Tu La Thiên Đế

Chương 42: Chương 42: Không đủ điều kiện (1)




Nụ cười trên mặt bốn vị đệ tử khác đều trở nên cứng đờ, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, gian nan nuốt nước miếng. Đầu nhảy ra một câu nghi vấn, huynh đệ, còn sống không?

Bên cạnh rất nhiều đệ tử nhìn thẳng nhếch miệng, cái này chính là một con nhím, ai đụng vào thì sẽ bị đâm tay.

- Gần đây nhàn nhã, đều có tâm tình đến diễn võ trường xem cuộc chiến?

Mục Tử Tu cười hỏi Tần Mệnh, hắn đi xuống lôi đài, các đệ tử tự giác tách ra một con đường.

- Tới giao hàng.

Tần Mệnh bất đắc dĩ, đi không được.

- Đừng khẩn trương như vậy, ta sẽ không truy cứu ngươi đến diễn võ trường nhìn trộm luận võ. Nghe nói ngươi là Linh Võ Tam Trọng Thiên, thay ngươi vui mừng a.

- Làm phiền ngươi phí tâm.

- Ta rất tò mò, ngươi làm thế nào làm được, nghe nói ngươi không tu tập võ pháp, cũng không dùng linh thảo.

- Không liên quan gì đến ngươi?

Tần Mệnh rất rõ ràng Mục Tử Tu là loại người gì, đây là chuẩn bị gây sự.

- Nói như thế nào đây, tên gia hỏa không có tố chất.

Bốn đệ tử kia nhịn không được mà mở miệng nhục nhã, kết quả bị Tần Mệnh liếc mắt một cái, nghẹn lại.

Các đệ tử khác ở Diễn Võ Tràng thầm nghĩ không tốt rồi, Mục Tử Tu đột nhiên biểu hiện hứng thú với Tần Mệnh khẳng định sẽ không phải chuyện tốt.

Mục Tử Tu tươi cười, ánh mặt trời tuấn mỹ:

- Tần Mệnh thiếu thành chủ của chúng ta còn chưa từng lên diễn võ đài đi, đến đây, lên đi, cảm thụ cảm thụ. Không cần lo lắng, xảy ra chuyện là do ta gánh vác, sẽ không có người nào trách phạt ngươi.

- Không cần, hôm khác lại nói chuyện, ta còn có hàng phải đi đưa hàng.

Tần Mệnh nhấc vại đá lên chuẩn bị rời đi.

Tùy tùng Mục Tử Tu cười ha hả từ bên cạnh ngăn lại:

- Ta khuyên ngươi vẫn là đi lên đi.

Tần Mệnh cười lắc đầu:

- Mục công tử đường đường là đệ tử thân truyền, không cần thiết phải dây dưa với một kẻ giao hàng như ta đi.

- Không cần khẩn trương như vậy, ta thật sự không có ác ý, chỉ là muốn luận bàn với ngươi, lĩnh giáo Linh Võ Tam Trọng Thiên ngươi đến tột cùng có bao nhiêu sức chiến đấu. Tuy ta và ngươi đều bằng tuổi nhau, đều là mười lăm tuổi, nhưng cảnh giới so với ngươi cao hơn một chút, nếu ngươi không ngại, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một hai. Thế nào rồi? Cơ hội hiếm có.

Mục Tử Tu tươi cười nhìn Tần Mệnh.

Nhưng ngụ ý ngoài ý muốn ở đây ai cũng có thể nghe ra, Mục Tử Tu đây là ngụy trang luận bàn muốn giáo huấn Tần Mệnh. Ngươi một đệ tử thân truyền Linh Võ thất trọng thiên, khiêu chiến Linh Võ tam trọng thiên không có võ pháp, rõ ràng là muốn khi dễ người khác, Tần Mệnh tuy rằng lực lượng rất mạnh, nhưng đối kháng Linh Võ tứ trọng thiên hẳn là cực hạn, vừa rồi Bàng Hổ sở dĩ bại dứt khoát lưu loát như vậy, cũng là bởi vì trọng thương trong người, là sơ suất.

Các đệ tử khác đều đang chờ phản ứng của Tần Mệnh.

Có người nhìn không nổi:

- Mục Tử Tu, ngươi đừng làm quá đáng, ngươi là Linh Võ thất trọng thiên, hắn chỉ là Linh Võ tam trọng thiên, còn chưa luyện qua võ pháp.

