Được một người hầu mời tới phòng làm việc của bá tước, Sherry chào buổi sáng một cách vui vẻ với những người hầu mà nàng đi qua ở hành lang tầng trên, dừng lại trước một cái gương mạ vàng để chắc chắn là tóc nàng đã gọn gàng, rồi nàng vuốt thẳng lại vạt áo của chiếc váy màu vàng chanh mới và xuất hiện trước mặt Hodgkin đang ở vị trí trước những cánh cửa phòng mở toang để theo dõi và quan sát khi những người hầu bôi sáp ong lên những chiếc bàn trang nhã và đánh bóng những cái giá nến bằng bạc.
"Chào buổi sáng, Hodgkin. Hôm nay trông ông cực kì tuyệt đấy. Đây là bộ quần áo mới đúng không?"
"Vâng, thưa tiểu thư. Cám ơn tiểu thư," Hodgkin nói, cố gắng không thành công để che dấu sự hài lòng của ông với phát hiện là nàng cũng chú ý thấy là ông trông tuyệt như thế nào trong bộ cánh mới mà ông được nhận hai lần trong một năm như một phần trong công việc. Thẳng lưng tới góc độ cứng nhất, ông giãi bày, "Nó được đưa tới vào hôm qua, trực tiếp từ nhà may."
"Tôi cũng có một chiếc váy mới" nàng cũng đáp lại.
Stephen đã thấy âm thanh giọng nói của nàng và bây giờ đang nhìn nàng nâng vạt váy lên và xoay tròn để biểu diễn cho người trợ lí quản gia.
"Nó không đáng yêu sao?" chàng nghe thấy nàng hỏi.
Cảnh tượng đó thật quá duyên dáng một cách tự nhiên đến nỗi Stephen mỉm cười và trả lời trước khi người trợ lí quản gia có thể.
"Rất đáng yêu," chàng đáp,việc đó khiến cho Hodgkin giật mình lo lắng và Sherry thả cái vạt váy xuống, nhưng nàng mỉm cười thật quyến rũ khi nàng bước về phía bàn làm việc của chàng, hông nàng đung đưa một cách duyên dáng. Tất cả những người phụ nữ mà Stephen quen biết đều được dạy một cách chính xác làm thế nào để đi lại và làm thế nào để tạo dáng, vì thế họ di chuyển với một sự chính xác được luyện tập của một đội quân. Sherry có một sự duyên dáng không cần phải cố gắng ở bản thân nàng, như thể đi lại là một cái gì đó cần phải là – một hành động nữ tính đặc biệt, tự nhiên.
"Chào buổi sáng", nàng nói. Chỉ tay tới cái chồng tài liệu và thư từ trên bàn làm việc của chàng, nàng thêm vào, "Em hi vọng là em đã không làm phiền ngài. Em nghĩ là ngài muốn gặp em ngay lập tức- "
"Nàng không làm phiền gì cả," Stephen khẳng định với nàng. "Thực tế là ta đã bảo thư kí đi ra để chúng ta có thể ở riêng với nhau. Nào hãy ngồi xuống đi."
Nhìn Hodgkin, chàng lắc đầu về phía cánh cửa như một mệnh lệnh ngầm là tất cả chúng đều phải được đóng lại. Khi những cái cánh cửa dài bằng gỗ sồi được đóng lại một cách im lặng, Sherry xếp các vạt váy xung quanh nàng. Stephen chú ý thấy là nàng để ý rất cẩn thận cái váy mới của mình, vuốt tay lên các nếp gấp và nhìn xuống chân để chắc chắn là mép váy không nằm dưới những ngón chân trong dôi dép đi trong nhà của nàng. Hài lòng là mọi thứ đã được chỉnh tề theo qui tắc thích hợp, nàng nhìn chàng mong đợi, đôi mắt nàng tò mò. Và tin tưởng.
Nàng tin tưởng chàng hoàn toàn, Stephen nhận ra điều đó, và ngược lại chàng đang chuẩn bị lừa dối sự tin tưởng đó bằng việc điều khiển nàng. Khi sự im lặng kéo dài đến mức lúng túng, chàng nhận ra là chàng sợ hãi cái thời điểm này hơn là chàng đã tưởng – đủ để hoãn nó lại vào tối hôm qua để họ có thể cùng dùng bữa tối với nhau. Tuy nhiên, chẳng có lí do gì để có thể trì hoãn thêm một phút nào nữa. Và bây giờ, đó chính xác là những gì chàng thấy mình đang làm.
