Nhấc một cái áo khoác màu rượu vang hảo hạng lên, người đầy tớ trịch thượng của Nicholas DuVille đưa mắt nhìn vẻ đồng ý với áo sơ mi và cà vạt trắng mờ của chủ nhân anh ta. "Như tôi thường nói, thưa ngài," anh ta nhận xét khi Nicki cài xong khuy chiếc áo gi lê nhung màu rượu vang, "không một người đàn ông Anh nào lại có được sở trường thắt cà vạt tuyệt vời như ngài."
Nicki nhìn anh ta thích thú. "Và như tôi thường trả lời, Vermonde, đó là bởi vì tôi đậm chất Pháp hơn là Anh, và anh lại thiên lệch phản đối người Anh -" Anh đột ngột dừng lại khi người hầu bước tới để đáp lại tiếng gõ cấp bách ở cửa phòng ngủ của anh.
"Ồ, chuyện gì vậy?" Nicki hỏi, ngạc nhiên vì người hầu ngạo mạn của anh lại để cho một người người hầu thấp kém bước vào khu vực riêng tư của anh .
"Tôi phải nói với ngài là có một phụ nữ trẻ đang ở đây để gặp ngài, thưa ngài. Cô ấy đang trong phòng khách chính và rất quẫn trí. Cô ấy nói ngài biết cô ấy với tư cách là cô Lancaster. Ông quản gia đã cố gắng đuổi cô ấy đi vì thấy cô đến với một con ngựa thuê và ông ấy không biết cô, nhưng cô ấy rất ngoan cố. Và không khỏe, chúng tôi nghĩ vậy, bởi vì ..."
Giọng anh ta kéo dài với cái nhìn kinh khủng trên khuôn mặt của chủ nhân anh ta khi anh bước vội vã ra phía cửa, hầu như đẩy người hầu đang kinh ngạc ra khỏi đường đi trong sự gấp gáp.
"Sherry?" Nicki nói, sự lo sợ của anh leo cao khi nàng ngước lên nhìn anh với vẻ mặt ám ảnh và điên cuồng. Những giọt nước mắt rơi xuống một khuôn mặt quá trắng tương phản với đôi mắt màu bạc trông thật u ám, và nàng đang ngồi ở mép ghế sofa như thể nàng đang nghĩ về việc chạy trốn hoặc ngã lộn nhào.
"Chuyện gì đã xảy ra vây?"
"Tôi - đã lấy lại - trí nhớ," Sherry nói, nuốt lấy không khí như thể nàng đàng đang bị bóp cổ. "Tôi - tôi là một kẻ dối trá. Mọi người là kẻ - kẻ dối trá! Charise được đính hôn với Burleton. Tại sao Stephen lại giả - giả vờ? Không, tôi là kẻ vờ vĩnh -"
"Đừng cố nói chuyệ ," Nicki nhanh chóng đề nghị, và bước tới cái khay để cốc và bình đựng rượu. Rót một lượng khá lớn brandy vào một cái cốc, anh mang tới cho nàng. "Uống cái này đi. Uống hết đi," anh nói thêm khi nàng nhấp từng ngụm, rùng mình, và cố gắng đấy nó trở lại. " Nó sẽ giúp em bình tình rất nhanh," Nicki thêm vào, nghĩ rằng nàng đang hoảng loạn bởi vì nàng bây giờ đã biết được nàng chưa bao giờ đính hôn với Stephen Westmoreland.
Nàng nhìn anh như thể sự lo lắng của anh cho nàng là một sự điên rồ, rồi nàng ngoan ngoãn nghe lời anh như một cái máy, uống từng ngụm rượu cay xè và ho sặc sụa.