Mục Tử Tu lạnh lùng liếc mắt nhìn vào đám người:

- Ngươi đây là có ý gì, đừng khiêu khích quan hệ giữa ta và Tần Mệnh thiếu thành chủ, chúng ta là luận bàn chỉ giáo bình thường.

Chỉ giáo cái rắm!

Người nọ trong lòng thầm mắng, cũng không nhiều lời nữa.

Tần Mệnh biết Mục Tử Tu sẽ không dễ dàng để hắn rời đi, ngưng mi suy nghĩ một lát:

- Mục công tử thật muốn chỉ dạy ta?

- Sư huynh đệ đồng môn phải giúp đỡ lẫn nhau mà. Ta có tấm lòng này, không biết ngươi có cho cơ hội này.

- Hôm nay ta không có trạng thái, như vậy đi, một tháng sau, ta sẽ ở chỗ này khiêu chiến với ngươi.

- Khiêu chiến? Ngươi với ta?

- Trong một nén nhang, nếu ta vẫn có thể đứng, ngươi cho ta ba gốc Linh Châu Thảo. Thế nào?

Đệ tử xung quanh không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Mệnh, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

- Ngươi lặp lại một lần nữa?

Mục Tử Tu khoa trương dựng thẳng lỗ tai lên.

- Một tháng sau, ta ở chỗ này, khiêu chiến Mục Tử Tu ngươi, trong một nén nhang, nếu như ta có thể đứng vững, coi như ta thắng, ngươi cho ta ba gốc Linh Châu Thảo.

Tần Mệnh lặp lại lần nữa, từng câu từng chữ rõ ràng.

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi, điên rồi! Khiêu chiến với Mục Tử Tu? Chỉ ngươi?

- Một tháng có nghĩa là gì? Một tháng hắn có thể vượt qua Mục Tử Tu, không phải chưa tỉnh ngủ đấy chứ.

- Hắn đây là đang tìm đường chết a, một tháng sau, Mục Tử Tu nói không chừng cũng đã toàn diện vững chắc cảnh giới Linh Võ Thất Trọng Thiên, thực lực so với hiện tại càng mạnh hơn, đừng nói một nén nhang, một chưởng là đã có thể đem Tần Mệnh bổ xuống đài.

- Đây là kế hoãn binh a.

Đông đảo đệ tử rất im lặng, tốc độ trưởng thành của ngươi làm sao có thể vượt qua Mục Tử Tu.

Mục Tử Tu ngẩn người, cười ha ha:

- Ngươi thật sự xác định?

- Ta chắc chắn! Ta có phần lòng này, cũng hy vọng Mục sư huynh có thể cho ta cơ hội này.

Tần Mệnh vốn chỉ nói thế. Lấy thực lực của hắn kỳ thật rất khó chiến thắng được Linh Võ Thất Trọng Thiên, nhưng kiên trì một nén nhang hẳn là không có vấn đề gì. Trước kia luôn ảo tưởng có thể khiêu chiến Mục Tử Tu, lĩnh giáo uy lực Chân Lôi Thẩm Phán, lần này xem như là một cơ hội đi.

- Nếu ngươi thua thì sao?

- Tùy ngươi xử trí.

Tần Mệnh rất tùy ý.

- Đây là ngươi nói?

- Ta nói.

- Mọi người làm chứng, một tháng sau, ở đây, Mục Tử Tu ta tiếp nhận Tần Mệnh khiêu chiến.

Mục Tử Tu mở hai tay ra, ra hiệu với toàn trường.

Không ai đáp lại, đều rất im lặng, Tần Mệnh ơi Tần Mệnh, ngươi thật là không biết sống chết, ngươi có thể cuồng cùng đệ tử hạ đẳng, cũng có thể đối kháng cùng đệ tử trung đẳng, nhưng đệ tử thân truyền tuyệt đối không phải ngươi có thể đụng vào. Mục Tử Tu rõ ràng muốn khi dễ ngươi, thế nhưng ngươi lại còn chủ động tiến lên trên. Nói ngươi có cốt khí, hay là nói ngươi không có mắt nhìn.

- Một tháng sau gặp lại.

Tần Mệnh khiêng vạc đá muốn rời đi.

Mục Tử Tu cười nói:

- Nếu một tháng sau ngươi còn chưa chuẩn bị tốt, ta có thể đợi thêm một tháng nữa, thật sự không được, tiếp tục chờ.

Xung quanh thưa thớt vang lên tiếng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.