Tu La Thiên Đế

Chương 86: Chương 86: Chặt Đứt Phong Ấn.




- Ngươi dùng làm gì?

Tần Mệnh đẩy tay hắn ra.

- Cho ta mượn.

Thanh âm thiếu niên suy yếu lại mơ hồ.

Tần Mệnh không đành lòng, chần chờ:

- Chỉ trong chốc lát.

Thiếu niên cầm lấy Đại Diễn Cổ Kiếm, tỉ mỉ nhìn kỹ, thân kiếm trôi chảy với phong cách cổ xưa, nơi xiềng xích bị chém qua không có bất kỳ dấu vết nào. Ánh mắt hắn lắc lư, trong lỗ trống hiện lên tia sáng, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ kiếm, thân kiếm khẽ chấn động, phát ra tiếng rít trong trẻo.

- Ngươi muốn làm gì? Xiềng xích này là...

Tần Mệnh vừa định hỏi, thiếu niên đột nhiên xoay người, lui vào rừng rậm, đi rồi!

Tần Mệnh sửng sốt, thiếu chút nữa đã mắng chửi, vội vàng đuổi theo:

- Đứng lại! ngươi mượn hay cướp!

Tốc độ thiếu niên cực nhanh, đảo mắt đã biến mất không thấy.

- Người đâu?

Tần Mệnh ảo não, sốt ruột tìm kiếm. Nhưng trong lúc bất chợt, phía trước rừng rậm nổi lên một cỗ kiếm khí ngút trời, thẳng rót lên trời, cường quang diệu thế, giống như là có một cơn lốc bay lên, gào thét trong rừng rậm. Kèm theo tiếng nổ kịch liệt, mặt đất đều rung động, cứ như có một nguồn lực lượng thật lớn đang nổ tung.

Kiếm khí nổi cuồng triều như hủy diệt cơn lốc, sóng khí tàn phá bừa bãi, kiếm khí thành đàn, một mảng lớn rừng già bị tiêu diệt.

Tần Mệnh kinh hồn lui về phía sau, xa xa tránh được sóng gió chạy tới.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đây là uy lực của Đại Diễn Cổ Kiếm? Hay là...

Bang!!

Đại Diễn Cổ Kiếm từ trên trời giáng xuống, cắm vào tảng đá trước mặt hắn, hơi run rẩy, cường quang chói mắt, kiếm khí lăng liệt quấn đầy kiếm thể.

Tần Mệnh nhíu mày, cảnh giác cổ kiếm, cũng đang cảnh giác rừng rậm.

Cổ kiếm run thật lâu mới khôi phục bình tĩnh, tản ra kiếm khí sắc bén của nó.

Nhưng nam tử không bao giờ xuất hiện nữa.

Tần Mệnh thu hồi cổ kiếm, cảnh giác đi về phía trước, trong khu rừng phía trước lại xuất hiện một bãi đất trống phế tích mấy chục mét, bụi bặm rơi đầy trời, sương mù mù mịt cái gì cũng không thấy rõ.

Mặc kệ, rút lui!

Nguồn năng lượng này quá mạnh, có thể sẽ dẫn tới cường giả gần đây, không nên ở lại lâu.

Tần Mệnh quyết đoán lui đi, tiếp tục xông về phía Chủ Tế Sơn Tùng.

Chuyện quái dị này coi như chưa từng xảy ra.

Hơn nữa thật sự không có quan hệ gì với mình cả.

Tần Mệnh vượt qua hơn mười ngọn núi cao, tránh được rất nhiều nguy hiểm, trong lúc đó thiếu chút nữa đã bị quần dong binh vây quanh, rốt cục chiều hôm sau, hắn cũng đã trở lại phạm vi Chủ Tế Sơn Tùng.

- Tần Mệnh? Ngươi làm thế nào để ở đây.

Một vị đệ tử trung niên tuần tra vừa vặn đụng phải hắn, làm sao từ phương hướng kia trở về. Không đúng, hẳn là Tần Mệnh làm sao còn sống. Thịnh hội săn bắn đã bắt đầu nửa tháng, với lực truy bắt của đám người Hà Hướng Thiên, Tần Mệnh hẳn là sống không lâu mới đúng, nhưng nhìn bộ dáng Tần Mệnh đi tới, không chỉ khí sắc không tệ, quần áo cũng rất sạch sẽ lưu loát.

