Cậu mỉm cười, đi đến ngồi trên ghế salon, nói: “Ba, cho con dùng máy tính.”

Thân Bỉnh nói: “Ba đang bận công việc.”

“Bận công việc gì? Sau này con sẽ giúp ba.” Thân Đông nói: “Chúng ta tốt nhất là quan tâm chia di sản trước đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tại sao phải lừa Thân Đông? Đây chính là lý do, bởi vì tính cách của Thân Đông.

Có lẽ chương này Thân Mạc vẫn tranh luận... Nhưng mà, đứng ở góc độ của hắn, làm như vậy là hợp lý nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.