Chàng tìm kiếm nhanh chóng một chủ đề nhưng lại không có khả năng để tạo ra nó, và phải lấp đầy cái khoảng im lặng đầy mong đợi với một ý tưởng đầu tiên đến trong đầu, "Nàng đã có một buổi sáng dễ chịu chứ?"
"Có lẽ là hơi sớm để trả lời," nàng trả lời khoan thai, nhưng đôi mắt nàng ánh lên một nụ cười. "Chúng ta vừa ăn sáng xong chỉ mới một tiếng trước."
"Mới chỉ có một tiếng thôi à? Nó có vẻ là lâu hơn thế," Stephen nói một cách ngốc ngếch, cảm thấy lúng túng và cảm giác không thoải mái như một chàng trai trẻ thiếu kinh nghiệm lần đầu tiên một mình với một người phụ nữ. "Vậy, nàng đã làm gì sau đó?" chàng kiên nhẫn hỏi.
"Em đang ở trong thư viện tìm kiếm vài thứ để đọc khi ngài cho gọi em."
"Nàng không có ý nói là nàng đã đọc hết tất cả những tạp chí mà ta đã đưa qua cho nàng đấy chứ ! Cái chồng đó phải cao tới eo của ta."
Nàng cắn môi và gửi cho chàng một cái nhìn vui vẻ. "Ngài đã thực sự đọc bất kì một cuốn nào trong số đó chưa?"
"Chưa, tại sao vậy ?"
"Em không nghĩ là ngài sẽ thấy nó có tính giáo dục."
Stephen chẳng biết gì về những cuốn tạp chí của phụ nữ, ngoại trừ việc phụ nữ đọc chúng một cách trung thành, nhưng trong cố gắng để tiếp tục cuộc đối thoại, chàng lịch sự hỏi tên của những cuốn tạp chí mà nàng nhận được.
"Ồ, có một cuốn có một cái tên rất dài. Nếu như em nhớ chính xác, thì nó tên là, Bảo tàng hàng tháng của các quí bà, hay là Nơi tiêu khiển tao nhã và Chỉ dẫn: trở thành nơi tụ hội của những xu hướng theo thị hiếu, Chỉ dẫn trí tuệ hay là Đề cao tính cách Anh tốt đẹp."
"Tất cả chúng trong một tờ tạp chí sao?" Stephen trêu ghẹo. "Đó đúng là một công việc đầy hoài bão."
"Đó là thứ mà em nghĩ, cho đến khi em xem hết các bài báo. Ngài có muốn biết một trong số chúng nói về chuyện gì không ?"
"Dựa vào vẻ mặt nàng, ta e là phải đánh liều đưa ra một lời phỏng đoán," chàng nói và cười khúc khích.
"Nó viết về phấn má hồng," nàng đáp.
"Cái gì?"
"Bài báo viết về cách đánh phấn hồng trên má. Nó hoàn toàn đáng chú ý. Liệu ngài có cho rằng nó rơi vào chủ đề về "Chỉ dẫn trí tuệ" hay là về "Đề cao tính cách"", nàng hỏi với một vẻ nghiêm trang giả bộ khi vai Stephen rung lên vì không kiềm chế được điệu cười vì câu chuyện đùa của nàng.
"Tuy nhiên, một vài tạp chí khác lại thực sự có những bài báo xa hơn là sự ngầm hiểu. Ví dụ như ở một tờ báo tên là Cuộc bình chọn hoa khôi, hay là Cung điện của người đẹp và Tạp chí Hợp thời trang đặc biệt dành cho các quí bà, có một bài viết có tính cung cấp thông tin để một quí bà giữ vạt váy của mình đúng cách nhất khi cúi chào. Em thấy rất say mê! Em chưa bao giờ nhận ra là thật dễ ưa hơn khi chỉ sử dụng ngón tay cái và ngón trỏ của mỗi bàn tay để kéo vạt váy, thay vì tất cả những ngón tay mà Chúa đã ban cho chúng ta. Ngài biết không, sự hoàn hảo thanh nhã là một điều lí tưởng mà tất cả phụ nữ đều mong ước."