"Đừng cố nói chuyện trong vòng vài phút," anh nói khi nàng mở miệng để bắt đầu lại. Sherry bất lực nghe lời, cảm thấy rượu đang đốt cháy con đường đi xuống dạ dày nàng khi nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của mình. Một cơn sốc thực sự về việc nàng lấy lại được trí nhớ, về việc nhận ra nàng là và đã là ai, về việc nhìn thấy Charise, về việc nghe những lời buộc tội ghê rợn của cô ta, đã đưa nàng bỏ chạy khỏi căn nhà như một phụ nữ bị điên vì đau khổ. Nàng đã đi lang thang gần một giờ đồng hồ, điên cuồng cố gắng suy nghĩ cách để thuyết phục Stephen là nàng yêu chàng, là nàng không bao giờ nói dối chàng, bất kể là Charise có thuyết phục chàng rằng đó là sự thật, khi một sự phát giác khác cuối cùng đã giáng cho nàng một đòn và làm nàng choáng váng: Stephen Westmoreland chưa bao giờ hứa hôn với Charise Lancaster. Vị hôn phu của cô ấy tên là Burleton! Mọi người đang chơi một loại trò đố chữ.
Sau đó, những khám phá và hồi tưởng choáng váng lần lượt nối tiếp tới, và nàng ngồi trong công viên, suy nghĩ của nàng tự xô vào nhau, đầu nàng quay cuồng. Bây giờ nàng muốn những câu trả lời từ một người có ít lý do để lừa dối nàng nhất, và brandy làm nàng cảm thấy nàng có thể đương đầu với bất cứ lời giải thích nào mà nàng sẽ nghe.
"Tôi sẽ nhắn tin cho Langford," Nicki nói, nhìn thấy sắc mặt nàng có chút hồi phục, những câu trả lời của nàng quá điên cuồng đến nỗi anh nhận ra là nàng vẫn đang bị cơn hoảng loạn đe dọa rất nhiều.
"Đừng! Đừng! Đừng làm vậy!"
Anh ngồi xuống cái ghế đối diện nàng và nói nhẹ nhàng, " Tốt thôi, tôi sẽ không rời khỏi căn phòng này cho đến khi em nói là tôi có thể".
"Tôi cần phải giải thích," Sherry nói, buộc mình giữ giọng nói bình tĩnh và sáng suốt. Rồi nàng thay đổi ý định và quyết định cơ hội tốt nhất của nàng để có những câu trả lời thành thật cho những việc có vẻ như là đầy dối trá là phải đặt câu hỏi trước khi nàng đưa ra thông tin.
"Không, anh phải giải thích," nàng cẩn thận sửa lại.
Nicki nhận thấy là nàng đang cân nhắc những lời nói của mình, và anh bắt đầu nhận ra là nàng không tìm đến anh vì một ý định chợt nẩy qua, bất kể là nàng bị kích động đến mức nào vì bị lừa dối. Câu nói để mở của nàng khẳng định điều đó và cũng bẫy anh một cách gọn gàng.
"Tôi tới đây bởi anh là người duy nhất tôi nghĩ chẳng nhận được gì bởi ... bởi việc tiếp tục cái trò ... cái trò lừa đảo khó tin mà cả gia đình Westmoreland đã âm mưu."
"Thảo luận tất cả những điều này với vị hôn phu của em không tốt hơn sao?"
"Vị hôn phu của tôi!" nàng cười một chút điên dại, lắc đầu. "Arthur Burleton đã hứa hôn với Charise Lancaster. Stephen Westmoreland thì không! Nếu tôi nghe thấy một lời nói dối khác, tôi sẽ- "
"Uống thêm chút brandy," Nicki cắt ngang, nghiêng người ra phía trước.
"Tôi không cần brandy!" Sheridan hét lên. "Tôi cần những câu trả lời, anh không thể hiểu điều đó sao?"
Nhận ra là nàng gần như không thể nhận được chúng nếu như nàng không nói chuyện có lý trí hơn, Sheridan ghìm chặt những cảm xúc giận dữ của nàng và rất cẩn thận giữ vững giọng nói của mình. Nhìn thấy sự khẩn nài trong đôi mắt anh, nàng giải thích, "Tôi tới đây, tìm anh, bởi vì như tôi nhìn lại tôi không thể nhớ là anh đã bao giờ tham gia tích cực vào cái - cái trò hề gớm ghiếc đó. Anh không bao giờ thích bá tước trở thành vị hôn phu của tôi như những người khác. Bây giờ, hãy làm ơn giúp tôi. Nói cho tôi biết sự thật. Tất cả sự thật. Nếu không, tôi rất sợ là tôi sẽ nhanh chóng phát điên mất."
