Tu La Quân Tử

Chương 62: Chương 62: Chương 60




“Không, ta muốn cả thiên hạ này biết rằng, Khiêm, trong suốt khoảng thời gian ngươi rời khỏi ta, ta nhận ra nếu sau ngày hôm nay thì ta có thể đã đánh mất ngươi, bởi vì ngươi rất thần bí, không có cách nào, ta không biết nếu ngươi rời đi thì phải đi đâu tìm ngươi, một lần là đủ rồi, ta sẽ không để cho ngươi biến mất vô tung vô ảnh lần nữa, vì vậy, ta muốn đạt được quyền lực cùng thế lực lớn nhât trên đời này.” Quân Hành Tuyệt đi từng bước một tiêu sái đến Thượng Quan Khiêm, nói ra quyết định của hắn, nếu đạt được Khiêm mà phải hủy thiên hạ, vậy hắn cũng không ngần ngại hủy, nhưng hiện tại hắn không thể hủy, không thể mất đi thiên hạ này, bởi vì hắn nhìn không thấu Khiêm, Khiêm mất tích lúc này, trong lòng hắn kinh hoảng bao nhiêu, suốt ba ngày không tìm thấy Khiêm, hắn sắp điên rồi, không thể để xảy ra lần nữa, tuyệt đối không thể. Cho nên, hắn phải phải có quyền lực, phải phải có thế lực.

“Ha ha ha,” Thượng Quan Khiêm nở nụ cười, “Quân Hành Tuyệt, ngươi quả thật rất có tư chất.” Nếu Quân Hành Tuyệt trả lời là hủy thiên hạ này, như vậy y tuyệt đối sẽ không để cho Quân Hành Tuyệt gia nhập Vô Xá, bởi vì quá nguy hiểm. Ngừng nụ cười của mình lại, nhìn Quân Hành Tuyệt đang đi đến trước mặt y. Thu biểu tình lại, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

Quân Hành Tuyệt cũng dừng cước bộ của mình, bởi vì nhìn thấy biểu tình nghiêm túc hiếm thấy của Khiêm.

Trường hợp có chút căng thẳng, mặc kệ là phản đối, kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ) hay là khinh thường, phía sau không ai dám nói chuyện.

“Quân Hành Tuyệt, khảo nghiệm của ta, ngươi thông qua.” Thượng Quan Khiêm nghiêm túc tuyên bố.

Quân Hành Tuyệt kinh ngạc, không kịp phản ứng lại. Sau đó, “Khiêm, ý của ngươi là...” Khiêm để hắn trở thành đồng bạn sao? Sau khi biết tình cảm của hắn mà vẫn cho hắn trở thành đồng bạn?

“Quân Hành Tuyệt, ngươi nghĩ rằng ta không biết tình cảm ngươi đối với ta sao?” Thượng Quan Khiêm lại khôi phục biểu tình ôn hòa, cười hỏi Quân Hành Tuyệt.

Nghe vấn đề đó, trên mặt Quân Hành Tuyệt toát ra kinh ngạc, Khiêm biết, “Khiêm, ngươi biết?” Quân Hành Tuyệt ngây ngốc hỏi.

“Ta biết, vẫn luôn biết, một khắc kia khi biết tình cảm ngươi đối với ta, ta biết ngươi thiếu cái gì? Con người ngươi trước kia, căn bản không có tư cách trở thành đồng bạn của ta.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói.

“Ta thiếu cái gì?” Quân Hành Tuyệt không hiểu nhìn Thượng Quan Khiêm, nghi hoặc.

“Trước khi phát hiện ra tình cảm của ngươi, một trong những đồng bạn của ta, vừa vặn cũng gặp phải một người yêu y, mà người kia là phụ thân y.” Thượng Quan Khiêm nói ra một loại tình cảm lưu luyến được cho là đại nghịch bất đạo khác trên đời.

Quân Hành Tuyệt, còn có tất cả những người khác trên chiến trường đều khiếp sợ nhìn Thượng Quan Khiêm, phụ tử loạn luân?