"Đó là lý thuyết của nàng hay là của tạp chí đó?" Stephen hỏi với một điệu cười toe toét.
Nàng gửi cho chàng một cái nhìn nghiêng, vui vẻ là một điều kì diệu của tính hài hước không biết sợ." Ngài nghĩ thế nào?"
Stephen nghĩ chàng thích nhận lấy tính hài hước không biết sợ của nàng còn hơn là sự hoàn hảo tao nhã hàng ngày trong cuộc sống của chàng. "Ta nghĩ, chúng ta nên vứt những thứ vô bổ ấy ra khỏi phòng ngủ của nàng."
"Ồ, không, ngài không phải làm vậy đâu. Thực sự là ngài không phải làm vậy. Em đọc những bài báo đó hàng tối trên giường."
"Nàng làm thế à?" Stephen hỏi bởi vì nàng trông hoàn toàn nghiêm túc.
"Ồ, vâng! Em đọc 1 trang và gật gù ngay lập tức. Nó thậm chí còn có tác dụng hơn nhiều so với một viên thuốc ngủ."
Stephen kéo cái nhìn ra khỏi khuôn mặt mê li của nàng và quan sát nàng hất tóc ra sau khỏi trán và lắc một cách thiếu kiên nhẫn để hất tấm màn bằng những lọn tóc xoăn màu đồng trượt khỏi vai. Chàng thích nó nằm ở đó, phủ một cách tự nhiên lên ngực phải của nàng. Bực bội với những chiều hướng suy nghĩ không thể của mình, Stephen nói một cách đột ngột, " Nếu chúng ta loại bỏ phấn má hồng và sự cúi chào, thì điều gì khiến nàng thấy quan tâm?"
Chàng, Sherry nghĩ. Em quan tâm đến chàng. Em quan tâm đến việc tại sao chàng lại có vẻ khó chịu lúc này đây. Em quan tâm đến việc tại sao có những lúc chàng mỉm cười với em như thể chàng chỉ nhìn thấy mình em và em là tất cả. Em quan tâm đến việc tại sao có những khi em cảm nhận được rằng chàng không hề muốn gặp em một chút nào, thậm chí khi em đang đứng trước mặt chàng. Em quan tâm đến những thứ quan trọng với chàng bởi vì em rất muốn trở thành một người quan trọng với chàng. Em quan tâm đến những chuyện đã qua. Những chuyện đã qua của chàng. Những chuyện đã qua của em.
"Lịch sử! Em thích lịch sử," nàng đáp một cách rạng rỡ sau một lúc dừng lại.
"Nàng còn thích gì nữa?"
Bởi vì nàng không thể nói ra từ trí nhớ, nàng đáp lại chàng bằng một câu trả lời đến trong suy nghĩ. "Em nghĩ, em rất thích những con ngựa."
"Tại sao nàng nói vậy?"
"Hôm qua, khi người đánh xe của ngài chở em đi qua công viên em nhìn thấy những quí bà cưỡi ngựa, và em đã thấy .. hạnh phúc. Háo hức. Em nghĩ em phải biết cưỡi ngựa."
"Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phải tìm cho nàng một con ngựa phù hợp và sẽ thử. Ta sẽ gửi lời nhắn tới nhà Tattersall và sẽ bảo ai đó tới đó để chọn cho nàng một con ngựa cái nhỏ bé dễ thương và duyên dáng."
"Nhà Tattersall?"
"Đó là một nhà bán đấu giá."
"Em có thể đi cùng và xem được không ?"
"Không, để khỏi gây ra một sự ồn ào." Nàng gửi cho chàng một cái nhìn hoảng hốt và chàng mỉm cười. "Phụ nữ không được phép vào nhà Tatt."
"Ồ, em biết rồi. Thực sự, em muốn là ngài đừng tiêu phí quá nhiều tiền vào một con ngựa. Có thể là em chẳng biết cưỡi ngựa một chút nào cả. Em có thể dùng một trong những con ngựa của ngài trước tiên, để thử có được không? Em có thể hỏi người đánh xe của ngài-"
"Thậm chí là đừng xem xét tới việc đó," Stephen cảnh báo một cách gay gắt," Ta không có bất kì một con ngựa nào phù hợp với nàng hay với bất kì người phụ nữ nào để cưỡi, bất kể là nàng có thể có khả năng như thế nào đi chăng nữa. Những con vật của ta không phải là loại e lệ dạo chơi trong công viên."
