Tu La Quân Tử

Chương 77: Chương 77: Chương 75




Phượng Cửu, đệ nhất tông sư, gia gia (ông nội) của Phượng hậu, tổ gia gia của Quân Hành Tuyệt, thực lực cao thâm. Từ sau khi Quân Hành Tuyệt trúng độc, ông đều đi khắp nơi tìm kiếm linh dược giải độc, du đãng nơi thâm sơn lão lâm (núi sâu rừng già) gần hai năm lại không thu hoạch được gì, rơi vào đường cùng nên rời khỏi thâm sơn, không ngờ vừa rời núi đã nghe thấy tin tức Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc khai chiến, lo lắng cho Quân Hành Tuyệt nên Phượng Cửu vội vàng chạy về hoàng cung.

Niên kỷ (tuổi) của Phượng Cửu là bao nhiêu không ai còn nhớ rõ, lúc Phượng Cửu tiến vào cảnh giới tông sư cũng đã quên đi, dung mạo của ông bảo trì ở tuổi trung niên, làn da trơn nhẵn không có nếp nhăn, nhưng một thân là ý vị thành thục trầm ổn khiến cho ông có một loại mị lực khác, đôi mắt phượng đặc trưng của Phượng gia, sắc bén mà ngạo nghễ, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ là lạnh lùng. Một thân thanh y (áo xanh) đơn bạc, mái tóc điểm xuyến chút trắng, cây trâm gài tóc màu mực, vai mang hai tay, khí độ của cao thủ đệ nhất.

Lấy thực lực của Phượng Cửu khi tiến vào hoàng cung căn bản không người nào có thể phát giác, mà khi Phượng hậu còn tại thế cũng an bài một nơi đặc biệt cho Phượng Cửu, mỗi lần Phượng Cửu đến đều sẽ ở nơi đó, sau đó lưu lại dấu hiệu báo ông đã đến để cho Quân Hành Tuyệt biết.

Phượng Cửu lấy khinh công tuyệt thế dừng ở trong viện, chuẩn bị lưu lại ám hiệu, ông không muốn để cho người ta biết quan hệ giữa ông và hoàng gia, ông dù sao vẫn là người giang hồ, có quan hệ với hoàng gia là dây vào một mối phiền toái, năm đó Vũ nhi tiến cung ông cũng không vui, nhưng một khi Phượng gia đã động tình thì chính là một mực khăng khăng, Vũ nhi là như thế, con trai độc nhất của ông cũng là như thế, chính ông cũng là như thế, ngoại lệ duy nhất của Phượng gia có lẽ chỉ có mỗi Hành Tuyệt đi, đứa nhỏ lãnh bạc kia sao có thể động tâm?

“Tổ gia gia.” Một thanh âm vang lên phía sau Phượng Cửu.

Phượng Cửu hoảng sợ, ai có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau ông như thế mà không bị ông phát hiện. Nghe cách xưng hô đó Phượng Cửu biết chỉ có Hành Tuyệt mới dùng, nhưng thực lực của Hành Tuyệt sao được như thế? Phượng Cửu quay đầu lại, nhìn người đã lâu rồi không gặp, với tâm tính của ông cũng không khỏi sửng sốt một chút, đây là.. Hành Tuyệt?

Dung mạo tuấn mỹ là kết hợp giữa ưu điểm của song thân, đôi mắt phượng của Phượng gia ở trên mặt nó càng thêm tôn quý, sắc bén trước kia giờ đã thành trầm tĩnh, tựa như hồ sâu mà người ta không bao giờ thấy rõ đáy, ý cười chây lười của nó trong mắt người làm trưởng bối như ông, còn mang theo cảm giác bất cần đời cố hữu của người trẻ tuổi, thậm chí là sự thành thục mạnh mẽ, nhưng hiện tại lại là chẳng để ý bất cứ chuyện gì, đó là một loại tâm như nhìn thấu hết thảy, sâu xa khó lường, cảm giác hiện tại chính là thế.

Long bào huyền màu (màu đen), mái tóc không buột lên, cả người tản ra khí chất trầm ổn mà thâm thúy, không cần làm gì, không cần nói tiếng nào, cứ như vậy đứng ở đó cũng đủ khiến người ta phải luôn chú ý, một loại tồn tại mãnh liệt, thấy không rõ, nhìn không thấu, sâu không lường được.