“Nam nhân kia sau khi hiểu được tình cảm của mình, là phản ứng hoàn toàn bất đồng với ngươi, hắn toàn lực tranh thủ, không buông bỏ một cơ hội nào, hãm hại lừa gạt không chừa thứ gì, chỉ cần có thể đạt được thứ hắn muốn.” Lúc Thượng Quan Khiêm nói đến chuyện này, nhớ tới tình huống Cảnh cứ ngây ngốc chẳng hiểu gì cả, khóe miệng gợi lên ôn nhu. “Sau khi so sánh ngươi với nam nhân kia, Quân Hành Tuyệt, ta chỉ biết ngươi thiếu cái gì. Lòng của ngươi mê mang. Sau khi biết thân phận của ta, ngươi trong nháy mắt lùi bước, không, phải nói, ngươi bị mê hoặc, bị cái gọi là đạo đức thế tục vây khốn. Ngươi đã không có dũng khí truy đuổi, lựa chọn trốn tránh.”

Quân Hành Tuyệt không có động tác gì, nghe Thượng Quan Khiêm nói, nguyên lai Khiêm hiểu tâm tính của hắn như vậy.

“Ta nói rồi, ta vẫn luôn nhìn ngươi, quan sát ngươi, giãy dụa của ngươi ta cũng thấy, nói thật, ta cảm thấy thực buồn cười. Thống khổ kiểu đó thực ngu xuẩn, huyết thống cùng thế tục ở trong mắt ngươi là quan trọng như vậy?” Thượng Quan Khiêm hỏi.

“Không, kia căn bản không quan trọng, cho dù ngươi có quan hệ huyết thống với ta, Khiêm, ta vẫn yêu ngươi như cũ, không thể chặt đứt tình cảm đối với ngươi. Hơn nữa, ánh mắt những người khác cùng ta có quan hệ gì đâu, Khiêm, ta chỉ để ý ngươi.” Nhớ tới thống khổ cách đây không lâu của mình, Quân Hành Tuyệt lộ ra đùa cợt thản nhiên, thời điểm đó tại sao mình lại không rõ nhỉ, thử cân não một vấn đề tự cho là rối rắm.

Quân Thường Hằng đã không biết phải nói gì nữa, chuyện đến nước này thì ông dù muốn cũng không ngăn được, cho nên giờ khắc này ông chọn im lặng. Về phần những người khác không có bổn phận gì để xen mồm vào cũng lẳng lặng nghe.

“Ta nhìn thống khổ của ngươi, không thức tỉnh, bởi vì ta muốn xem ngươi có thể tự mình nhận thức hay không, kết quả ngươi cứ tiếp tục thống khổ, nói thực ra, ta thất vọng, ta vẫn luôn cho rằng ngươi có tư chất để trở thành đồng bạn của ta, nhưng thế giới này để lại dấu ấn quá sâu sắc trong ngươi, khiến ngươi không cách nào giải thoát. Ngôi vị Hoàng Đế, Quân Thường Hằng, Phượng Cửu, thứ này cũng những người đó trói buộc ngươi, khiến ngươi không cách nào giãy ra. Nhưng mà, ta không có kiên nhẫn cứ đợi hoài, cho nên ta mới nhắc nhở ngươi.” Thượng Quan Khiêm nhìn chăm chú vào Quân Hành Tuyệt. “Ngươi cũng không khiến ta thất vọng, ngươi vẫn là hiểu ra, cho nên ngươi miễn cưỡng xem như là đã thông qua khảo nghiệm của ta.”

Biểu tình vui sướng xuất hiện trên mặt Quân Hành Tuyệt, đây là Khiêm đang chấp nhận hắn sao?