"Em không nghĩ đó là những gì em tưởng tượng ngày hôm qua. Em đã cảm thấy giống như là em đã muốn phi nước đại và cảm thấy gió trên mặt mình."
"Không phi nước đại," chàng ra lệnh. Bất kể là nàng đã cưỡi ngựa bao nhiêu lần, nàng không phải là cô bé nhà quê da bọc xương, nàng yếu ớt và mỏng manh, không có sức mạnh để có thể phi nước đại mạnh mẽ. Khi nàng trông bối rối và nổi loạn, chàng giải thích một cách cộc cằn, "Ta không muốn mang nàng về nhà trong tình trạng bất tỉnh lần thứ hai."
Chàng dằn lại cơn rùng mình bởi kí ức về cái thân thể ẻo lả của nàng trong tay chàng, và nó nhắc chàng nhớ tới một tai nạn khác ... một thân thể ẻo lả khác thuộc về một nam tước trẻ tuổi với cuộc đời phía trước và một cô gái xinh đẹp muốn kết hôn cùng anh ta. Sự hồi tưởng đó xua đi mọi mong muốn trì hoãn đi vào vấn đề thực sự của cuộc viếng thăm của họ. Ngả người dựa vào ghế, Stephen gửi cho nàng một nụ cười mà chàng hi vọng là nó ấm áp, say mê và đặt kế hoạch của chàng vào tương lai của nàng để thực hiện.
"Ta vui mừng thông báo với nàng là chị dâu của ta đã thuyết phục được thợ may thời trang nhất ở London từ bỏ cửa hàng của bà ta trong khoảng thời gian bận bịu nhất để tới đây, với những cô thợ may ở thủ đô, để thiết kế cho nàng một tủ quần áo để mặc trong suốt các hoạt động của mùa lễ hội."
Thay vì vui sướng, đôi lông mày nàng nhăn lại một chút với cái tin này.
"Chắc chắn là điều đó không làm nàng hài lòng?"
"Không, tất nhiên là không rồi. Nhưng ngài biết đấy, em không cần thêm bất kì bộ váy nào nữa. Em vẫn có hai cái mà em vẫn chưa mặc tới." Nàng có tất cả là năm cái váy ban ngày bình thường và nàng thực sự tin rằng đó đã là một tủ quần áo. Stephen nghĩ rằng cha nàng phải là một kẻ keo kiệt ích kỉ.
"Nàng sẽ cần thêm nhiều thứ khác nữa, bên cạnh những món đồ ít ỏi này."
"Tại sao?"
"Bởi vì Mùa lễ hội của London đòi hỏi một tủ quần áo lớn," chàng nói lơ đãng. "Ta cũng muốn nói với nàng là Bác sĩ Whitticomb sẽ tới vào buổi chiều nay với một người quen của ông ấy, một quí bà lớn tuổi mà theo thư của ông, ta hiểu là bà ta rất mong muốn và có đủ khả năng để trở thành một người đi kèm có thể chấp nhận được cho nàng."
Điều đó làm nàng ngay lập tức bật ra tiếng cười khúc khích. "Em không cần một sự bầu bạn với các quí bà." Nàng cười lớn."Em là một –" dạ dày của Sherry đánh tung lên và những từ ngữ chợt dừng lại. Sự suy nghĩ đẩy chúng tan biến vào hư không.
"Nàng là gì?" Stephen thúc giục, quan sát nàng thật gần và nhận thấy sự bối rối của nàng.
"Em –" nàng với tới những từ ngữ, một lời giải thích, nhưng chúng lảng tránh nàng, lẩn xa hơn sự tóm bắt của tâm trí nàng . "Em - không biết."
Mong muốn được kết thúc phần khó chịu của cuộc tranh luận, Stephen gạt nó sang một bên. "Đừng quá lo lắng về nó. Mọi thứ sẽ trở lại với nàng đúng lúc. Bây giờ, có một vài thứ khác ta muốn bàn thảo với nàng ..."
Khi chàng ngập ngừng nàng ngước đôi mắt to màu bạc về phía chàng và mỉm cười để chắc chắn với chàng là nàng cảm thấy khá tốt để có thể tiếp tục.
