Đầu nàng quay cuồng vì sự căng thẳng của ngày hôm nay, Sheridan mở cửa vào căn phòng ngủ nhỏ bé của nàng đối diện với phòng vui chơi của trẻ. Di chuyển thận trọng trong căn phòng tối, xa lạ, nàng tìm thấy chiếc bàn giấy và sờ thấy cái bùi nhùi để thắp nến trong ngăn kéo bàn giấy của nàng. Nàng đang thắp đến ngọn nến thứ tư thì một giọng đàn ông trầm đục vang lên khiến nàng giật nảy mình thét lên thảng thốt khi giọng đó nói, "Ta không nghĩ chúng ta sẽ cần nhiều ánh sáng đến thế đâu."
Nàng quay người, bàn tay rơi xuống khỏi miệng nàng, trái tim nàng bắt đầu đập những nhịp nhanh, mạnh mẽ của niềm vui thuần khiết. Stephen Westmoreland đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, một hình ảnh lịch lãm thư giãn với chiếc áo sơ mi trắng của chàng mở rộng nơi cổ và một bên chân đi ủng gác lên đầu gối chân kia. Ngay cả biểu hiện của chàng cũng rất bình thản. Quá bình thản. Ở đâu đó trong những ý nghĩ quay cuồng của nàng nàng để ý thấy chàng đang đối xử với cuộc gặp mặt quan trọng này của họ bằng sự thờ ơ lạnh lùng gần như không hợp lý một chút nào, nhưng nàng quá hạnh phúc được nhìn thấy chàng, chấn động đến đau đơn khi có chàng ở gần bên đến thế, và quá yêu chàng đến nỗi chẳng điều gì là quan trọng nữa. Chẳng có gì.
"Theo như ta nhớ," chàng nói bằng giọng điệu kéo dài, uể oải luôn khiến trái tim nàng tan chảy, "lần cuối ta chờ cô thì chúng ta đang định làm đám cưới."
"Em biết và em có thể giải thích," nàng nói. "Em –"
"Ta không lên đây để nói chuyện," chàng cắt ngang. "Ở dưới kia, ta đã có ấn tượng đặc biệt là cô muốn dành cho ta nhiều hơn một cuộc chuyện trò. Hay là ta đã nhầm lẫn chăng?"
"Không," nàng thì thầm.
Stephen nhìn nàng trong sự yên lặng dửng dưng, nhận ra bằng con mắt của một người thành thạo, chứ không phải như một gã đần trước đây, rằng nàng có tất cả sự hấp dẫn và lạ lùng như chàng còn nhớ... trừ cái kiểu tóc mộc mạc của nàng. Chàng không thích kiểu đó, đặc biệt là không khi chàng đã để cho ham muốn và sự thù hằn khiến cho chàng lại giao thiệp với con điếm quỷ quyệt, đầy tham vọng này, ngay lúc này cô ta trông càng giống một trinh nữ hơn bao giờ hết. "Bỏ mấy cái kẹp ra khỏi tóc cô," chàng hướng dẫn với sự sốt ruột thô lỗ.
Bị giật mình vì yêu cầu và giọng điệu ra lệnh của chàng, Sheridan làm theo, giơ tay lên và kéo khoảng một tá kẹp tóc đang giữ cho mái tóc dày dặn của nàng túm gọn trong một búi. Nàng quay sang để thả chúng lên bàn, và khi nàng quay lại, chàng đang đứng, chầm chậm cởi áo sơ mi.
"Chàng đang làm gì vậy?" nàng hổn hển.
Mình đang làm gì vậy? Stephen điên cuồng tự hỏi. Chàng đang làm cái quái quỉ gì ở trên này, cho dù được mời mọc hay không, ve vãn chính người phụ nữ đã bỏ rơi chàng không một lời giải thích trong ngày cưới của họ? Để trả lời cho câu hỏi của nàng, chàng với tay lấy cái cổ cồn. "Điều ta đang làm là rời đi," chàng bước đi, đã đi được ba bước đến cánh cửa.
"Không!" Lời nói vuột ra khỏi miệng nàng. "Đừng đi!"
Stephen quay lại, định dành cho nàng câu trả lời gay gắt mà nàng đáng bị, nhưng nàng đã lao mình vào ngực chàng, toàn bộ con người yếu đuối, van xin của nàng, làm mê mụ những giác quan của chàng với hương vị thân thương bất ngờ và cảm giác về nàng. "Xin đừng đi." Nàng đang khóc, móng tay nàng bấm chặt vào vai chàng, và mặc dù chàng vẫn giữ hai tay ở hai bên người, nhưng chàng đang thua trận, và chàng biết như thế. "Xin hãy để em giải thích... em yêu chàng..."