“Nhưng như thế vẫn chưa được, Quân Hành Tuyệt, tình cảm của ngươi quá mãnh liệt, thậm chí lý trí cũng không thể ngăn cản, như vậy rất nguy hiểm. Nếu ngươi vừa rồi trả lời ta rằng ngươi sẽ hủy thế giới này, như vậy Quân Hành Tuyệt, ngươi vẫn sẽ mất đi tư cách. Bởi vì ngươi yêu không có lý trí, đến phút cuối sẽ đánh mất chính mình.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục phân tích giải thích, “Không có trói buộc không có nghĩa là mất đi lý trí, cái tôi là rất quan trọng, nếu bởi vì cái gọi là yêu mà mất cái tôi, tình cảm như vậy ta không cần, hơn nữa để cho một kẻ không có lý trí gia nhập chúng ta, như vậy sẽ hủy diệt chúng ta, ta sẽ không để cho người như vậy tồn tại, bởi vì như vậy sẽ làm nguy hại đến những người đồng bạn quan trọng nhất của ta. Quân Hành Tuyệt, ngươi ghen tị với những người mà ta coi trọng, đúng không?”

“Đúng, ta ghen tị.” Quân Hành Tuyệt thừa nhận, mỗi một lần nhìn thấy sự ôn nhu của Khiêm khi nhắc đến đồng bạn, hắn đều ghen tị.

“Ghen tị sẽ thiêu đốt lý trí, mà ngươi ghen tị chính là những đồng bạn quan trọng của ta, ngươi sẽ bởi vì ghen tị mà xúc phạm tới bọn họ, ta không cho phép, đây là điều quan trọng nhất của ta. Nếu có loại tình huống này phát sinh, Quân Hành Tuyệt, ta sẽ giết ngươi.” Thượng Quan Khiêm lạnh lùng cảnh cáo. “Bất quá, đáp án của ngươi khiến cho ta thực vừa lòng, ngươi không bởi vì yêu ta mà mất đi chính mình, rõ ràng biết mình phải làm như thế nào, phải lợi dụng cái gì, tâm của ngươi đã mạnh mẽ hơn. Cho nên ngươi đủ tư cách.”

Tâm Quân Hành Tuyệt hết nảy lên rồi lại chùng xuống, lúc nghe được câu nói cuối cùng của Khiêm, trong lòng có một tảng đá lớn được hạ xuống, Khiêm, rốt cục chấp nhận hắn.

“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt tiếp tục đến gần, vươn hai tay, đưa Thượng Quan Khiêm ôm vào trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn ôm lấy người này, tay không khỏi có chút run rẩy, Thượng Quan Khiêm không cự tuyệt, để cho Quân Hành Tuyệt ôm một hồi, “Ta có thể yêu ngươi không?” Quân Hành Tuyệt có chút sợ hãi hỏi, hắn có thể chứ?

Thượng Quan Khiêm đẩy Quân Hành Tuyệt ra, lui lại từng bước, nhìn Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt không yên dõi ánh mắt theo người mình yêu, cho dù hắn hiểu được, nhưng là hắn muốn nhận được câu trả lời từ chính miệng người này nói ra, hắn có thể yêu y sao?

“Quân Hành Tuyệt, ngươi có còn nhỡ rõ ta vì sao lại cho ngươi cơ hội trở thành đồng bạn của ta không?” Thượng Quan Khiêm hỏi.

“Ta nhớ rõ,” Quân Hành Tuyệt đặt tay phải lên ngực trái, nơi đó có một ấn ký màu đỏ, “Là bởi vì hồng ấn này. Ngươi đã nói, đây là chứng minh, khi ta thông qua khảo nghiệm của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết hồng ấn này đến tột cùng là cái gì.”