"Ngài đã chuẩn bị nói chuyện gì vậy?"
"Ta đang chuẩn bị nói là ta đã quyết định cùng với sự đồng ý của gia đình."
Sau khi đã đóng lại con đường thoái lui duy nhất của nàng bằng cách báo với nàng rằng gia đình chàng cũng đồng tình với chàng, Stephen trình bày với nàng với một kết luận được nói lên hết sức cẩn thận: "Ta muốn nàng có cơ hội được tham gia mùa lễ hội, và chú ý tới những người đàn ông khác, trước khi chúng ta thông báo việc đính hôn."
Sherry cảm thấy như chàng vừa tát nàng. Nàng không muốn chú ý tới những người đàn ông xa lạ, và nàng không thể tưởng tượng được là tại sao chàng lại muốn như vậy. Nàng nói với giọng vững vàng "Liệu em có thể hỏi tại sao được không ?"
"Được, tất nhiên rồi. Kết hôn là một bước rất quan trọng không thể thực hiên một cách nhẹ nhàng –" Stephen dừng giữa chừng, tự nguyền rủa mình trong đầu vì cái cách giải thích ngu ngốc thực sự kiểu cách, và chuyển sang một lời giải thích chàng cảm thấy thuyết phục hơn mà nàng sẽ không nhận ra.
"Bởi lẽ chúng ta đã không hiểu rõ về nhau trước khi nàng tới nước Anh, ta đã quyết định nàng nên có cơ hội để xem xét tới những người cầu hôn đủ tư cách khác ở London, trước khi nàng quyết định lấy ta làm chồng. Vì lí do đó, ta quyết định giữ bí mật việc đính hôn của chúng ta trong một thời gian."
Sherry cảm thấy như thể có cái gì đó đang làm nàng choáng váng ở bên trong. Chàng muốn nàng tìm người khác. Chàng đang cố gắng thoát khỏi nàng, nàng có thể cảm thấy điều đó, và tại sao lại không cơ chứ? Nàng thậm chí không thể nhớ tên mình mà không có người gợi ý và nàng cũng chẳng có gì giống với những người phụ nữ xinh đẹp, rực rỡ mà nàng đã nhìn thấy trong công viên ngày hôm qua. Nàng không thể thậm chí bắt đầu so sánh với chị dâu hay mẹ chàng, với với lối cư xử tự tin và phong cách quí tộc. Hình như họ không muốn nàng bước vào gia đình, việc đó có nghĩa là sự thân ái mà họ dành cho nàng tất cả chỉ là một sự giả tạo.
Những giọt nước mắt tủi nhục bùng lên trong đáy mắt nàng , và nàng vội vàng đứng dậy, cố gắng giữ tự chủ, chống lại quyết liệt để giữ lấy niềm kiêu hãnh đang tan vỡ của mình. Nàng không thể đối mặt với chàng, và nàng không thể chạy khỏi căn phòng mà không mang theo những cảm xúc của mình, vì thế nàng thận trọng giữ tư thế quay lưng về phía chàng và đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài phía đường phố London.
"Em nghĩ rằng đó là một ý kiến tuyệt vời, thưa ngài," nàng nói, nhìn một cách mơ hồ ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ cho giọng nói cứng cỏi. Đằng sau nàng, nàng nghe thấy tiếng chàng đứng dậy và đi về phía mình và nàng chịu đựng và hít một hơi dài trước khi nàng có thể tiếp tục. "Giống như ngài, em đã có .... một vài lo ngại với sự thích hợp của chúng ta ... suốt từ lúc em tới đây."
Stephen nghĩ chàng nghe thấy giọng nàng vỡ ra, và lương tâm lại gào thét với chàng ."Sherry," chàng bắt đầu và đặt tay lên vai nàng.
"Thật tử tế nếu ngài có thể ..." nàng dừng lại cho hơi thở tan vỡ tiếp theo, "bỏ tay ra khỏi người em".
"Hãy quay lại và nghe ta này."
