- Hôm nay gặp vận may gì rồi, toàn nhìn mỹ nữ.
Tần Mệnh nhìn lại một chút, lại nhìn nhà kho một chút, cũng không quá để ý, chỉ cần không phải tới tìm hắn báo thù, cũng không cần phải để ý tới.
- Lão gia tử, cả ngày không ăn gì sao?
Tần Mệnh xốc bếp lên, thức ăn buổi sáng nấu ra đều ở bên trong, không nhúc nhích, đã lạnh rồi.
Lão nhân ngồi ở một góc nhà kho, nửa ngủ nửa tỉnh, ánh nến bên cạnh đung đưa, phản chiếu gương mặt già nua của lão.
- Ta vừa làm nóng lại, muốn ăn cùng nhau không? Tối nay có thịt nha.
Tần Mệnh từ bên hông lấy ra một con gà rừng, lúc lịch lãm sau núi vô tình bắt được.
Hắn không hỏi thân phận thiếu nữ, cũng không hỏi mục đích tới nơi này. Hắn đã có một sự ăn ý với lão nhân, ngươi không nói, ta không hỏi, đã được như vậy trong tám năm.
Lão nhân ngước mắt lên, cũng không nói gì.
Tần Mệnh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, châm lửa mở bếp, làm mấy món rau xanh, hầm con gà rừng này.
Mùi thơm nóng hổi tràn ngập khắp nhà kho đơn sơ.
- Thơm quá!! Lão gia tử, đến đây ăn một chút, coi như ăn khuya.
Tần Mệnh gọi lão nhân.
Lão nhân phớt lờ và tiếp tục nằm nghiêng ở đó.
- Ta ăn trước, để lại chút cho ông.
Tần Mệnh thật sự rất đói bụng, đành tự mình ăn.
Nhưng ăn không lâu sau, lão gia tử lại chống người lên, đi vào trong nhà kho.
Tần Mệnh nhún nhún vai, tiếp tục ăn.
- Lão gia tử, lát nữa ta muốn ra ngoài một chuyến, ông đừng vội đóng cửa nha.
Hắn chuẩn bị đêm khuya đi hái quả linh quả kia, đừng để bị người của Dược Sơn hái đi trước.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lão nhân không biết lấy từ đâu ra một cái bình lớn tối đen như mực, ngồi xuống bàn gỗ:
- Lấy hai cái bát đi.
- Rượu?
Tần Mệnh nhướng mày nhìn hắn, có chút kỳ quái, nhưng vẫn đi lấy hai cái bát đến, thuận đường vớt ra đĩa dưa muối. Không phải là nguyên liệu nấu ăn tốt gì, là thức ăn bình thường Tần Mệnh nấu ăn còn dư lại, sau khi rửa sạch ngâm vào trong bình muối. Có đôi khi quá mệt mỏi quá bận rộn, hắn liền vớt mấy củ dưa muối gặm bánh bao ăn thay cơm.
Lão nhân mở vò rượu, mùi rượu mạnh tràn ngập khắp nhà kho. Hắn rót cho mình một chén, cũng rót cho Tần Mệnh một chén.
- Lão gia tử, tâm tình không tốt sao?
Tần Mệnh nhìn rượu thơm ngát trong chén, càng cảm thấy kỳ quái, đêm nay đây là làm sao vậy?
Lão nhân bưng chén sứ lên uống một hơi cạn sạch, ngửa đầu lên, thở dài một hơi, tiếp theo lại rót đầy cho mình.
Tần Mệnh lắc lắc cái chén, thử uống một ngụm lớn, nhất thời cảm giác mùi vị cay nồng chen chúc khắp khoang miệng, theo cuốn họng trực tiếp chui xuống dạ dày.
Nóng hổi.
- Vù vù vù vù, rượu này đủ sức.
Tần Mệnh nhe răng trợn mắt, trước kia chưa từng uống rượu, hắn vội vàng kéo hai miếng thức ăn, tốt xấu gì cũng đè xuống cảm giác cay cay nóng bỏng kia.