“Trên thế giới này, có thể khiến ta chấp nhận bị ràng buột của có hai dạng, một là đồng bạn của ta, bởi vì ta coi trọng bọn họ, cho nên vì bọn họ ta có thể ràng buột chính mình, còn lại chính là một nửa của ta, đó là cao nhất cách, bởi vì kính trọng.” Sau khi tiếp xúc với cao nhất cách, ngay cả những người của Vô Xá cũng phải tôn trọng loại tình cảm không vụ lợi như thế, cho nên đối với cách đã đặt lên bọn họ, bọn họ chấp nhận tuân thủ, nhưng chỉ là như thế. Cao nhất cách đối người thường có thể nói là không hề tác dụng, người có thực lực càng mạnh thì càng bị ràng buột, mà với thực lực của Vô Xá tất nhiên là bị ràng buột. Trước khi biết đến quy tắc này, bọn họ sống thật buông thả, phương pháp giải quyết có rất nhiều, tựa như Cảnh bị nhân quả cách, chỉ cần khiến đối phương sống thọ và chết tại nhà là xong, còn đối tinh cách này thì chỉ cần bỏ qua, cho dù gặp, chỉ cần trước khi cách được thành lập giết chết người đó thì chẳng còn gì đề thành cách nữa, phương pháp giải quyết rất nhiều, cho nên cũng chẳng có gì chắc chắn. “Mà hồng ấn này, chính là cao nhất cách quy định.”

Quân Hành Tuyệt cũng không hiểu nổi, Khiêm rốt cuộc đang nói cái gì? Cao nhất cách? Đó là cái gì vậy? Chưa bao giờ nghe nói qua. Những người khác ở đây cũng nghe không hiểu, đây là đang nói cái gì a?

“Cao nhất cách quy định, mỗi người đều có một đối tinh duy nhất, một khi gặp nhau sẽ sinh ra gút mắt, chuyện gì cũng không có phát sinh, chỉ gặp thoáng qua thì thôi, nhưng một khi sinh ra tình cảm thì phải là tuyệt không phản bội. Đối với người thường mà nói, cho dù gặp cũng không biết đó có phải là đối tinh của mình hay không. Bởi vì không có gì có thể nói rõ người đó là đối tinh của mình cả. Nhưng những ai nắm rõ được cái tôi của mình thì có thể biết đối tinh là ai. Lúc một bên đối tinh bắt đầu phát sinh ra tình cảm, như vậy ở trên ngực của người vừa tỉnh ngộ sẽ xuất hiện một ấn ký màu đỏ.”

Quân Hành Tuyệt nghe đến đó, tay liền đưa lên nắm chặt phần áo bên ngực trái, nghe Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói, “Đó là dùng loại văn tự cổ xưa nhất viết tên của đối phương. Tuyên cáo cho loại tình yêu vĩnh hằng, tuyệt không phản bội.”

“Khiêm, này là..” Thanh âm Quân Hành Tuyệt run run, hắn có thể cho rằng đây là...

“Lúc nhìn thấy hồng ấn trên ngực ngươi, ta biết ngươi yêu ta, bởi vì cái tên kia ta sẽ không nhận sai, đó là tên của ta, Thượng Quan Khiêm.” Thượng Quan Khiêm đưa ra đáp án.

“Khiêm, vậy ngươi có phải cũng yêu.. ta?” Quân Hành Tuyệt vội vàng hỏi, trong lòng là mừng như điên, có thể cho rằng Khiêm cũng yêu hắn. Quân Hành Tuyệt sao có thể không vui sướng, mới không lâu trước kia hắn còn cho rằng đây là một đoạn tình cảm vô vọng, vì đoạn tình cảm này mà thống khổ, giãy dụa, cho dù bản thân hiểu được nhưng vẫn luôn suy nghĩ miên man, bởi vì đến bây giờ Khiêm chưa bao giờ đáp lại cái gì, hắn đã muốn dùng hết thảy thủ đoạn tranh thủ. Tuy rằng không rõ cao nhất cách kia là cái gì, nhưng hiện tại nghe được lời mà Khiêm nói, hắn có thể cho rằng mọi thứ đã đạt được rồi không?

“Ta không yêu ngươi.” Lời nói thẳng thắn, thành thật cùng lãnh khốc của Thượng Quan Khiêm khiến tâm tình mừng rỡ của Quân Hành Tuyệt mới chớm nở đã bị dập tắt ngúm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.