Tu La Quân Tử

Chương 22: Chương 22: Chương 20




Giải quyết hết đám ô hợp này, nhóm Thượng Quan Khiêm trở về thành. Cùng không khí vui vẻ khi đi rất bất đồng, hiện tại nơi này chỉ có trầm tĩnh.

Diêm La trừ bỏ với chủ nhân ra, vốn cũng rất ít nhất nói. Cả nhà Tình nhi sau khi được cứu ra, được mấy hộ vệ của Đỗ Thành đưa cùng về thành, bọn họ trong mắt tràn đầy sợ hãi, vì cả một núi thi thể, vì sự cường hãn của Diêm La, vì sự lãnh khốc của Thượng Quan Khiêm. Thượng Quan Khiêm đột nhiên hiển lộ ra hắc ám quyết tuyệt, cho dù là nhóm Đỗ Thành từng trải qua chiến đấu, tâm trí kiên cường cũng còn sợ hãi, huống chi cả nhà Tình nhi chỉ là người thường.

Bên trong xe ngựa, Quân Hành Tuyệt cẩn thận nhìn Thượng Quan Khiêm, nghĩ muốn nhìn thấu người này, một câu cũng không nói. Thượng Quan Khiêm không có một chút cảm giác xấu hổ khẩn trương, tùy ý Quân Hành Tuyệt nhìn chăm chú vào. Suốt đoạn đường cũng không nói gì.

Đoàn người trở lại tòa trạch tử của Quân Hành Tuyệt, xuống xe, Quân Hành Tuyệt quay về phòng của mình, Thượng Quan Khiêm cùng Diêm La trở lại tiểu viện, cả nhà Tình nhi được Đỗ Thành an trí ở nơi khác, hiện tại tòa trạch tử của Thượng Quan Khiêm xuất hiện vấn đề gì bọn họ còn không biết, tổng không thể đem cả nhà này đưa trở về, nếu lỡ bị bắt lần nữa thì biết làm sao?

Cơm chiều Quân Hành Tuyệt không ăn cùng Thượng Quan Khiêm, Tử Yên đem cơm đưa đến tiểu viện, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì? Thượng Quan công tử thoạt nhìn vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng bình thường chủ tử nhất định sẽ đến tiểu viện, đặc biệt vào ngày trước khi quay về, luôn ở lại đến tận khuya mới rời khỏi, mà cả ngày hôm nay lại không có tới. [đề nghị anh Tuyệt bớt đeo bám anh Khiêm đi]

Trên đường nhìn thấy Đỗ Thành, lúc nàng nhắc tới Thượng Quan công tử, Đỗ Thành biểu hiện ra rõ ràng sợ hãi. Đến tột cùng là đã xảy ra cái gì? Thái độ làm người thủ hạ là những gì không nên hỏi vẫn là đừng hỏi, nàng làm tốt chuyện của mình là được. Nàng là người thông minh, cho nên mới khiến chủ tử coi trọng.

Ban đêm, trăng tròn nhô cao, tản ra ánh sáng bàng bạc, gió lạnh phơ phất, đã là mùa xuân nhưng gió ban đêm vẫn thực lạnh.

Thượng Quan Khiêm nằm ở trên giường, sắp sửa tiến vào mộng đẹp, Diêm La đột nhiên xuất hiện khiến cho Thượng Quan Khiêm mở mắt.

“Chuyện gì?” Thượng Quan Khiêm hỏi, Diêm La sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.

“Chủ nhân, Cảnh đại nhân tìm ngài.” Diêm La trả lời.

Nếu không có chuyện gì, Cảnh sẽ không chủ động liên hệ bọn họ.”Tiếp nhận đi.” Đứng dậy, ngồi ở trên mép giường.

“Cảnh, có gì tìm đến ta.” Nhìn thấy khuôn mặt nhã nhặn lãnh đạm kia, Thượng Quan Khiêm biểu tình lộ ra vài phần chân ý, đáy mắt hiện lên cảm tình thật sự, người này là đồng bạn của y, Thâm Uyên Chi Liêm Mộc Cảnh.

