Tu La Thiên Đế

Chương 73: Chương 73: Diễn Võ Trường Thứ Năm (2)




Tần Mệnh cảm giác kỳ quái, những người này hẳn là không thiếu linh thảo, cũng không thiếu cơ hội rèn luyện. Nghĩ lại, chẳng lẽ là vì chuẩn bị cho trà hội bát tông? Những ứng cử viên này là để tận dụng lợi thế môi trường nguy hiểm của rừng, thách thức giới hạn của họ, trải qua cuộc khủng hoảng, nâng cao sức mạnh chiến đấu?

Tần Mệnh chú ý tới bọn họ, bọn họ cũng đều nhìn thấy Tần Mệnh.

- Địch Vân, đó chính là Tần Mệnh.

Một nữ đệ tử nhắc nhở Địch Vân.

Địch Vân chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tần Mệnh, ánh mắt hắn sắc bén, mặt không chút thay đổi, cách rất xa đều có thể cảm nhận được tư thái cường mãnh.

Tần Mệnh thản nhiên nghênh đón ánh mắt của Địch Vân. Hắn mấy năm nay một mực quan sát Địch Vân tu luyện, dần dà tự mình mò mẫm ra ba đoạn đầu của Kim Cương Kình, mới có thể tiến vào Linh Võ cảnh.

Địch Vân cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát, lại đi về phía Tần Mệnh. Hắn trông vô cùng cường tráng, long hành hổ bộ, mắt ưng sáng ngời. Ăn mặc rất tùy ý, toàn thân đều là cơ bắp, lộ ra cảm giác lực lưỡng, tuyệt đối không làm cho người ta có cảm giác cồng kềnh, tỷ lệ hoàn mỹ, người cũng rất anh tuấn.

Hắn là đệ tử thân truyền đem Kim Cương Kình luyện đến cực hạn, lực bộc phát vô cùng kinh người, thành danh ở Thanh Vân Tông đã ba đến năm năm.

Lấy thân phận đệ tử thân truyền của hắn, tương lai rất có thể sẽ tu luyện võ pháp địa cấp Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo, tiền đồ vô lượng.

- Địch Vân đi về phía Tần Mệnh?

- Muốn khoa tay múa chân với hắn?

- Hắn chính là Tần Mệnh? Lần đầu tiên trông thấy.

- Tần Mệnh và Địch Vân muốn đối đầu? Ta đã mong đợi điều này trong một thời gian dài.

- Ta vẫn tò mò phản ứng của Địch Vân nếu biết Tần Mệnh tu luyện Kim Cương Kình, hắc hắc, kịch hay sắp diễn ra rồi.

Đinh Điển, Hàn Thiên Diệp và các đệ tử thân truyền khác cũng nhìn về phía nơi này, lưu tâm quan sát. Địch Vân là cường giả Linh Võ Bát Trọng Thiên, lại đi theo con đường cương mãnh, thực lực vô cùng mạnh mẽ, rất ít người nguyện ý giao chiến cùng hắn.

- Ngươi chính là Tần Mệnh. Địch Vân dừng ở ngoài cách Tần Mệnh ba bước, đánh giá hắn.

- Địch Vân sư huynh.

Tần Mệnh chủ động ôm quyền hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nhát.

- Một quyền lực bao nhiêu cân?

- Hiện tại có thể có chín trăm cân đi.

Cảnh giới Tần Mệnh hiện tại đã tăng lên, thể chất đều theo đó thăng hoa, ít nhất có quyền lực trên một ngàn cân.

- Ngươi một tháng đã thấu hiểu Kim Cương Kình?

- Trước kia thấy sư huynh tu luyện qua, một mực bắt chước, có chút ý nghĩ, tu luyện tương đối nhanh.

Địch Vân lại nhẹ nhàng gật đầu:

- Ngươi rất có thiên phú! Ngày khác tìm ngươi luận bàn?

- Sư huynh có hứng thú, ta tùy thời phụng bồi.