Nicki đã thất kinh khi Westmoreland thông báo hôn ước của họ hai ngày trước, nhưng khi Whitney giải thích về cái chết của của cha Sherr , anh ít nhất cũng thấy ý định đẩy nàng vào hôn nhân trước khi nàng lấy lại được kí ức là ít có hại hơn.Whitticomb đã nhắc đi nhắc lại là mọi người không được nói cho nàng bất kì điều gì khiến nàng lo âu, nhưng Nicki chắc chắn là lúc này nàng thực sự cần và muốn sự thật, tất cả sự thật.
Vui mừng vì vị bác sĩ không ở đây để làm phức tạp thêm quyết định của anh với lời khuyên trái ngược, Nicki cố gắng vì một nhiệm vụ không dễ dàng là trả lời về hành động của những người khác bởi vì Charise Lancaster tin tưởng anh và, rõ ràng là chỉ mình anh.
"Làm ơn hãy giúp tôi," nàng nói khá tuyệt vọng. "Tôi cũng có những điều cần phải giải thích với anh khi chúng ta hoàn thành ... cái việc khó khăn, đáng xấu hổ, rắc rối này, nhưng tôi sẽ không che giấu sự thật với anh. Tôi ghét việc dấu diếm."
Sherry nhìn anh ngả người ra phía sau, như thể phải chịu một quyết định khó khăn, nhưng ánh mắt anh không hề nao núng trước cô khi anh nói, "Tôi sẽ rất thành thật, nếu như em chắc chắn là em khỏe, đủ để nghe nó."
"Tôi khỏe mà", nàng nhấn mạnh.
"Em muốn tôi bắt đầu từ đâu?"
"Bắt đầu," nàng nói với một nụ cười ác nghiệt, "từ lúc bắt đầu. Bắt đầu với lí do tại sao anh ta làm tôi tin rằng anh ta là ngài Burleton. Điều cuối cùng tôi nhớ, trước khi tôi tỉnh dậy tại nhà bá tước với cái đầu băng bó, là anh ta đã gặp tôi trên tàu và nói với tôi là ngài Burleton đã chết."
Nicki nhận thấy là giọng nàng nghiêm trang lúc đề cập tới cái chết của Burleton, nhưng không hề đau đớn. Westmoreland chắc chắn đã đúng với kết luận của anh ta là nàng quen biết Burleton chưa đủ để tạo nên sự quyến luyến sâu sắc với anh ta. "Burleton chết trong một tai nạn xe ngựa vào cái đêm trước khi tàu của em cập bến," anh bắt đầu nhẹ nhàng, nhưng giọng nói thành thật.
"Tôi rất tiếc khi biết cái chết của anh ta," nàng nói, hợp với âm điệu của anh và bằng cách nào đó củng cố kết luận của Nicki là nàng xứng đáng được nghe toàn bộ sự thật và sẽ có thể xử lí nó tốt hơn là nàng có thể xử lý sự tức giận và dối trá. "Nhưng tôi không hiểu bá tước liên quan gì tới tất cả những chuyện đó."
"Langford đã đánh chiếc xe ngựa đó," Nicki nói thẳng thừng. Anh nhìn thấy nàng co rúm người lại, nhưng nàng đã lấy lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc và hài lòng, vì thế anh nói thêm, " Lúc đó sương mù và gần rạng sáng. Burleton say bí tỉ, và anh ta lao thẳng lên phía trước những con ngựa, nhưng Langford đã tự trách mình vì cái chết của người đàn ông trẻ tuổi này, và trong tình thế của anh ta, tôi hoài nghi là mình cũng có thể cảm thấy chính xác là như vậy. Anh ấy đang đánh một cỗ xe chưa được thuần, chưa từng được sử dụng trong thành phố, và có lẽ nếu như không phải là vậy, Burleton có thể vẫn còn sống. Tôi không biết nữa."