“Cơ thể của ta xảy ra vấn đề.” Mộc Cảnh nói thẳng ra nguyên nhân tìm y.

“Sao lại thế này?” Thượng Quan Khiêm ý cười trên mặt biến mất, nghiêm túc hỏi. Tới trình độ của bọn họ, nếu không phải do nội thương thì chuyện bị người khác đả thương thân thể là tuyệt đối không có khả năng xuất hiện, sinh bệnh cũng không có khả năng xảy ra với bọn họ.

Mộc Cảnh nói sơ qua tình huống của hắn. Thượng Quan Khiêm cau mày, không lý do vậy vì sao lại xuất hiện loại tình huống này.

“Ngươi xác định thân thể không có vấn đề gì?” Thân thể bọn họ đều do chính mình kiểm tra, nếu là thương tích trước đây trải qua điều trị của y thì tuyệt đối không có khả năng tái phát, vậy, “Phương diện tinh thần thì sao?”

“Bình thường.” Mộc Cảnh đáp lại.

Thân thể không có dị thường, tinh thần ổn định, vậy vì sao lại xuất hiện loại tình huống này? Thượng Quan Khiêm liên lạc với Đế cùng Khắc Lạc Duy, cho dù y là y sư giỏi nhất, nhưng thế giới thì y không biết nhiều lắm, loại này tình huống dị thường như vậy đến tột cùng là cái gì y cũng không rõ ràng, có thể hay không là do nguyên nhân khác? Đem tình huống cùng hai người nói một lần, cả họ cũng không rõ.

Trong lúc mọi người thảo luận, bên cạnh Đế xuất hiện một người, mái tóc vàng sáng chói giống như ánh mặt trời, đôi đồng tử cùng màu, cả người tỏa ra quang huy chói mắt, sáng quá mức khiến cho người ta chán ghét.

Kẻ chói mắt nói cho bọn họ nguyên nhân xuất hiện vấn đề của Cảnh, sau đó ở bên tai Đế nói gì đó, ánh mắt Đế nhìn Cảnh có chút kỳ quái, sau đó lại hạ một mệnh lệnh kỳ quái.

Thượng Quan Khiêm có chú ý tới, y chưa nói, y biết Đế chưa nói hết với Cảnh, Cảnh trong nhóm bọn họ chính là đơn thuần nhất, một khi tin tưởng thì sẽ không quá để ý, cho dù có nghi hoặc với mệnh lệnh của Đế cũng sẽ không hỏi, bởi vì tin tưởng Đế sẽ không thương tổn hắn. Thế nhưng y không phải Cảnh, y tin tưởng Đế, không cần lý do là bởi vì bản thân mình rõ ràng, nhưng mệnh lệnh Đế rất kỳ quái, y không thể không hỏi rõ ràng. Sau khi Cảnh rời khỏi, y lại liên lạc Đế.

“Cảnh thực sinh khí rồi.” Khắc Lạc Duy nói.

“Đây là đương nhiên” Nếu là bọn y cũng sẽ sinh khí, nhưng hiện tại điều y muốn hỏi chính là, “Đế, người kia còn nói với ngươi cái gì?” Mệnh lệnh của Đế là do sau khi nghe người kia nói cái gì mới hạ.

Đế đối Thượng Quan Khiêm và Khắc Lạc Duy nói chuyện về đối tinh.

Vận mệnh một đôi, một trong tối cao pháp tắc, mỗi người đều có một đối tinh, phần lớn đều là người yêu, cũng có thể là loại khác, có vài người gặp được, có vài người không gặp được. Nhưng là một khi gặp được sẽ sinh ra gút mắt, nếu mọi người không thức tỉnh, cũng liền thôi, nhưng nếu khi một bên đối tinh thức tỉnh, vậy thì sẽ không bao giờ có chuyện phản bội, độc nhất vô nhị yêu, vĩnh viễn không thay đổi

[“pháp tắc” tức là quy định, luật lệ, pháp quy. Mình để là “tối cao pháp tắc”, còn bên Thâm Uyên của Xuân để là “cao nhất cách”, cái nào cũng vậy cả th0y]

“Trên đời này còn có loại chuyện như vậy sao.” Khắc Lạc Duy nói mang theo đùa cợt.

