Tu La Thiên Đế

Chương 77: Chương 77: Đại Thanh Sơn (1)




- Đánh!

Mười lăm vị đệ tử đồng loạt biến sắc, kinh hô nhào về phía bầy sói.

Một hồi ác chiến kịch liệt diễn ra trong rừng rậm, mười lăm vị đệ tử đều là tinh anh, thực lực mạnh mẽ, phối hợp ăn ý, bọn họ không có lùi bước, trực tiếp đánh vào sâu trong bầy sói.

Thực lực đơn thể của bầy sói hơi yếu một chút, có thể thắng ở số lượng nhiều, hung tàn dã tính, người trước ngã xuống người sau tiến lên đánh giết.

Linh lực kích thích, võ pháp triển uy, tràng diện rất nhanh trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Máu bắn tung tóe khắp nơi, tiếng gào rú thành mảnh. Mùi máu tươi kích thích đám Tật Phong Cự Lang, thế công càng ngày càng mãnh liệt.

Chiến đội của bọn họ trước sau từng tham gia ba đại hội săn bắn, kinh nghiệm vô cùng phong phú, cắn răng ác chiến, tự tin có thể đánh lui bầy sói. Tuy nhiên, cuộc chiến nhanh chóng đã bị đảo ngược.

- Ah! Cứu ta!

Một đệ tử đột nhiên bị một con cự lang đánh ngã, ba năm con cự lang bên cạnh tiếp tục nhào tới, tiếng kêu sợ hãi biến thành tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo không còn thanh âm.

- Súc sinh, cút đi cho ta!

Một đệ tử vội vàng cứu viện, khơi dậy thủy triều bàng bạc, đẩy về phía trước, nhưng hắn chỉ lo phía trước, hai bên liên tiếp nhào ra vài con Tật Phong Cự Lang, gió táp gào thét, khí thế tới to lớn, móng vuốt tráng kiện phủ xuống hắn.

Bầy sói số lượng khổng lồ, hung tàn dã man, rậm rạp chằng chịt, tràng diện càng ngày càng hỗn loạn, bọn họ không chịu nổi, đảo mắt đã chết trận năm người.

Tần Mệnh đứng trên đỉnh núi, lạnh lùng nhìn tất cả.

- Rút lui rút lui!

- Tụ lại cùng một chỗ rút lui!

- Tập hợp tới ta, giết ra ngoài.

Đệ tử cầm đầu sốt ruột hô to, gọi các đệ tử khác tập hợp.

Bầy sói cũng không muốn buông tha cho bọn họ, điên cuồng đánh giết, cảnh tượng dã tính nhìn thấy mà giật mình.

Một hồi truy đuổi chém giết kéo dài ước chừng một canh giờ, một đường lao ra hơn mười dặm đường núi, dẫn tới sự cú ý của mấy chi đội ngũ phụ cận, nhưng vừa nhìn loại tràng diện này, lập tức rời đi xa xa, không có ai nguyện ý gây phiền toái.

Cuối cùng, mười đệ tử sống sót năm người, gian nan thoát khỏi sự truy đuổi của bầy sói.

Bọn họ cả người đều là thương tích, sau khi kiếp nạn còn sống, kinh hồn chưa định, cả đám kịch liệt thở dốc, trái tim đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Còn lại mấy người chúng ta?

Một nam đệ tử mặt đầy máu, thanh âm đều phát run.

- Năm người, chỉ còn lại năm người.

Đệ tử bên cạnh ngồi liệt dưới tàng cây cổ thụ, ngẩng đầu nhìn tán cây rậm rạp, ánh trăng lẻ tẻ xuyên qua khe hở chiếu lên gương mặt hoảng sợ của hắn.

- Chết mười người?

Một nữ đệ tử không có cách nào tiếp nhận, vốn vui vẻ truy tung 'con mồi', trong nháy mắt bọn họ biến thành con mồi, còn chết mười sư huynh đệ, trở về làm sao ăn nói? Làm thế nào để tiếp tục tham gia vào sự kiện săn bắn?

- Chúng ta trước tiên tìm một chỗ an toàn ẩn nấp.

Trần Kiện đỡ lấy cây già suy yếu thở dốc, trước tiên chữa thương quan trọng hơn.

- Tần Mệnh thì sao?