Trong bất cứ trường hợp nào, khi Langford tìm hiểu một vài giờ sau tai nạn, anh ta biết được rằng vị hôn thê của Burleton sẽ tới vào ngày hôm sau từ nước Mỹ, và rằng Burleton không có gia đình, bạn bè để Langford có thể tin tưởng để đến gặp và báo tin cho em. Trên thực tế, nếu người quản gia của Burleton không biết về em và việc em sắp tới nước Anh, sẽ không ai tới đó đón con tàu của em cả. Em có thể nhớ những chuyện còn lại – Langford tới con tàu để báo tin cho em và đề nghị với em bất cứ sự giúp đỡ nào mà em mong muốn. Rõ ràng là anh ta đã quá để tâm đến việc đó đến nỗi quên chú ý tới cái lưới hàng hóa chất đầy thùng ở ngay trên đầu em, và nó đã va vào đầu em."
Quan sát nàng thật kĩ, Nicki rướn người ra phía trước, để cho tất cả lắng xuống trong khi anh rót cho mình một ly brandy. Nàng có vẻ như rất bình tĩnh, anh nghĩ một cách thán phục, và tiếp tục, "Langford mang em tới nhà anh ta và triệu tập bác sĩ của gia đình họ. Trong vài ngày, em bất tỉnh, và Whitticomb đã có một chút tin tưởng ở cơ hội tỉnh lại của em. Khi em tỉnh lại , anh ông ta nhận ra là vết thương trên đầu là nguyên nhân của sự mất trí nhớ của em, và anh ông ta đã cương quyết là không ai được phép nói bất kì điều gì khiến em có bất kì sự lo âu nào. Em dường như đã nghĩ Langford vị hôn phu của em, và như thế họ - chúng tôi - đã để mặc em tiếp tục tin vào điều đó. Đó là tất cả những gì tôi biết, ngoại trừ," Nicki nói thêm, để công bằng với Stephen Westmoreland , "Tôi thực sự biết là Langford tự trách mình vì đã không bảo vệ em khỏi sự nguy hiểm, và vì thông báo tin tức về cái chết một cách lạnh lùng khiến cho em quá mất tự chủ để tự bảo vệ mình. Tôi cũng biết là anh ta mang một gánh nặng tội lỗi và ăn năn về việc đã cướp đi của em vị hôn phu."
Bị chìm đắm trong sự bẽ bàng, Sherry đi tới một kết luận hiển nhiên, đau đớn: "Và như thế anh ta cảm thấy bắt buộc phải kiếm cho tôi một vị hôn phu khác bằng sự tự nguyện của chính bản thân anh ta. Có phải vậy không?"
Nicki ngập ngừng, rồi anh gật đầu. "Đúng như thế."
Sherry nghiêng đầu sang bên, tuyệt vọng đấu tranh để không khóc vì sự ngu ngốc của nàng, vì sự cả tin của nàng và vì nàng đã yêu một người đàn ông không hề có tình cảm gì với nàng ngoại trừ lòng trách nhiệm. Chẳng có gì ngạc nhiên khi chàng chưa bao giờ nói yêu nàng! Chẳng có gì ngạc nhiên khi chàng muốn nàng tìm người khác để kết hôn!
"Anh ta đã thực sự chuẩn bị cưới tôi chỉ vì tội lỗi và trách nhiệm".
"Tôi không muốn nói những điều đó chỉ là những lý do của anh ta kể từ lần đó," Nicki cẩn trọng nói "Tôi nghi ngờ là anh ta có chút tình cảm gì đó với em."
"Tất nhiên anh ta có," Sherry đáp lại tức giận, quay cuồng với sự bẽ bàng. "Nó được gọi là sự thương hại!"
"Tôi sẽ hộ tống em về nhà Langford."
"Tôi không thể trở lại!" nàng thét lên.
"Cô Lancaster," Nicki bắt đầu bằng giọng rõ ràng, uy quyền mà thường sẽ làm áp đảo người nghe. Nó lại khiến cho người phụ nữ trẻ đang bị tác động mạnh đối diện anh cong người cười hoảng loạn, hai tay nàng vòng quanh bụng.
