Ba người cũng không nói lời nào, Tần Mệnh tự mình ăn, Thiết Sơn Hà tự mình uống, hai người thỉnh thoảng xách bầu rượu chạm hai cái.
Lăng Tuyết thì nhắm mắt ngưng thần, mang theo mạng che mặt ngồi ở phía sau hai người bọn họ.
- Ngày mai đánh như thế nào?
Thiết Sơn Hà ngẩng đầu lên, một chén rượu mạnh xuống bụng.
Tần Mệnh uống một ngụm, miệng đầy cay:
- Đang cân nhắc.
- Chơi một trận hung ác?
- Có ý nghĩ này.
- Ngươi có thể chơi càng hung ác?
Thiết Sơn Hà lại hỏi, ngẩng đầu lại là một ngụm rượu mạnh xuống bụng.
Tần Mệnh nhướng mày giương mắt, nhìn về phía Thổ Linh tông, yên lặng tính toán. Muốn chứng minh bản thân, thi đấu theo thứ tự khẳng định không được, muốn đánh thì đánh kịch liệt, muốn điên thì phải điên đến cùng làm cho mọi người trở tay không kịp, không thể để cho người ta sờ đến cách của mình.
- Tần công tử, chúc mừng chúc mừng, thuận lợi thông qua vòng thứ nhất.
Mấy vị thiếu niên tuấn tú đi tới, chủ động chào hỏi.
- Xin chào, hân hạnh được gặp các ngươi.
Tần Mệnh cười nhạt gật đầu.
- Tần công tử đối với hội võ ngày mai có bao nhiêu nắm chắc?
Bọn họ nghiêm túc đánh giá Tần Mệnh, đối với hắn rất tò mò. Một đệ tử Bát Trọng Thiên lại ngược bại đệ tử Cửu Trọng Thiên, ở trà hội trước đây chưa từng xuất hiện qua tình huống này, bởi vì căn bản cũng không có đệ tử Bát Trọng Thiên nào tới. Hôm nay hắn thắng, ngày mai, có thể còn có bất ngờ gì nữa hay không.
- Ta muốn thắng.
Tần Mệnh nói uyển chuyển xảo diệu.
- Ngươi muốn thách thức ai?
- Ta là cảnh giới thấp nhất, ta không có lựa chọn, ai lên đài ta tiếp chiến.
- Ta nghe nói có người rất hứng thú với ngươi.
Tần Mệnh cười nói:
- Người có hứng thú với ta hẳn là không ít.
- Bách Hoa Tông, Phàm Tâm. Người trẻ nhất trong bữa tiệc trà này.
- Nữ hài tử? Ta không đánh với nữ nhân.
Tần Mệnh lắc đầu.
- Hắc hắc, chỉ sợ ngươi không được chọn.
Một thiếu niên chỉ chỉ đám người náo nhiệt xa xa, rất nhiều nam công tử tuấn lãng đang vây quanh các thiếu nữ trẻ tuổi tán gẫu vui vẻ. Các nàng là đệ tử Bách Hoa tông, toàn tông đều là nữ tử, nhưng liên quan đến tu luyện võ pháp, một đám phấn nộn tuấn mỹ, khiến người ta trìu mến, nhưng trải qua vòng đầu tiên hôm nay, thật không có bao nhiêu người dám xem thường, chín vị dự thi, năm vị thắng, tỷ lệ thắng kinh người.
Đệ tử Bách Hoa tông có một tiểu cô nương, nhỏ hơn các tỷ tỷ khác một chút, đang liếc mắt nhìn nơi này.
Phàm Tâm! Nhân vật truyền kỳ của Bách Hoa tông, hôm nay đã đánh bại đệ tử kim linh của Thanh Vân Tông, Lý Niệm.
- Thân pháp kiếm thuật của nàng đều không tuân theo lẽ thường, hội võ hôm nay có thể ngay cả tám phần thực lực cũng không sử dụng ra được. Ngươi ngày mai hãy cẩn thận.
Thiết Sơn Hà say khất nằm nghiêng bên cạnh, lười biếng nhắc nhở Tần Mệnh.
Tần Mệnh cùng Thiết Sơn Hà đụng một chén:
- Ta không dùng đến ba phần, ngươi tin không?
- Được rồi, tin.
Thiết Sơn Hà lại uống một ngụm.
Lúc này, một thiếu niên anh tuấn tiêu sái đi về phía bọn họ, mỉm cười, cúi người hành lễ với Lăng Tuyết.
- Lăng Tuyết cô nương, ta là Dạ Truy Phong của Thiên Đạo Tông, không biết có may mắn có thể mời cô nương đến chỗ chúng ta ngồi một chút hay không?