Chàng giữ chặt khuôn mặt nàng giữa hai bàn tay chàng để làm nàng im lặng, đôi mắt chàng đã đặt trên đôi môi hé mở của nàng rồi. "Hãy hiểu điều này. Không có điều gì cô có thể nói khiến cho ta tin tưởng. Không gì cả!"
"Vậy hãy để em cho chàng thấy," Sheridan quyết liệt nói, bám lấy cổ chàng khi nàng ép sát cơ thể vào người chàng và hôn chàng với sự kết hợp kì lạ giữa sự ngây thơ thiếu kinh nghiệm và ham muốn bản năng đã từng một lần khiến cho chàng phát điên.
Và nó vẫn còn như thế. Luồn sâu bàn tay vào trong mớ tóc mềm mại nơi gáy nàng, Stephen hôn trả lại nàng, ép buộc nàng cho chàng thấy niềm khao khát dục tình mà nàng đã khiến chàng cảm nhận. Với chút ít lý lẽ cuối cùng mà chàng còn giữ lại được, chàng kéo miệng mình khỏi miệng nàng một phân, và cho nàng cơ hội cuối cùng để dừng lại. "Nàng có chắc không?"
"Em biết em đang làm gì."
Chàng chiếm lấy thứ mà nàng dâng tặng, chiếm lấy thứ mà chàng đã muốn kể từ giây phút đầu tiên chàng chạm vào nàng. Chàng chiếm lấy mà không suy nghĩ gì cả, bị điều khiển bởi niềm thôi thúc mãnh liệt phải có nàng, chàng chiếm lấy nàng với sự quyết tâm và khẩn cấp đã làm chàng choáng váng và bị khuấy động. Một sự giao hợp hoang dã, nguyên sơ dành cho chàng nhưng lại là sự giao hợp mà chàng muốn – cần – được biết là cũng thích thú đối với nàng. Lòng kiêu hãnh xui khiến chàng phải đảm bảo là nàng cũng muốn chàng tuyệt vọng như chính chàng muốn nàng, và chàng sử dụng hết mọi kinh nghiệm tình dục của chàng để xóa bỏ những sự chống đối của một cô gái non nớt hoàn toàn không hiểu làm thế nào để chịu đựng nó. Chàng đưa ngón tay vào sâu trong vùng ẩm ướt ấm nóng của nàng, kéo mạnh núm vú căng cứng của nàng cho đến khi nàng thấy đau và khóc và bám vào chàng chặt hơn nữa. Chỉ đến khi đó chàng mới chiếm lấy nàng, tách đùi nàng ra bằng cả hai tay và đi vào trong nàng với vừa đủ sự kiềm chế để giữ nàng khỏi đụng đầu vào tấm ván đầu giường, và chàng cảm thấy cơ thể nàng giật lên vì đau đớn và những móng tay nàng cắm vào lưng chàng, nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn của nàng vì hoảng sợ và đau đớn, và chàng đông cứng. "Em biết mình đang làm gì."
Với sự sợ hãi và hoang mang chàng buộc mắt mình mở ra. Đôi mắt nàng đẫm nước, không hề có cả lời buộc tội lẫn vẻ đắc thắng vì đã khiến chàng phải làm điều này vì bất kể lý do nào mà nàng có thể có. Những lời thì thầm nức nở của nàng củng cố thêm biểu hiện đê mê trong đôi mắt nàng khi nàng khum bàn tay trên đôi vai chàng. "Ôm em đi," nàng thì thầm một cách kì diệu. Một lời cầu xin dịu dàng. "Xin chàng..."
Stephen chiều theo, để cho niềm sung sướng vô lo nghĩ chiếm lấy chàng một lần nữa. Vòng cánh tay quanh người nàng, chàng chiếm lấy miệng nàng trong một cơn bão những nụ hôn đòi hỏi và cảm thấy bàn tay nàng trượt nhẹ qua vai chàng, xoa dịu chàng đồng thời cơ thể đang tan chảy của nàng chào đón chàng, bao phủ chàng, dâng hiến cho cả hai người sự giải thoát... dâng hiến và dâng hiến và dâng hiến...