Sherry cảm thấy sự tự chủ của nàng sụp đổ , và mặc dù nàng nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt nóng hổi vẫn cứ bắt đầu lăn xuống má nàng. Nếu nàng quay lại lúc này chàng sẽ thấy là nàng đang khóc và nàng thà chết chứ không muốn chịu đựng sự bẽ mặt đó. Mặc kệ không một lời nào, nàng nghiêng đầu và giả vờ như đang chăm chú di chuyển ngón tay nàng trên những vết khác trên ô cửa kính bằng chì.
"Ta đang cố gắng làm những gì tốt nhất," Stephen nói, chống lại niềm khao khát được ôm nàng trong vòng tay và cầu xin sự tha thứ của nàng .
"Tất nhiên. Gia đình ngài không thể nghĩ là em có thể phù hợp với ngài," nàng cố gắng bằng một giọng tương đối bình thường sau một khoảnh khắc. "Và em cũng không hoàn toàn chắc chắn là làm sao mà cha em đã có thể nghĩ là ngài phù hợp với em."
Giọng nàng bình tĩnh đến nỗi Stephen chuẩn bị buông nàng ra, khi chàng nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên tay áo chiếc váy của nàng, và sự kiềm chế của chàng vỡ tan. Giữ bờ vai nàng chàng quay nàng lại và kéo nàng vào vòng tay chàng .
"Làm ơn, đừng khóc" chàng thì thầm vào mái tóc thơm ngát của nàng. "Làm ơn, đừng thế. Ta chỉ đang cố làm những gì tốt nhất."
"Vậy hãy buông em ra!" nàng nói dữ dội, nhưng nàng đang khóc to hơn, đôi vai nàng đang rung lên.
"Ta không thể", chàng nói, ôm lấy phía sau đầu nàng và giữ chặt đôi má nóng hổi của nàng vào áo sơ mi của chàng, cảm nhận được sự ẩm ướt đang thấm qua nó. "Ta xin lỗi", chàng thì thầm và hôn vào thái dương nàng. "Ta xin lỗi".
Nàng thấy mình quá mềm yếu đối với chàng . Nàng quá tự hào để cố gắng và quá cứng cỏi để ngừng khóc, vì thế nàng đứng một cách cứng nhắc trong cái ôm của chàng, cơ thể nàng rung lên với những tiếng nức nở.
"Làm ơn" chàng thì thầm bằng một giọng khàn khàn, "Ta không muốn làm nàng tổn thương."
Chàng vuốt ve lưng và gáy nàng với một cố gắng không thể kiềm chế được để xoa dịu nàng. "Đừng để ta làm tổn thương nàng".
Không nhận ra được việc mình đang làm, chàng nâng cằm nàng lên và chạm nhẹ môi vào má nàng , và đặt một nụ hôn nhẹ lên làn da mỏng manh, cảm nhận sự ướt át của những giọt nước mắt. Ngoại trừ buổi tối duy nhất mà nàng lấy lại được ý thức, nàng không hề rơi một giọt nước mắt nào vì sự mất trí nhớ của mình, hay vì cơn đau không rõ ràng do vết thương của nàng, nhưng lúc này nàng đang khóc trong sự nghiêm túc yên lặng, và bỗng nhiên, Stephen mất ý thức và kiềm chế. Chàng cọ môi mình lên đôi môi đang run rẩy của nàng, thưởng sự mềm mại mằn mặn của chúng và ghì nàng chặt hơn vào chàng, trêu ghẹo một cách tinh tế đôi môi nàng bằng lưỡi chàng, đẩy cho chúng tách ra. Thay vì mời gọi chàng một cách ngọt ngào đôi môi chàng, như nàng đã từng làm, nàng cố gắng quay mặt đi chỗ khác. Chàng cảm nhận được sự từ chối của nàng giống như một cú đánh vào thân thể, và chàng nghi ngờ những cố gắng của mình làm nàng trở nên không chịu nổi, hôn nàng như một kẻ đói khát khủng khiếp, trong khi tâm trí chàng hiện lên hình ảnh nàng mỉm cười với chàng vài phút trước, và chỉ đạo dàn đồng ca của những người hầu trong nhà bếp, và đùa cợt với chàng ngày hôm qua: Em hi vọng là em đã có một ý nghĩa đủ tinh tế để làm cho ngài chờ đợi rất lâu trước khi em chấp nhận lời đề nghị không tình cảm này, nàng đã trêu ghẹo như thế. Nàng đang từ chối chàng, bây giờ, sau này, và có gì đó sâu bên trong Stephen đưa ra một sự than khóc, buồn thương cho sự mất mát sự tinh tế và say mê và ấm áp của nàng. Bỏ bàn tay ra khỏi mái tóc nàng, chàng quay mặt nàng lên phía chàng và nhìn vào đôi mắt màu bạc đau đớn và chống đối đó.