Tần Mệnh cười vươn tay ra.

Hai người vỗ tay trên không, thanh âm thanh thúy trở về diễn võ trường.

Một màn này làm cho rất nhiều người chờ đợi xem kịch thật trợn tròn mắt, cứ như vậy xong rồi? Địch Vân từ khi nào dễ nói chuyện như vậy.

Vào lúc này, một đám người đi tới diễn võ trường, chừng hơn trăm người, từ trang phục mà xem, là hơn mười chiến đội khác nhau, nhưng bọn họ đều có thân phận giống nhau —— đại trưởng lão phái hệ.

Thế lực Đại trưởng lão ở Thanh Vân Tông rất khổng lồ, có bảy tám vị trưởng lão tuyệt đối duy trì.

Trong đội ngũ đi tới có vài đệ tử thân truyền, đều là thuộc về đại trưởng lão hoặc là tử trung trưởng lão của hắn.

Những đệ tử này sau khi đi tới diễn võ trường rất nhanh liền phát hiện Tần Mệnh, một đám lộ ra nụ cười cổ quái.

Bầu không khí diễn võ trường thoáng yên tĩnh, ánh mắt của rất nhiều người cố ý vô tình bay về phía nơi này.

Tần Mệnh sớm đã có chuẩn bị, xoay người đi về phía góc diễn võ trường, tạm thời không muốn cùng đối đầu với bọn họ. Đại hội săn bắn kéo dài ba mươi ngày, hắn muốn đến Đại Thanh Sơn thăm người thân trước, trở về lại chậm rãi đấu với bọn họ.

- Ngươi chính là Tần Mệnh? Đứng lại! Hỏi ngươi câu này! Đừng giả vờ điếc, ta biết ngươi nghe thấy.

Trong đội ngũ đi ra mấy thanh niên nam nữ, đi theo hướng Tần Mệnh.

- Có việc gì?

Tần Mệnh bất đắc dĩ xoay người. Đối mặt với họ.

Một đệ tử cao gầy đi đến bên cạnh Tần Mệnh, đụng lấy bao phục của hắn:

- Bên trong có cái gì?

- Không liên quan gì đến ngươi.

Đệ tử gầy gò lại xoi mói bao phục:

- Ngươi thật sự muốn tham gia đại hội săn bắn?

Tần Mệnh khiêu khích hắn một cái, cười khẽ:

- Không rõ ràng sao?

Những đệ tử này vây vòng quanh Tần Mệnh, châm chọc khiêu khích kích thích.

- Da mặt ngươi thực sự đủ dày, để ngươi đến, ngươi lại đến? Để ngươi chết, tại sao ngươi không ngoan ngoãn vâng lời?

- Ha ha, tiểu tử kia, mở mắt ngươi ra mà nhìn đi, đệ tử nào trên diễn võ trường không phải Linh Võ lục trọng thiên.

- Một tên nô bộc, không thành thành thật thật đi giao hàng, nhất định phải chen vào giới đệ tử thượng đẳng, nói ngươi da mặt dày, hay là nói ngươi không biết tự lượng sức mình?

- Đừng tưởng rằng thắng Mục Tử Tu là có thể khiêu chiến Thất Trọng Thiên, hôm đó hắn sơ suất, chờ hắn khôi phục, ngươi thử lần nữa xem?

- Cút! Từ chỗ nào đến thì lăn về chỗ đó! Đại hội săn bắn là trò chơi dũng cảm, một tên nô bộc như ngươi xem náo nhiệt cái gì.

Tần Mệnh cười lắc đầu:

- Thú vị như vậy sao? Ta cảm thấy rất thú vị! Ngươi không cảm thấy như thế sao?

- Ít nói nhảm lại, cút về đi!

- Mỗi ngày một bộ dáng tự cao tự đại, ngươi thật sự cho rằng ngươi còn có thể làm thiếu thành chủ của ngươi? Tám năm này không giết chết ngươi, ngươi nên cảm ơn chúng ta đã không đi tìm ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.