Stephen cười với Colfax khi chàng bước vào trong sảnh chính, ăn mặc chỉnh tề cho đám cưới của mình. " Mục sư đã ở đây chưa?"
"Rồi, thưa ngài, trong phòng khách lớn," người quản gia nói, vẻ mặt ông ta tỏ ra kì lạ với một dịp tiệc tùng như thế này.
"Anh trai tôi đang ở cùng ông ta à?"
"Không, ông ấy đang trong phòng khách."
Biết rõ thực tế là chàng không được phép gặp cô dâu trước buổi lễ, Stephen nói, "Chắc chắn là vào đó được chứ ?"
"Chắc chắn."
Stephen nhanh chóng bước xuống sảnh chính để vào phòng khách. Clayton đang đứng quay lưng trong phòng nhìn vào cái lò sưởi trống rỗng. "Em đến sớm," Stephen bắt đầu. "Mẹ và Whitney sẽ đến sau em vài phút. Anh có nhìn thấy Sherry không? Cô ấy có cần bất kì –"
Clayton từ từ quay người lại, vẻ mặt anh như báo trước điềm không may đến nỗi Stephen dừng nửa chừng câu nói. "Chuyện gì thế?" chàng hỏi.
"Cô ấy đi rồi, Stephen."
Không thể phản ứng lại được, Stephen nhìn chằm chằm vào anh hoàn toàn không tin.
"Cô ấy để lại cái này," Clayton nói, dúi một mảnh giấy được gấp lại cho chàng. "Còn có một phụ nữ trẻ ở đây, chờ để được gặp em. Cô ta xác nhận mình mới là Charise Lancaster thật," Clayton thêm vào, nhưng anh đã nói lời thông báo cuối cùng bằng một giọng chấp nhận, không nghi ngờ.
Stephen mở lá thư ngắn , rời rạc mà rõ ràng là được viết trong sự vội vã, và mỗi từ ngữ khó tin dường như đốt cháy tâm can chàng , khắc sâu vào tâm hồn chàng.
Như chàng sẽ sớm phát hiện ra từ Charise Lancaster thật, em không phải là người như chàng đã nghĩ . Cũng không phải là người như em đã nghĩ . Làm ơn hãy tin điều đó. Cho đến giây phút Charise Lancaster bước vào phòng ngủ của em sáng nay, em không hề nhớ bất kì điều gì về bản thân mình ngoại trừ những thứ em đã được kể sau tai nạn. Giờ em đã thực sự biết em là ai và em làm gì, em nhận ra rằng một cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ chắc chắn là không thể . Em cũng nhận ra ra rằng khi Charise nói hết với em quan điểm của cô ấy về việc mà em đã chủ ý thực hiện, nó nghe như đáng tin hơn rất nhiều so với những lời nói thật của em trong bức thư này.
Điều đó làm tổn thương em nhiều hơn chàng có thể tưởng tượng. Em tự hỏi em sẽ tiếp tục như thế nào, khi biết rằng ở đâu đó trên thế giới này, chàng đang sống cuộc sống của chàng, sẽ mãi mãi tin em là một kẻ dối trá và mưu mô. Chàng sẽ không tin điều đó, em biết chàng sẽ không làm như thế.
Nàng đã gạch đi từ cuối cùng và đơn giản kí tên trên lá thư:
Sheridan Bromleigh .
Sheridan Bromleigh .
Sheridan. Trong khoảnh khắc đau đớn nhất của cuộc đời chàng, với lá thư của nàng trong tay và những lời lẽ khó tin khắc sâu vào trong trí óc chàng, Stephen nhìn chằm chằm vào tên thật của nàng – một cái tên mạnh mẽ, đẹp đẽ. Duy nhất. Và chàng nghĩ Sheridan hợp với nàng hơn là Charise.
"Người phụ nữ đang đợi chú nói rằng chú đã bị lừa. Một cách có chủ tâm."
Bàn tay Stephen nắm chặt lá thư, vo tròn nó, và chàng ném thẳng lên bàn. " Cô ta đâu?" chàng gắt lên.
"Đang đợi chú trong phòng làm việc."
Vẻ mặt chàng chết người giống những cảm giác của chàng, Stephen hiên ngang bước ra khỏi phòng, kiên quyết chứng minh là Charise Lancaster mới kia là một kẻ nói dối, một kẻ lừa gạt, hoặc cô ta đã nhầm về chuyện Sherry có chủ tâm lừa gạt chàng .
Nhưng một sự thật đau lòng không thể chối bỏ mà chàng không thể lờ đi, hay bác bỏ là Sheridan đã chạy trốn khỏi chàng, thay vì đối mặt với chàng và giải thích. Và điều đó ám chỉ một tội lỗi không thể tha thứ ...