“Hành.. Tuyệt.” Đây là tằng tôn (cháu cố trai) của mình sao? Dung mạo thì giống đó nhưng vì sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã thay đổi nhiều như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

“Tổ gia gia.” Nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của Phượng Cửu, Quân Hành Tuyệt biết đó là do sự thay đổi của mình. “Người đã lâu rồi không về đây.”

“Đúng vậy, ở trong núi mãi mà vẫn chưa tìm được dược, đúng rồi, độc của cháu có còn phát tác hay không?” Mặc kệ bề ngoài của Quân Hành Tuyệt có thay đổi như thế nào, nó vẫn có quan hệ huyết thống với mình, Phượng Cửu luôn lạnh lùng lại quan tâm hỏi thăm.

“Độc đã được giải.” Ngồi trên ghế đá trong viện, Quân Hành Tuyệt thản nhiên đáp.

“Giải?” Phượng Cửu cũng hiều chút y lý, biết rằng giải dư độc của độc Tương Tư rất khó, nhưng hiện tại Hành Tuyệt lại nói với ông rằng nó đã được giải. “La Thái y giải sao?” Ngoại trừ La Thái y ra, ông không biết còn ai có thể giải được.

“Không phải.” Trên mặt Quân Hành Tuyệt lộ ra nụ cười ôn nhu, đó là lần hắn gặp Khiêm, khi đó mình không biết trời cao đất rộng, còn dám muốn lợi dụng Khiêm.

Nhìn thấy nụ cười của Quân Hành Tuyệt, trong lòng Phượng Cửu hoảng hốt, tằng tôn của ông là một người hết sức lãnh bạc, thế nhưng lại có người có thể làm cho nó lộ ra nụ cười như vậy, có thể làm thế với người lãnh bạc nhất Phượng gia sao?

“Trên đời này còn có ai có khả năng này?” Phượng Cửu cũng ngồi xuống, y thuật của La Thái y thì ngay cả ông cũng còn phải bội phục.

“Tổ gia gia cũng biết người này.” Quân Hành Tuyệt trả lời.

“Ta biết?” Phượng Cửu thử nhớ lại xem mình có biết ai y thuật cao minh như thế không.

“Tổ gia gia, người có còn nhớ Quân Hành Khiêm không?” Tên của Khiêm vốn là vậy, một cái tên đã bị bỏ qua, tổ gia gia người có còn nhớ rõ cái tên năm đó không?

Phượng Cửu biến sắc, ông bình sinh chưa bao giờ áy náy qua, nhưng đối với chủ nhân của cái tên Quân Hành Khiêm, ông rất áy náy, cũng vì áy náy nên ông mới có tâm ma, nhiều năm qua tu vi không hết, một đứa nhỏ vô tội bởi vì hiểu lầm mà bị..., hiểu lầm? Cho dù không phải hiểu lầm, một đứa nhỏ tám tuổi có thể không vô tội sao? Mà ông bởi vì đứa cháu gái bị thương của mình mà giận chó đánh mèo đến một đứa nhỏ tám tuổi, để cho nó tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân mình chết, bị sinh phụ (cha ruột) tước đoạt tính danh thân phận, trục xuất hoàng cung, lưu lạc bên ngoài. Ngay lúc đó mình căn bản không sao cả, nhưng một khắc khi chân tướng xuất hiện, ông đã áy náy, ông sai lầm rồi, Vũ nhi cũng sai lầm rồi, phần áy náy này cứ luôn ở mãi trong lòng ông. Ông thử tìm qua nhưng mãi vẫn không thấy.

“Tổ gia gia còn nhớ rõ.” Nhìn thấy biểu tình của Phượng Cửu, Quân Hành Tuyệt biết rằng tổ gia gia còn nhớ rõ.

“Vì sao nhắc tới y?” Hành Tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến y.

“Ta muốn biết tình huống lúc đó.” Quân Hành Tuyệt không trả lời. Cho dù hắn cũng đại khái đoán được tình huống khi đó nhưng hắn vẫn muốn biết.

“Còn gì có thể nói đâu. Đó là sai lầm của ta cùng Vũ nhi.” Phượng Cửu chua sót nói, sai lầm lớn nhất đời ông chính là sự kiện năm đó.