- Ta đi ra ngoài trốn một lát.

Tần Mệnh chào hỏi rồi rời đi.

Vị đệ tử kia bừng tỉnh, thì ra là trốn đi, tên thông minh, trước tiên tránh mũi nhọn, tiêu hao nhẫn nại của đám người Hà Hướng Thiên, sau đó trở về hành động. Bất quá tiểu tử này cũng thật to gan, dám đến bên ngoài Chủ Tế Sơn Tùng hoạt động, Thanh Vân Tông dám đem Chủ Tế Sơn Tùng quy thành địa điểm săn bắn, để cho gần ngàn đệ tử tự do hành động, là bởi vì trước tiên tiến hành thanh tràng, đem Linh Yêu sinh tồn ở chỗ này đặc biệt cường đại dời đi trước, đem hệ số nguy hiểm khống chế trong phạm vi có thể chấp nhận. Mà bên ngoài Chủ Tế Sơn Tùng là trạng thái hoang dã thuần túy, mức độ nguy hiểm cao hơn bên trong hơn mười lần. Ngươi một tiểu đệ tử thế nhưng có thể bình yên vô sự trốn hơn mười ngày, không thể tưởng tượng nổi.

Vào buổi chiều khi Tần Mệnh an toàn trở lại Chủ tế Sơn Tùng, trong rừng rậm xa xôi, một đội ngũ mặc y phục màu đeo mặt nạ rốt cục cũng tìm được mục tiêu của bọn họ, thiếu niên chạy trốn kia.

Thế nhưng, bọn họ chẳng những không có kinh hỉ, ngược lại còn là hoảng sợ, là tuyệt vọng.

Trong rừng núi hỗn loạn phía trước, một thiếu niên tóc tai bù xù đứng đấy, cúi đầu, nắm tay, xem ra vô cùng suy yếu, đứng cũng đứng không vững. Thế nhưng, đám hắc y trước mặt hắn lại hoảng sợ lui về phía sau, như là nhìn thấy quái vật gì đó, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ thét chói tai.

- Xiềng xích của ngươi đâu! Phong ấn của ngươi đâu!

- Không không không không! Ai đã mở phong ấn cho ngươi!

- Không thể nào! Không không không...

Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, dưới mái tóc dài tán loạn là một đôi mắt đỏ tươi như máu.

- Đôi mắt của ngươi... Sức mạnh của ngươi...

- Không!!

Đội ngũ hắc y nhân hoảng sợ lui về phía sau, biểu tình khoa trương cực độ, giống như là nhìn thấy quái vật khủng bố nào đó.

Răng rắc!

Thiếu niên không thấy đâu, trong nháy mắt, đột ngột xuất hiện ở chính giữa đội ngũ của hắc y nhân.

Giờ khắc này, mọi người kinh hãi, tuyệt vọng thét chói tai, cũng không có phản kháng, không có chạy trốn, chỉ có sợ hãi.

Bởi vì... Không thể trốn thoát...

........................

Chủ Tế Sơn Tùng hiện tại vô cùng náo nhiệt, trải qua hơn mười ngày thích ứng cùng xông vào lưu lạc, gần ngàn đệ tử điên cuồng săn bắn đánh thức rất nhiều Linh Yêu nơi này, cũng cùng các dong binh hoạt động bên trong triển khai chém giết.

Mỗi lần mở ra thịnh hội săn bắn đều là hành động dã man, cũng là trò chơi dũng cảm, các đệ tử Thanh Vân Tông đều tận tình phóng thích thực lực, tôi luyện năng lực thực chiến của mình. Loại chém giết chân thật này hoàn toàn không giống với trận quyết đấu tại võ trường trong tông, càng có thể tăng lên thực lực, càng có thể kích phát tiềm lực.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến mỗi năm Thanh Vân Tông đều cử hành động săn bắn hai lần.

- Một cây Nguyệt Quang Thảo?

Tần Mệnh ở trong đêm khuya trèo lên vách núi, thật cẩn thận hái xuống một gốc cỏ nhỏ màu trắng ngọc tinh xảo, dưới ánh trăng lay động, trong trong suốt suốt. Đây là một gốc linh thảo hạ phẩm, nhưng thuộc loại tiểu phẩm linh thảo rất đặc thù, trị liệu nội thương rất có hiệu quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.