“Thật sự là bất khả tư nghị (khó tin).” Trên thế giới này còn có chuyện như vậy, thật là bất khả tư nghị, tuy rằng ngữ khí thực bình thường, nhưng trong mắt Thượng Quan Khiêm cũng là trào phúng.

“Cho nên, ta mới phải Lạp Phi Nhĩ thu thập một chút tư liệu, người bình thường khi gặp được đối tinh cũng không có gì đặc biệt, cùng lắm là ân ái, nhưng nếu là những người đã tự lĩnh ngộ bản thân mình như chúng ta thì không giống như vậy, nếu thức tỉnh ở ngực sẽ xuất hiện tên của đối phương, nghĩa là đã đem tâm giao cho đối phương, tên của đối phương sẽ mãi khắc vào sâu linh hồn của chúng ta, nếu song phương đều thức tỉnh sẽ cùng chung sinh mệnh cùng chung lực lượng. Ta muốn nhìn xem đến tột cùng sẽ là người như thế nào, sau đó mới quyết định.” Đế đối hai người nói, hắn muốn nhìn xem đối tinh của Cảnh đến tột cùng là người như thế nào, mới có thể quyết định có hay không để cho Cảnh tín nhiệm hắn.

“Người kia, là đối tinh của ngươi.” Những chuyện về đối tinh bọn họ chẳng hiểu gì hết, Đế sẽ không rãnh rỗi đến mức đi tìm hiểu mấy chuyện như vậy, nhưng lại biết hết sức rõ ràng, chỉ có một lý do, là người kia nói cho, hơn nữa hắn còn là đối tinh của Đế.

“Phải, hắn thức tỉnh rồi, nhưng ta thì chưa.” Đế thừa nhận.

“Ngươi tính toán làm như thế nào?” Khắc Lạc Duy hỏi.

“Không nhất thiết phải … cự tuyệt, không phải sao?” Cảm tình đối với ngươi là vĩnh viễn không phản bội, hơn nữa hắn tự tin sẽ không bị đối phương thương tổn. Hắn là Ám Dạ Quân Vương Đế Lạp Pháp a.

“Không nói cho cảnh?” Khiêm hỏi, Cảnh nếu biết sẽ như thế nào đây.

“Tạm thời không tất yếu, ta phải quan sát người kia một chút, nếu hắn khiến cho ta vừa lòng, ta sẽ cho hắn ký kết đồng bạn khế ước, nếu không thể, phương thức để cho hắn sống thọ và chết tại nhà có rất nhiều.” Đế tàn nhẫn nói.

“Cũng đúng.” Thượng Quan Khiêm gật đầu. Ánh mắt của Đế thực khiến cho người ta tin cậy, một khi được Đế đồng ý, bọn họ cũng sẽ chấp nhận, nếu người kia không đáp ứng đủ yêu cầu, y có rất nhiều phương pháp để cho người kia sống thọ và chết tại nhà, những kẻ có thể làm tổn thương đến đồng bạn của y, y nhất định sẽ giải quyết hoàn toàn.

“Hơn nữa, chúng ta không phải còn thiếu vật thí nghiệm không phải sao.” Đế mỉm cười nói.

Thượng Quan Khiêm nhìn Đế, Đế ngươi cũng gặp được đối tinh, ngươi cũng là một trong vật thí nghiệm a. Thế nhưng Thượng Quan Khiêm chưa nói ra, y cũng muốn biết kết cục, y cũng tin tưởng Đế sẽ không bị thương tổn, bởi vì Đế là thống lĩnh duy nhất y thừa nhận, tâm của Đế rất kiên cường, cảm tình tuyệt đối vô phương thương tổn đến Đế, huống chi Đế còn chưa động tâm mà. Về phần Cảnh, nếu người kia nhận được thừa nhận từ Đế, như vậy cũng sẽ không xúc phạm tới Cảnh, bởi vì Đế tuyệt đối sẽ không cho phép những kẻ làm hại Cảnh có cơ hội đến gần Cảnh đâu.