Mỗi một tế bào trong cơ thể chàng gào thét đòi sự giải thoát nhưng chàng vẫn kiềm chế bản thân, đi sâu vào trong nàng, trong khi những cơ bắp trên cánh tay chàng cứng lại cùng với phần còn lại của cơ thể chàng, từ chối việc lấy đi của nàng sự sung sướng mà nàng đang dành cho chàng từng phút từng giây. Nàng đang rên rỉ, mắt vẫn nhắm chặt, tuyệt vọng mong chờ điều mà nàng không hiểu, sợ phải có nó. Sợ không có được. Run rẩy vì ham muốn, cần sự đoan chắc một lần nữa. Chàng đưa nó cho nàng trong một tiếng thì thào hổn hển. "... Ngay bây giờ..."
Nàng bừng cháy trước khi chàng kết thúc câu nói, cơ thể nàng ghì chặt lấy chàng, và Stephen nghe thấy mình rên rỉ với sự lộng lẫy hoang dại mà bằng cách nào đó nàng đang khiến chàng cảm thấy. Và rồi chàng dâng mình cho nó, lao về hướng đó... rồi vượt qua nó, lên đỉnh, cơ thể chàng giật mạnh khi chàng phun vào trong nàng.
Bất kể ý nghĩ trả thù và lòng kiêu hãnh bị tổn thương như thế nào đã khiến chàng làm tình với nàng, chúng đã bị lãng quên khi chàng vòng tay qua lưng và hông nàng và kéo nàng nằm nghiêng một bên người chàng. Nàng quá tuyệt vời để bị sử dụng để trả thù, quá mềm mại quyến rũ trong cánh tay chàng để ở bất kì nơi nào khác. Kể từ giây phút đầu tiên môi chàng chạm vào môi nàng, chàng đã biết rằng chúng là một sự kết hợp dễ bị kích động một cách kì lạ, nhưng điều vừa xảy ra là cuộc làm tình hoang dã nhất, thỏa mãn nhất trong cuộc đời chàng. Nằm đó trong khi nàng ngủ trong cánh tay chàng, chàng kinh ngạc trước sức cám dỗ choáng váng, ban sơ của nàng. Bất kể nàng đã cảm thấy điều gì trong suốt cuộc làm tình của họ thì đó đều là thật – đó là một trong rất ít những chuyện về nàng mà chàng không hề nghi ngờ. Ít nhất thì điều đó là thật và không thể giả vờ được. Không người đàn bà nào trên đời này có thể đóng kịch những phản ứng như thế, nếu không có rất nhiều lần thực hành, và như chàng giờ đây đã biết, nàng chẳng có sự thực hành nào hết.
Sheridan thức dậy một mình trên giường, điều đó dường như là khá bình thường nhưng... không thể. Đôi mắt nàng chợt mở, nàng nhìn thấy chàng đang ngồi trên ghế cạnh giường, và niềm vui ngọt ngào tràn qua người nàng. Chàng đã mặc sẵn quần áo, áo sơ mi mở ở trước ngực, khuôn mặt đẹp trai của chàng không biểu hiện gì. Ngượng ngùng, nàng kéo tấm ga giường lên che ngực và ngồi thẳng dậy trên gối, tự hỏi một cách tuyệt vọng làm thế nào chàng có thể trông hoàn toàn bình thản như thế sau những việc mà họ vừa mới làm. Ở đâu đó bên rìa trí óc nàng, nàng đã bắt đầu nhận ra chúng là những việc đáng xấu hổ, nhưng nàng đóng ý nghĩ đó lại ngay. Đôi mắt chàng dán vào tấm ga giường nàng đang túm lấy để che ngực, rồi chậm rãi hướng về mặt nàng, bảo với nàng rõ ràng như thể chàng đang thực sự nói rằng chàng thấy buồn cười vì sự đoan trang của nàng. Sheridan không thể đổ lỗi cho chàng vì chuyện đó, nhưng nàng ước gì trông chàng không thờ ơ như thế hay trông buồn cười hay xa cách như thế... không thể khi mà nàng đang phải đấu tranh để trông có vẻ bình thường trong hậu quả của những việc mà họ đã làm cùng nhau. Mặc khác, nàng nhận ra, chàng không còn có vẻ lạnh lùng hay hoài nghi hay giận dữ nữa, và điều đó đánh vào nàng như một sự thay đổi kì diệu. Kẹp chặt tấm ga giường bên dưới cánh tay nàng, nàng kéo đầu gối lên và vòng những ngón tay quanh chúng. "Giờ chúng ta có thể nói chuyện chưa?" nàng bắt đầu hỏi.
"Sao không để ta bắt đầu trước?" Stephen dịu dàng đề nghị.