"Tôi không phải là Charise Lancaster !"
Nicki nhanh chóng bước lại gần nàng, tự nguyền rủa bản thân đã để cho mánh khóe của nàng khiến anh tin là nàng đủ khỏe để xử lý bất cứ chuyện gì mà anh kể cho nàng.
«Tôi không phải là Charise Lancaster," nàng nhắc lại, và tiếng cười của nàng đột ngột nhường chỗ cho những tiếng thổn thức." Tôi là người đi kèm được trả tiền của cô ta trong chuyến đi đó."
Hai tay nàng vẫn vòng quanh bụng nàng, nàng run run, nức nở.»Tôi là một cô giáo đáng kính, và anh ta đã chuẩn bị cưới tôi. Bạn bè anh ta sẽ cười anh ta về chuyện đó. Anh ta rủ lòng thương hại đối với một cô giáo đáng kính chưa bao giờ nhìn thấy ngài Burleton."
Nicki nhìn chằm chằm nàng hoàn toàn choáng váng, nhưng anh tin nàng. «Ôi trời," anh thì thầm.
«Tôi đã nghĩ tôi là Charise Lancaster," nàng rên rỉ, hai vàng nàng bắt đầu rung lên với những tiếng nức nở. «Tôi đã nghĩ như thế, tôi xin thề."
Nicki nảy ra ý định muộn màng là kéo nàng vào trong tay anh và mang cho nàng sự thoải mái và anh đã làm thế, nhưng anh hoàn toàn không nói được lời nào phù hợp với hành động này.
«Tôi đã nghĩ như vậy." nàng khóc dựa vào ngực anh. «Tôi đã nghĩ như vậy cho đến khi cô ta tới ngôi nhà đó hôm nay. Tôi đã nghĩ như vậy, tôi xin thề!"
"Tôi tin em," Nicki nói, và có chút kinh ngạc vì anh đã làm thế.
"Cô ta sẽ không đi khỏi. Cô ta sẽ tự mình kể hết cho chàng. Chàng - chàng đang chuẩn bị cho đám cưới. Một đám cưới b- bí mật. Tôi không có chỗ nào để đi cả - không quần áo - không tiền bạc."
Cố gắng đưa ra cho nàng một điểm sáng nhỏ ngoài những điều đó, anh nói, "Tối thiểu là cha của em không chết."
Rất chậm chạp, nàng ngước đầu lên, đôi mắt nàng sửng sốt, không tập trung. "Chuyện gì vậy?"
"Langford nhận được một lá thư vào một buổi tối tuần trước được chuyển lại cho anh ta từ chủ nhà cũ của Burleton. Nó được chủ đích gửi cho Charise Lancaster, được viết bởi luật sư của cha cô ta, và thông báo cho cô ta biết là cha của cô đã chết hai tuần sau khi cô lên tàu sang nước Anh."
Nàng hít vào một cách yếu ớt, đối mặt với điều đó và thất vọng nói "Anh ta là một người đàn ông cục cằn nhưng không phải là người không tử tế. Anh ta làm hư Charise một cách khủng khiếp -" Một khả năng đau lòng khác đánh nàng một cú, và nàng nghĩ nàng chuẩn bị nôn. "Tuần trước - có phải là cái đêm tôi đến vũ hội nhà Almack và Rutherford phải không ?"
"Tôi đã được kể như vậy."
Đầu nàng cúi xuống với thêm một sự bẽ bàng và những giọt nước mắt mới lại lăn xuống má nàng. "Không có gì ngạc nhiên khi anh ta thay đổi quá đột ngột từ việc muốn tôi tìm một vị hôn phu khác sang việc quyết định chúng tôi sẽ làm đám cưới ngay lập tức."
Nàng nhớ lại cái cách nàng đã chạm vào tay chàng trong nhà hát và nghĩ đến chàng đã khó chịu như thế nào khi chàng đã phải chịu đựng điều đó - và giả vờ muốn hôn nàng và – "Tôi ước là tôi đã chết!" nàng thì thầm đứt quãng.
