Tu La Thiên Đế

Chương 82: Chương 82: Chém Giết (1)




Tiểu viện này chỉ là chỗ ở của nữ quyến, nam đinh Tần gia đều cùng Đồ Vệ bọn họ ở trong một đại viện, cách nơi này rất xa.

Đồ Vệ an bài hai vị thị vệ đi thông báo, cũng đặc biệt dặn dò chỉ mang theo vài người đến là được, ngàn vạn lần đừng lên tiếng.

Không lâu sau, mấy vị lão nhân vội vàng đi tới, bọn họ nhìn Tần Mệnh lão lệ tung hoành, không khống chế được cảm xúc của mình.

Nhưng rất nhiều người thân trong trí nhớ đều không đến, bọn họ đã qua đời, trong tám năm bi thương chết đi, mấy vị này cũng là già nua không dám nhận nhau.

Tiểu viện tối nay chưa từng náo nhiệt như vậy, cũng chưa từng ấm áp cảm động như vậy.

Trong căn phòng tối tăm, ánh nến lay động, người thân vây quanh Tần Mệnh, nói không hết quan tâm.

Tần Mệnh nhìn người thân trước mắt, trên mặt mang theo nụ cười, trong lòng lại rất khổ rất chát, mỗi người đều trở nên già nua, hoàn toàn không giống trong trí nhớ, xa lạ lại quen thuộc.

- Ca ca, trời sáng phải đi sao?

Tần Dĩnh kéo tay Tần Mệnh, rất không nỡ.

- Ta còn có thể trở lại, rất nhanh.

Tần Mệnh cố gắng cười.

- Sau này ngàn vạn lần đừng mạo hiểm, chúng ta đều rất tốt, ngươi không cần lo lắng.

Dì Lý Linh Đại ngoài miệng nói, tay lại nắm chặt Tần Mệnh, ánh mắt một khắc cũng không muốn rời khỏi hắn.

Trước bình minh, Tần Mệnh và Đồ Vệ đứng ở góc một mỏ, nhìn những người bận rộn ở xa xa.

Tần Mệnh rất trầm mặc, trên mặt tìm không thấy một tia biểu tình.

Đồ Vệ nhẹ giọng thở dài.

- Mỏ tinh thạch của Đại Thanh Sơn nhiều nhất có thể đào được nửa năm, nửa năm sau, chúng ta phải di dời toàn bộ, đến Đông Cốc Sơn Thạch xa hơn. Đó sẽ là một mỏ quặng hoàn toàn mới, môi trường cũng khắc nghiệt hơn ở đây.

- Ai cũng sẽ không đi Đông Cốc Sơn Thạch! Trong vòng nửa năm, ta nhất định sẽ đứng vững ở Thanh Vân Tông.

- Thiếu gia, ngươi có thể dựa vào nỗ lực của mình để tôi linh nhập võ, lại có thể trong vòng nửa năm tiến vào Linh Võ Lục Trọng Thiên, chứng minh ngươi thiên phú đủ ưu tú. Nếu ngươi rời khỏi Thanh Vân Tông, đến tông môn khác, bọn họ nhất định sẽ dụng tâm bồi dưỡng ngươi, cho ngươi tài nguyên tốt hơn, võ pháp tốt hơn. Nghe ta khuyên một câu, lần này ngươi rời khỏi Thanh Vân Tông thì đừng trở về nữa, xa xa rời khỏi nơi này, không cần bị chuyện nơi này ràng buộc nữa.

Tần Mệnh lắc đầu:

- Ta đi đâu cũng không đi, ngay tại Thanh Vân Tông.

Phụ mẫu không có ở đây, hắn chính là hy vọng của Tần gia, là thành chủ Lôi Đình cổ thành, hắn có trách nhiệm bảo vệ con dân của hắn, bảo hộ thân nhân của hắn.

Ở lại Thanh Vân Tông, chỉ cần chống lại Đại trưởng lão là có cơ hội cứu vớt Lôi Đình cổ thành.