“Ta muốn biết, lúc ấy y khổ sở không? Thống khổ không? Hận không?” Những chuyện khác hắn không quản, hắn chỉ muốn biết người kia lúc ấy là như thế nào.”Nói cho ta biết.” Cho dù tâm sẽ đau nhưng hắn cũng muốn biết, quá khứ của người kia.

Phượng lâu thở dài thật sâu, “Ta nhớ rõ đứa nhỏ kia bị thị vệ đè quỳ trên mặt đất, nhìn mẫu thân biện giải, nhìn nàng uống rượu độc, cứ bị ép quỳ như thế, trống rỗng. Tuyệt vọng nghe tiên hoàng định đoạt, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, biểu tình gì cũng không có.” Cái gì cũng không có, ánh mắt nhìn bọn họ không có phẫn nộ, không có oán hận, trống rỗng khiến cho người ta chua xót, mà mình khi đó bởi vì phẫn nộ mà không có nửa điểm thông cảm.

“Vậy sao?” Cái gì cũng không làm là bởi vì đã sớm biết vô ích, cho nên mới trống rỗng như vậy, bởi vì y đã nhìn thấu. Khiêm, ngươi làm cách nào mà có thể tiếp tục được sau khi tuyệt vọng như vậy. Cho dù trở thành đồng bạn của ngươi, ta cũng không có năng lực chia sẻ nỗi thống khổ của ngươi.

Không, ngươi hiện tại không cần, ngươi đã mạnh đến mức có thể khinh thường hết thảy, những chuyện đã qua rốt cuộc cũng không thể thương tổn ngươi.

“Ngươi sẽ không đột nhiên nhắc tới y, có chuyện gì về y sao?” Phượng Cửu hỏi.

“Không có gì, chỉ là đã trở lại, về hoàng cung này.” Bị hắn tìm trở về, lại trở về nơi này.

“Y đã trở lại?” Phượng Cửu kinh ngạc nhìn Quân Hành Tuyệt.

“Ta đón y trở về.” Quân Hành Tuyệt trả lời.

“Y hận chúng ta sao?” Phượng Cửu hỏi.

“Không, không hận.” Hận là một loại tình cảm khắc rất sâu, Khiêm không có loại tình cảm này, hận, hận là bởi vì có xem trọng, không xem trọng mới có thể không hận, đối với Khiêm mà nói, hết thảy trên đời này đều không quan trọng.

“Đối tốt với y, giúp ta cùng Vũ nhi bù đắp lại cho y.” Phượng Cửu chỉ có thể nói như vậy.

“Khuynh tẫn cả đời ta cũng sẽ làm cho y hạnh phúc.” Lời này làm cho Phượng Cửu thực vui mừng, không nghĩ tới tằng tôn lãnh bạc này cũng hiểu phải bù đắp lại, chỉ là câu tiếp theo lại làm cho đầu óc ông trống rỗng. “Không phải bởi vì bù đắp lại, mà là bởi vì ta yêu y.”

Ông vừa nghe phải chuyện gì, Phượng Cửu đang hoài nghi cái lỗ tai của mình, một lát sau mới nói được. “Hành.. Tuyệt, ngươi vừa rồi nói gì?” Phượng Cửu muốn xác nhận xem, hình như mình nghe lầm rồi.

“Ta yêu y.” Quân Hành Tuyệt nghiêm túc nhìn Phượng Cửu, ánh mắt kiến định, nói.

Phượng Cửu từ từ tiêu hóa tin tức này trong đầu, Hành Tuyệt nói yêu, đối tượng là Quân Hành Khiêm, Quân Hành Tuyệt là nam, người bọn họ đang nói đến có đúng là một không?

“Quân Hành Khiêm mà chúng ta đang nói đến. Y hẳn là đại ca của ngươi, hơn nữa còn là nam.” Phượng Cửu ngơ ngác mở miệng xác định, ông cùng Hành Tuyệt lâu rồi không gặp nhau nên có phải có chút không hiểu nhau hay không.

“Là y, từng là Quân Hành Khiêm, hiện tại là Thượng Quan Khiêm, đại ca của ta.” Quân Hành Tuyệt nói thực nhẹ nhàng, một chút cũng không để ý việc tin tức này tạo thành ảnh hưởng gì trong lòng Phượng Cửu.