"Hãy thôi cái kiểu nói chuyện đó ngay lập tức," Nicki nói một cách không chủ ý. "Em có thể ở đây tối nay. Ngày mai, tôi sẽ đi với em tới nhà Langford và chúng ta sẽ giải thích."
"Tôi đã giải thích trong một lá thư! Tôi không thể trở lại. Tôi sẽ không, tôi nói với anh, và nếu như anh báo tin cho anh ta, tôi sẽ phát điên. Tôi biết tôi sẽ như vậy. Tôi có thể không quay lại lúc này."
Nàng nói như thể nàng có ý định đó, và Nicki không thể trách nàng.
Sherry không chắc nàng đã khóc bao lâu trong tay anh hay lúc nào nàng đã ngừng khóc, nhưng khi sự im lặng kéo dài, một sự chết lặng quỉ quái cuối cùng cúng thay đổi. "Tôi không thể ở lại đây" nàng thì thầm, giọng nàng khàn đi vì những cảm xúc dữ dội .
"Như em đã nói đấy em không còn chỗ nào khác để đi."
Nàng đẩy tay thoát ra khỏi cái ôm êm ái của anh, ngồi lên và rồi đứng dậy đung đưa một chút.
"Tôi đáng lẽ không nên tới đây. Tôi sẽ không bị ngạc nhiên nếu có những lời buộc tội được đưa ra để chống lại tôi."
Ý nghĩ là Langford có thể làm điều đó choán lấy Nicki với sự giận dữ hầu như không thể kiềm chế được, nhưng anh không thể phủ nhận những khả năng hoặc những kết quả không ngờ tới.
"Em được an toàn ở đây, ít nhất là tối nay. Vào buổi sáng, chúng ta sẽ thảo luận tiếp là tôi có thể giúp gì được em."
Cái cảm giác không xứng đáng và sự khuây khỏa dâng lên trong nàng với việc nhận ra là anh thực sự đề nghị giúp nàng gần như làm cho sự bình tĩnh mong manh của Sherry mất điều khiển.
"Tôi – tôi sẽ tìm một chỗ nào đó. Tôi không có lời giới thiệu nào, tôi không thể ở lại London. Tôi không –"
"Chúng ta sẽ thảo luận nó vào buổi sáng, cô bé. Tôi muốn em nghỉ ngơi bây giờ. Tôi sẽ mang bữa tối lên cho em."
"Không một người quen nào của anh ta và gia đình anh ta sẽ cân nhắc đến việc thuê tôi, và anh ta - mọi người ở London dường như biết anh ta."
"Vào buổi sáng," anh nói chắc chắn.
Quá mệt mỏi để phán đối, Sherry gật đầu. Nàng bắt đầu bước lên cầu thang, nhưng điều gì đó lại đánh thức nàng và nàng quay đầu lại.
"Ngài DuVille?"
"Tôi đã cho phép em gọi tôi là Nicki, thưa cô," anh cố gắng trêu ghẹo.
"Những người đi kèm được trả tiền không xưng hô với "những người ở tầng lớp trên" bằng tên thánh của họ." Nàng nhìn như thể là nàng đang kiệt sức, và vì thế Nicki không tranh cãi với nàng về quyết định của nàng và mặc cho nàng đưa ra câu hỏi của mình.
"Ngài sẽ không nói với bất kì ai trong số họ nơi tôi đang ở - hứa với tôi là ngài sẽ không nói!"
Nicki ngập ngừng, xem xét các sự lựa chọn và kết quả quả nó, và cuối cùng nói, "Tôi hứa với em."
Anh nhìn nàng bước lên cầu thang, nản chí và khúm núm. Nàng chưa bao giờ giống một người hầu dễ bảo, nhưng nàng lúc đó đã làm vậy, và điều này khiến anh muốn đánh cho Westmoreland một trận. Và cho tới lúc này, anh ta đã hành động một cách đáng kính trọng đến tận hôm nay, hơn cả đáng kính trọng, Nicki miễn cưỡng nghĩ.