"Sherry " chàng thì thầm khó nhọc khi chàng cúi xuống thấp hơn một cách có chủ ý, "hãy hôn ta lại đi."
Nàng không thể gỡ miệng mình ra khỏi chàng, vì thế nàng chống lại chàng một cách cứng nhắc, không di chuyển một cách thờ ơ, và Stephen cũng chống lại. Dùng sự thành thạo giới tính mà chàng có được từ hàng chục cuộc ve vãn phụ nữ, chàng không ngừng vây hãm sự phòng thủ của một thiếu nữ 22 tuổi trong trắng, thiếu kinh nghiệm. Nghiêng tay chàng qua lưng nàng, giữ nàng ấn thật chặt vào chàng, chàng trêu ghẹo và quyến rũ nàng với tay và miệng chàng và rồi đến giọng nói của chàng .
"Bởi vì nàng sẽ so sánh ta với những người cầu hôn khác," chàng thì thầm mà không nhận ra chàng đang phá hủy tất cả những thứ mà chàng đã muốn đạt tới, "nàng không nghĩ là nàng nên biết ta so sánh như thế nào chứ?"
Những lời đó của chàng, chứ không phải là sự quyến rũ của tay hay miệng chàng làm đổ vỡ sự phản kháng của Sherry . Một bản năng bảo vệ của phụ nữ nào đó cảnh báo nàng rằng, nàng không bao giờ được để mình tin chàng một lần nữa, không bao giờ để chàng chạm vào hay hôn nàng một lần nữa, nhưng chỉ một lần ... chỉ một lần này nữa, chịu thua cái miệng bền bỉ đang chiếm giữ nàng ...
Đôi môi nàng mềm lại một cách không nhận ra được, và Stephen đòi hỏi sự chiến thắng của chàng với sự nhanh nhẹn của một kẻ đi săn, ngoại trừ sự gă lăng là vũ khí của chàng lúc này .
Thực sự dứt khoát, và Stephen rời miệng chàng ra khỏi nàng và buông tay xuống. Nàng lùi lại, thở mạnh, nụ cười mê li của nàng rực sáng.
"Cảm ơn vì sự biểu hiện của ngài, thưa ngài. Em sẽ cố gắng để đánh giá ngài công bằng khi thời gian để so sánh tới."
Stephen chắc chắn là không nghe thấy nàng nói gì hoặc là chàng không thử dừng nàng lại khi nàng quay gót và để lại chàng đứng yên tại đó. Vươn tay ra dựa vào khung cửa sổ, Stephen nhìn chăm chú mụ mẫm vào khung cảnh bình thường ở phía trước nhà chàng .
"Chó chết!" chàng thì thầm một cách độc ác.
Cẩn thận mỉm cười với những người hầu mà nàng đi qua để họ không thấy được nàng cảm thấy như thế nào, Sherry bước lên cầu thang, đôi môi nàng sưng phồng và thâm tím sau những nụ hôn cưỡng đoạt đã phá hủy nàng và chẳng có ý nghĩa gì với chàng.
Nàng muốn về nhà.
Lời nói trở thành một lời câu nguyện với mỗi bước chân cẩn trọng của nàng, cho đến khi nàng cuối cùng cũng đã có sự riêng tư trong phòng ngủ của mình. Nàng cuộn tròn lại trên giường, đầu gối nàng kéo tới ngực và nàng vòng chặt tay quanh chúng, cảm giác như thể nàng có thể vỡ tan thành hàng nghìn mảnh nếu nàng buông ra. Úp mặt vào gối để che dấu những tiếng nức nở, Sheridan than khóc về tương lai mà nàng không thể có và quá khứ mà nàng không thể nhớ.
"Con muốn về nhà, " nàng khóc với một giọng vỡ tan. "Con muốn về nhà, Papa," nàng khóc "tại sao cha lại mất quá nhiều thời gian đến vậy để tới đón con?"