Không háo hức đến thế để đề cập đến vấn đề Charise Lancaster khi mọi chuyện đang gần như dịu xuống, Sheridan gật đầu.
"Ta có một đề nghị cho nàng." Chàng nhìn đôi mắt nàng nhen nhúm niềm hạnh phúc trước từ "đề nghị" và không thể tin được nàng nghĩ chàng ngu ngốc đến mức thực sự đề nghị chuyện hôn nhân. "Một lời đề nghị làm ăn," chàng nhấn mạnh. "Một khi nàng có thời gian để xem xét nó, ta nghĩ nàng sẽ thấy nó rất hợp lý cho cả hai ta. Chắc chắn, nàng sẽ thấy nó tốt hơn là làm việc cho nhà Skeffington."
Sự không thoải mái đè bẹp niềm hạnh phút nhất thời của Sheridan trước việc nhắc đến lời đề nghị của chàng. "Kiểu đề nghị nào?"
"Rõ ràng là bất chấp rất nhiều sự khác biệt, chúng ta cực kì hòa hợp với nhau, về mặt tình dục."
Nàng không thể tin chàng có thể ngồi đó và mô tả sự thân mật nồng nàn mà họ vừa mới chia sẻ với sự bình tĩnh lạnh lùng đến thế. "Lời đề nghị của chàng là gì?" nàng khàn khàn hỏi.
"Nàng chia sẻ chiếc giường với ta khi ta khao khát cơ thể nàng. Đổi lại, nàng sẽ có một căn nhà của chính mình, những người hầu, những bộ váy áo, một cỗ xe ngựa, và sự tự do làm điều nàng muốn cho đến chừng nào mà không một người đàn ông nào khác được phép sử dụng thứ ta đã trả tiền cho."
"Chàng đang đề nghị em trở thành tình nhân của chàng," nàng nói một cách vô cảm.
"Tại sao không? Nàng đầy tham vọng và thông minh, và chuyện đó thì tốt hơn vạn lần so với cái mà nàng đang làm bây giờ." Khi nàng không trả lời, Stephen nói bằng giọng kéo dài, "Xin hãy nói với ta là nàng không mong chờ ta đề nghị cưới nàng chỉ bởi việc vừa xảy ra. Hãy nói với ta nàng không ngây thơ hay ngu ngốc tới mức đó."
Nao núng trước giọng điệu cay nghiệt của chàng, Sherry nhìn vào khuôn mặt cứng rắn, đẹp đẽ của chàng, nhìn vào sự nhạo báng nơi mắt chàng mà trước đó nàng không nhận ra. Nuốt nước bọt thành tiếng, nàng lắc đầu và trả lời chàng một cách thành thực. "Em không biết phải trông đợi điều gì, từ bất kể chuyện gì mà chúng ta đã làm, nhưng em không hề trông mong điều đó sẽ khiến chàng hỏi cưới em."
"Tốt. Đã có đủ sự dối trá và hiểu lầm giữa chúng ta rồi. Ta không thích phải nghĩ là nàng tự lừa dối chính mình."
Chàng nghĩ chàng đã nhìn thấy những giọt nước mắt thất vọng lấp lánh trong đôi mắt to màu xám của nàng và đứng lên, đặt một nụ hôn chiếu lệ lên trán nàng. "Ít nhất nàng cũng đủ khôn ngoan không tự cho phép mình nổi giận trước lời đề nghị của ta. Nghĩ về nó nhé," chàng nói
Sherry nhìn chằm chằm vào chàng trong sự đau khổ lặng câm khi chàng nói thêm bằng giọng ớn lạnh, "Trước khi nàng quyết định, có một lời cảnh báo mà ta buộc phải nói với nàng. Nếu nàng còn dám lừa dối ta về bất kì điều gì - dù chỉ một lần nữa – ta sẽ ném nàng ra đường ngay." Chàng với tay tới cánh cửa khi nói thêm qua vai, "Còn một điều nữa – Đừng bao giờ nói "em yêu chàng" với ta nữa. Ta không bao giờ còn muốn nghe những lời đó từ nàng một lần nữa."
Không nói thêm một lời nào, cũng không hề nhìn lại, chàng bước ra ngoài. Sherry gục trên đầu gối và để những giọt nước mắt lăn dài, nhưng nàng khóc cho sự thiếu nhân cách và thiếu kiềm chế của chính nàng khi chàng ôm nàng trong vòng tay, và khóc vì nàng đã thực sự để bị cám dỗ, vì trong một thoáng, đã chấp nhận lời đề nghị khiếm nhã, máu lạnh của chàng.