“Khiêm, Khắc Lạc Duy, lúc các ngươi gặp được đối tinh nhớ nói cho ta biết, để cho ta nhìn hắn, mặc kệ như thế nào ta vẫn hy vọng các ngươi có thể hạnh phúc.” Đế nghiêm túc nói, nếu không thể khiến cho hắn vừa lòng, hắn tuyệt không đem đồng bạn giao cho người khác.

Thượng Quan Khiêm và Khắc Lạc Duy gật đầu, sau đó rời khỏi.

Đi chân trần, bên trong chỉ mặc duy nhất một bộ nội y trắng tuần, ngoại bào đều không phủ lên, Thượng Quan Khiêm từ trên giường đứng lên, mở cửa ra, bước vào hoa viên trong tiểu viện, ngẩng đầu, nhìn lên không trung.”Đối tinh? Hạnh phúc sao?”

Tối cao pháp tắc, y từng nghe nói qua, đó là trụ cột của việc thế giới tồn tại, vị diện tồn tại, bọn họ tồn tại cũng là bởi vì nó, nó không phải cụ thể một thứ gì, cũng không phải cụ thể là lực lượng, chỉ là tồn tại. Nếu pháp tắc của vị diện là thiên đạo, vậy tối cao pháp tắc chính là đại đạo. Cho dù là trình độ của Vô Xá cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận thấy tồn tại của nó, lực lượng cường đại khiến cho người ta kinh sợ, cho dù là bọn họ luôn tùy ý nhưng vẫn có chút tôn trọng với lực lượng kia, bởi vì thứ đó luôn vô tư và công chính.

Bọn họ nắm giữ vị diện, bọn họ có khả năng phá hủy vị diện, nhưng khiêu chiến với tối cao pháp tắc, bọn họ chưa có đủ thực lực, cho dù có, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy. Bọn họ sở dĩ tồn tại là bởi vì tối cao pháp tắc, phá hủy nó, cũng là phá hủy chính mình, người trong Vô Xá không phải kẻ điên cũng không tuyệt vọng, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

Tối cao pháp tắc định ra đối tinh, tuyệt không phản bội tình cảm. Trên thế giới này có loại tình cảm đó sao? Y không tin, chỉ cần là người, y cũng không tin có loại tình cảm như vậy. Thế nhưng Đế cũng có trường hợp tương tự, như vậy y cũng muốn thử tin tưởng một lần, bởi vì y hy vọng đồng bạn y hạnh phúc, thứ hạnh phúc ở tận sâu trong bóng tối mà y không thể với tay đến, y đã không thể có được thứ ấy, vậy chỉ có thể hi vọng đồng bạn của y sẽ đạt được.

Các đồng bạn, bây giờ đang ở trong khoảng không kia, bọn họ gặp được đối tinh, như vậy y mong ước, bọn họ có thể đến được hạnh phúc.

Thượng Quan Khiêm đang chúc phúc cho đồng bạn của mình trong khoảng không xa xôi ngoài kia nhưng y vẫn biết trong tiểu viện xuất hiện một người, nhưng không có để ý tới. Trong lòng y hiện tại chỉ có đồng bạn mà thôi.

Mà người vừa bước vào cũng không lên tiếng, đêm dài, bốn phía đều im ắng, chỉ có hai người trong viện, một người nhìn ra không trung, một người thì nhìn chăm chú người đang nhìn không trung kia.

“Khiêm.” Người vừa xuất hiện gọi tên người kia, đánh vỡ sự yên lặng nới đây.

Nghe được thanh âm, Thượng Quan Khiêm vẫn tiếp tục mang theo ý cười ôn hòa trên khuôn mặt, đem tầm mắt dời đến người vừa bước vào.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, dưới ánh sáng bàng bạc kia lộ ra rõ ràng dung mạo người vừa mới tới, ngũ quan tuấn mỹ sắc sảo, mắt phượng ngạo nghễ sắc bén, trên mặt không có biểu tình, không biết hắn trong lòng đang nghĩ gì, Thượng Quan Khiêm cũng không có hứng thú biết, người vừa bước vào tiểu viện không ai khác chính là Quân Hành Tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.