Nữ đệ tử kia ngẩng đầu lên.

- Mặc kệ, giao cho đội ngũ khác thu thập...

Trần Kiện đang muốn đứng lên, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

- Làm sao vậy?

Bốn người khác lập tức cảnh giác, chẳng lẽ bầy sói đuổi theo?

Trần Kiện dùng sức nhún mũi, biểu tình biến ảo bất định. Hắn ngửi thấy mùi đặc biệt, rất quen thuộc, hương thơm rất quen thuộc.

- Rốt cuộc làm sao vậy?

- Tần Mệnh.

- Cái gì?

- Tần Mệnh hình như ở gần đây.

- Hắn không phải ở...

Nữ đệ tử há miệng, không phát ra được thanh âm.

Trong rừng rậm tối tăm trước mặt, một thiếu niên cao gầy chậm rãi đi ra, trong tay cầm trường kiếm lấp lánh.

- Tần Mệnh?!

Năm vị đệ tử sắc mặt khó coi, hắn làm sao có thể ở đây? Một đường theo tới?

Tần Mệnh dừng cách đó không xa, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, khí tức lại càng ngày càng lạnh.

- Chúng ta không tìm ngươi, ngươi lại tự đưa mình tới cửa.

Nữ đệ tử nắm chặt roi sắt, nhưng thanh âm lại lộ ra rất không yên tâm.

Tần Mệnh đứng một lát, chậm rãi đi về phía bọn họ, ánh mắt lạnh như băng.

- Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi đừng làm bậy.

- Tần Mệnh, mời ngươi rời đi, giữa chúng ta không thù không oán, ngươi tốt nhất đừng làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

- Tất cả mọi người đều là đồng môn, không cần phải cãi nhau về quan hệ.

- Xin ngươi rời đi, ta không muốn nói lần thứ hai.

- Ngươi muốn làm gì! Ngươi đứng lại, dừng lại!

Năm người kinh hô, hốt hoảng lui về phía sau.

Bước chân Tần Mệnh càng ngày càng nhanh, lợi kiếm trong tay nổi lên kiếm khí lạnh thấu xương, ra tay vô tình, chém về phía Trần Kiện.

- A...

Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng rừng già, làm tỉnh giấc chim muông trước sáng sớm, kinh phá sự yên tĩnh của rừng rậm.

Tần Mệnh sau khi trời sáng tiếp tục chạy đi, tránh tất cả Linh Yêu cùng tiểu đội săn bắn có thể tránh được, cũng tránh thỉnh thoảng nhìn thấy đội ngũ dong binh. Hắn đang cố gắng để chạy đi, và ông đang cố gắng để thích nghi với môi trường rừng rậm nơi đây.

Hai ngày sau, hắn xuyên qua khu vực Chủ Tế Sơn Tùng, vọt vào sâu trong rừng rậm rậm rạp càng nguy hiểm, một đường xông về phía Đại Thanh Sơn.

Càng đi về phía trước, nguy hiểm càng nhiều, còn nhìn thấy chút Linh Yêu quý hiếm cổ quái.

Hắn chạm phải một con hươu trắng thần bí, một cái nhìn thoáng qua, liền biến mất trong rừng rậm; Gặp phải con quái vật cao hơn mười mét, chạy như điên trong những ngọn núi sâu cổ xưa; Cũng trong đêm khuya nhìn thấy hơn mười con vượn đen Bái Nguyệt tu luyện, thậm chí nhìn thấy yêu thú kỳ dị cưỡi mây tạo mưa ở trong sông lớn.

Tần Mệnh kiên trì trong nguy hiểm, cũng thích ứng với sự sống còn của rừng rậm.

Ngày thứ tám sau khi sự kiện săn bắn bắt đầu, cuối cùng hắn đã đi đến Đại Thanh Sơn!

Nơi này là một khu vực núi nằm ở phía đông bắc của rừng Vân La, cũng là một khu vực khai thác mỏ lớn, trải dài hai mươi ba mươi dặm.

Phân bố có năm cái mỏ lớn, hàng năm cung cấp cho Thanh Vân Tông số lượng tinh thạch kinh người. Một bộ phận dùng để các đệ tử Thanh Vân Tông tu luyện, một bộ phận dùng để trao đổi linh thảo hoặc đan dược trân quý khác với ngoại giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.