Mà rời khỏi Thanh Vân Tông, hắn cần phải đối nghịch với toàn bộ Thanh Vân Tông, mới có thể cứu thân nhân trong nước lửa. Ai có thể giúp hắn đối nghịch với Thanh Vân Tông? Không đời nào!

- Ngươi biểu hiện càng bắt mắt, đại trưởng lão lại càng chèn ép ngươi. Ngươi thật vất vả mới đi tới cảnh giới Linh Võ, ta thật không hy vọng nhìn thấy hắn hủy hoại ngươi.

Đồ Vệ nhìn Tần Mệnh quật cường, trong lòng là một trận thương tiếc.

- Ta sẽ chăm sóc bản thân mình. Vệ thúc thúc, ta có một chuyện không hiểu. Rốt cuộc năm đó Lôi Đình cổ thành cho Thanh Vân Tông cống phẩm gì? Cũng bởi vì cống phẩm bị cướp, đại trưởng lão sẽ trừng phạt toàn thành sao?

Thanh Vân tông là siêu cấp đại tông của bắc vực, không chỉ uy chấn Vân La sâm lâm, mà năm tòa cổ thành rừng rậm xung quanh kỳ thật cũng là lãnh địa của nơi đó, năm tòa thành chủ đều là trưởng lão nổi danh của Thanh Vân Tông, hàng năm đều đưa đến đại lượng cống phẩm.

Lôi Đình cổ thành thuộc về một trong năm tòa cổ thành, sẽ tiến cống vào thời gian cố định hàng năm, nhưng tám năm trước, phụ mẫu khâm điểm ba trăm võ giả cường đại, tự mình áp giải cống phẩm, lại ở sâu trong rừng rậm Vân La gặp phải phục kích. Toàn bộ cống phẩm biến mất, phụ mẫu cùng ba trăm võ giả cũng theo đó biến mất, chỉ lưu lại máu tươi đầy đất cùng chiến trường hỗn độn.

Dựa theo lệ thường của sự kiện mất cống phẩm trước kia, Thanh Vân Tông hẳn là sẽ nghiêm trị hung thủ, cũng trấn an Lôi Đình cổ thành. Nhưng cách làm của Thanh Vân Tông lại đầy tức giận, đại trưởng lão tự mình dẫn người đến Lôi Đình cổ thành, hạ lệnh trừng phạt tàn khốc.

Đồ Vệ suy nghĩ một chút.

- Tình huống cụ thể ta cũng không phải quá hiểu rõ, ta chỉ nhớ rõ mấy ngày trước khi sự việc xảy ra, đại trưởng lão Thanh Vân Tông tới phủ thành chủ, cùng thành chủ đại nhân thương lượng một chuyện, mấy ngày sau, thành chủ đại nhân tự mình dẫn người rời đi, hình như là đi lấy thứ gì đó. Ta nghi ngờ rằng điều bí ẩn được giấu trong cống phẩm năm đó.

Kết quả cống phẩm đột nhiên bị cướp, thành chủ đại nhân cùng phu nhân, cùng với ba trăm võ giả phụ trách áp giải toàn bộ mất tích. Đại trưởng lão rất có thể là hoài nghi thành chủ đại nhân trộm đi món đồ thần bí kia, cũng hoài nghi bọn họ còn sống, cho nên mới tức giận, tám năm lửa giận không ngớt, dùng Tần gia cùng Lôi Đình cổ thành khổ cực dẫn bọn họ đi ra.

- Một kiện bảo vật đặc thù?

Tần Mệnh từng nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, cũng nghĩ tới cái này, nhưng loại bảo vật gì lại sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.

- Thành chủ đại nhân không phải loại người vì bảo bối mà không để ý đến sinh tử Lôi Đình cổ thành. Họ thực sự có thể đã chết.

Tần Mệnh thần sắc ảm đạm:

- Ta sẽ điều tra rõ ràng.

- Đại trưởng lão tại Thanh Vân Tông chỉ dưới một người, địa vị rất cao. Nếu hắn ta thực sự quyết tâm xử lý ngươi, ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm. Thiếu gia, ta thật sự không hy vọng ngươi tiếp tục ở lại Thanh Vân Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.