Lão đầu tiếp tục rót đầy cho hắn, chính mình ngẩng đầu lại rót cả chén.
Tần Mệnh quen lão đầu đã tám năm, chưa từng thấy hắn như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến thiếu nữ vừa rồi?
Hắn nhìn rượu trong chén, cắn răng một cái, cũng ngửa đầu rót xuống, một cỗ khô nóng nóng xông lên, cả người đều cảm thấy hơi nóng.
Bất quá cẩn thận thưởng thức, hương vị của rượu này cũng không tệ lắm.
Lão nhân lại rót đầy cho Tần Mệnh.
- Ngài cũng ăn chút đi, ăn cái đùi gà.
Tần Mệnh đẩy thức ăn đến trước mặt lão nhân.
Một già một trẻ, cứ như vậy ăn đồ ăn đơn giản, ngoại trừ Tần Mệnh ngẫu nhiên nói hai câu, lão nhân thì vẫn rất trầm mặc.
Thiếu nữ vừa rồi cũng không có đi xa, vốn là muốn rời đi, nhưng sau khi Tần Mệnh hô lên tiếng 'Lão gia tử', nàng liền dừng ở ngoài cửa lớn nhà kho trong đêm mưa, xa xa nhìn bóng dáng phản chiếu trên cửa sổ nhà kho.
- Thiếu niên kia là ai?
Hai cái bóng đen xuất hiện trước mặt thiếu nữ, một nam một nữ, đều là trung niên, tựa hồ đều có thực lực cực mạnh.
Mưa lạnh tí tách không thể làm ướt quần áo của bọn họ, không đợi rơi vào trên người bọn họ đã bị khí tràng vô hình làm cho bốc hơi.
Sắc mặt dưới lớp áo choàng đều rất khiếp sợ, thiếu niên kia thế nhưng có thể cùng hắn ăn cơm, ngồi cùng bàn uống rượu?
Bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình, sau lưng lão nhân này thi cốt thành núi, máu chảy thành biển, ác danh kinh thế nhân, ai dám cùng hắn ngồi chung một chỗ?
- Chỉ có Linh Võ tam trọng thiên, thực lực quá yếu.
Thiếu nữ chỉ coi Tần Mệnh là tiểu nô hắn nuôi, nhưng tiểu nô bình thường sao dám gọi thẳng lão gia tử hắn? Làm sao có tư cách ngồi cùng bàn uống rượu với hắn. Chẳng lẽ thiếu niên này có thân phận khác? Nhưng thực lực sao lại yếu như vậy.
Nam tử trung niên trầm giọng nói:
- Thanh Vân Tông bao gồm cả tông chủ ở bên trong không ai biết thân phận của hắn, gã sai vặt này hẳn là cũng không biết, chỉ là xem hắn như lão nhân bình thường.
- Hắn mất tích mười năm, thiên hạ đều cho rằng hắn đã chết. Nếu như không phải điện chủ lần này an bài, chúng ta thật đúng là không biết hắn còn sống.
Phụ nhân nhìn về phía ngôi mộ cô đơn không chữ trong góc đại viện kia, ngẫm lại những truyền thuyết ấy, trong lòng thở dài một tiếng, chuyện cô đơn nhất trên đời này không gì khác hơn thế.
Nam tử trung niên nói:
- Tu La điện cần hắn trở về, hắn cũng nên gánh vác trách nhiệm này.
Phụ nhân hừ lạnh:
- Ngài ấy không quay lại, ngươi có thể làm gì? Buộc phải đưa đi? Ngươi rất rõ ràng tính cách và thực lực của hắn, chọc hắn mất hứng, một tay có thể xóa bỏ chúng ta.
Thiếu nữ khẽ nói:
- Chờ một chút, ta tin tưởng ngài đối với Tu La điện còn có tình cảm.
- Tiểu thư, chúng ta mạo hiểm rất lớn tiến vào đây, không thể ở lâu. Chẳng may bị Thanh Vân tông phát hiện, chúng ta...
- Ngài ấy sẽ không để chúng ta chờ quá lâu.