Dạ Truy Phong, một trong ba đệ tử Huyền Vũ cảnh của Thiên Đạo Tông, là một nhân vật phong vân, cũng là một nhân vật phong lưu, đối với loại mỹ nữ băng sơn như Lăng Tuyết hắn cảm thấy rất hứng thú, có thể khơi dậy nhiệt tình chinh phục của hắn.
Lăng Tuyết nhàn nhạt nâng mi mắt lên, ánh mắt như nước, sóng nước mát mẻ, rất đẹp, cũng rất lạnh.
Dạ Truy Phong cúi người mỉm cười, ôn hòa lễ độ, đưa tay muốn đi đón Lăng Tuyết.
Tần Mệnh dịch sang bên cạnh, tránh đường. Không gây rắc rối, ngươi chơi đi.
Nhưng Lăng Tuyết giơ ngón tay chỉ vào Tần Mệnh, không để ý tới Dạ Truy Phong, tiếp tục nhắm mắt điều tức.
- Ừ?
Dạ Truy Phong kỳ quái, nhìn Tần Mệnh.
Tần Mệnh nhún vai, không hiểu, cũng vô tội.
- Ý của Lăng Tuyết cô nương là...
- Hỏi hắn.
Đôi môi đỏ mọng của Lăng Tuyết khẽ mở ra, giọng điệu lãnh đạm.
- Hắn ta??
Ánh mắt Dạ Truy Phong lưu chuyển, giật mình hiểu được:
- Xin lỗi, là ta mạo muội. Tần sư đệ, thật có phúc khí.
- Ý hắn là sao?
Tần Mệnh đụng vào Thiết Sơn Hà.
- Nàng, ngươi.
Thiết Sơn Hà híp mắt, nửa ngủ nửa tỉnh.
...
Ngày hôm sau, dòng người bắt đầu di chuyển từ khán đài, và mọi người đã đến sớm. Không chỉ có những công tử tiểu thư thế gia ngày hôm qua, còn có rất nhiều phú thương tìm cách trà trộn vào, mang theo hài tử của mình đến học hỏi kiến thức, các hộ vệ trong thành phủ cũng đều tận lực tụ tập đến nơi này, thưởng thức trận quyết đấu đặc sắc khó có được.
Hôm nay không chỉ có đệ tử thắng trận tại vòng so đấu thứ nhất, cũng có đệ tử Huyền Vũ cảnh quyết đấu mạnh mẽ, đáng xem nhất.
Tông chủ bát tông cùng trưởng lão đều đã sớm có mặt, trận chiến hôm nay vô cùng mấu chốt, bởi vì có đệ tử Huyền Vũ cảnh luận võ.
Đệ tử bát tông lần lượt tụ tập ở tám chỗ võ đài tám, nóng lòng muốn thử sức, đều hiểu được tầm quan trọng của vòng thứ hai, nếu thắng, sẽ có cơ hội tiến vào bảng mười, nếu như bại thì thật sự không có cơ hội. Nếu như nói ngày hôm qua rất nhiều đệ tử đánh thoải mái tùy ý, hôm nay chỉ sợ đều phải khẩn trương, lấy lại tinh thần trăm phần trăm, toàn lực ứng phó.
- Đoán xem, Tần Mệnh hôm nay có thể thắng không?
Yêu Nhi ôm tiểu hồ ly, như cười mà không phải cười nhìn phương hướng Tần Mệnh, hai tròng mắt tanh hồng yêu dị tà mị.
- Ngài có hứng thú với hắn?
Đệ tử Huyết Tà Tông kỳ quái.
- Các ngươi cảm thấy hắn thật giống một nô bộc? Ta đoán Thanh Vân Tông không nói thật.
- Hôm nay các ngươi ai lên?
Thổ Linh Tông - Dương Nghị nhìn Tần Mệnh, lại nhìn về phía Mộ Trình. Tần Mệnh giao cho các sư đệ thu thập, Mộ Trình... Thuộc về ta!
Mộ Trình chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Dương Nghị, trong lòng cảm thấy không ổn, thật sự bị con dã thú kia nhìn chằm chằm?
- Ngươi đang sợ hãi?
Thiết Sơn Hà ngữ khí lạnh lùng.
- Ngươi đang đùa?
Mộ Trình đáp trả.
Bầu không khí càng ngày càng nóng bỏng, đệ tử các tông đều chuẩn bị sẵn sàng, cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ đài, muốn bắt đầu?
Không có bao nhiêu thủ tục rườm rà, lão thành chủ tuyên lệnh một tiếng, Hội Võ vòng thứ hai chính thức bắt đầu.