“Hoang đường.” Phượng Cửu vỗ bàn, cái bàn đá lập tức biến thành tro bụi.

Quân Hành Tuyệt không kinh không sợ, vững như núi Thái Sơn.

“Ngươi có biết mình đang nói cái gì không hả?” Phượng Cửu quắc mắt nhìn Quân Hành Tuyệt.

“Ta đang nói ta yêu một người nam, hơn nữa người kia còn là đại ca ta.” Vẫn phong khinh vân đạm (nhẹ nhàng) như trước.

“Ngươi biết? Ta thấy ngươi mới không biết? Ngươi có biết chuyện này nói ra có hậu quả gì không? Ngươi có biết chuyện này là đại nghịch bất đạo không? Ngươi có biết.., Hành Tuyệt, ngươi không còn nhỏ nữa, không nên cứ quậy phá mãi.” Phượng Cửu giận.

“Ta nghiêm túc, thế nhân như thế nào có quan hệ gì với ta đâu, thế nhân ngăn cản ta, ta sẽ giết bọn họ.” Quân Hành Tuyệt chẳng hề để ý.

“Giết? Ngươi giết hết sao? Ngươi che được miệng lưỡi của cả thiên hạ này sao?” Phượng Cửu nghe thấy lời của Quân Hành Tuyệt cứ tưởng đó là bồng bột của người trẻ tuổi.

“Rất đơn giản, hủy thế giới này là xong, cũng giống như hủy Viêm Quốc, phẩy tay mà thôi.” Quân Hành Tuyệt nhìn Phượng Cửu, toát ra hắc ám trầm lãnh.

Phượng lâu hoảng sợ, khí thế khủng bố kia làm cho ông run rẩy, từ khi nào thì, từ khi nào thì, Hành Tuyệt lại có thực lực thế này, đây là thực lực còn mạnh hơn cả tông sư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trầm mặc, Phượng Cửu nhìn chăm chú vào Quân Hành Tuyệt, Quân Hành Tuyệt kiên định nhìn Phượng Cửu, quyết không lùi bước.

Từ trong mắt Quân Hành Tuyệt, Phượng Cửu nhìn thấy sự kiên quyết, giống như con ông, còn có Vũ nhi nữa, kiên định, người của Phượng gia một khi đã yêu thì sẽ không buông tay, “Hành.. Tuyệt, thật sự không thể chặt đứt sao g?” Thật lâu, Phượng Cửu mới thở dài nói.

“Đã muộn.” Quân Hành Tuyệt trả lời như vậy. Nếu ở trước khi phát hiện phần tình cảm này thì còn có thể, nhưng khi đối tinh đã thức tỉnh, chặt đứt phần tình cảm này là không có khả năng đâu.

Phượng Cửu không nói gì nhìn vẻ mặt ôn nhu của Quân Hành Tuyệt, thâm tình của người Phượng gia, chính ông cũng biết, nhưng đoạn tình cảm này thì tuyệt đối không thể. Còn có một biện pháp có thể giải quyết.

“Tổ gia gia, không nên gây trở ngại cho ta, nếu không dù là người thì ta cũng sẽ không tha thứ, còn có, không nên thiếu suy nghĩ mà động vào Khiêm, Khiêm còn vô tình hơn so với ta, thực lực cũng mạnh hơn so với ta, nếu người có sát ý với y, y sẽ không lưu tình chút nào giết người, chính là bởi vì biết điều này nên Khiêm mới chưa tới gặp người, đây là cơ hội Khiêm cho người, hãy quý trọng nó, người chỉ có một cơ hội lần này thôi.” Quân Hành Tuyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán, của Phượng Cửu, không chút do dự cảnh cáo.

“Tổ gia gia, ta tới nơi này chính là nói cho người biết, ta yêu Khiêm, ai cũng không thể ngăn cản, người tán thành hay không tán thành chẳng liên quan gì tới ta cả, chỉ cần không gây trở ngại. Đây là cảnh cáo vì những tình cảm giữa chúng ta trước đây.” Quân Hành Tuyệt ngạo nghễ nói, không phải vong ân phụ nghĩa, cảnh cáo này chính là báo đáp đối với Phượng Cửu, hắn đương nhiên sẽ không giết Phượng Cửu, chỉ là chặt đứt tình cảm trong dĩ vãng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.