Tu La Thiên Đế

Chương 63: Chương 63: Lửa Nóng (1)




Nhưng thế công của võ pháp lôi điện thường thắng ở tốc độ, lôi xà lao nhanh đụng vào bả vai hắn.

Tần Mệnh cùng Mục Tử Tu tuy rằng chênh lệch cảnh giới hai trọng thiên, nhưng Tử Điện Cuồng Xà thuộc về võ pháp biến chất, trong nháy mắt bộc phát, uy lực tuyệt luân, trong tiếng sấm chói tai hung hăng đụng phải Mục Tử Tu, bả vai hắn đầm đìa máu tươi, thân thể cơ hồ không khống chế được, lảo đảo lui về phía sau.

- Kim Cương Kình, đoạn thứ ba, Kim Cương Chử Sơn!

Tần Mệnh nắm lấy cơ hội, vọt tới trước người Mục Tử Tu, toàn thân phát lực, tề tụ về vai phải, một Kim Cương Hám Sơn tiêu chuẩn, kết rắn chắc đụng vào người Mục Tử Tu.

Hắn bây giờ có bao nhiêu sức mạnh?

Toàn lực vung quyền chừng chín trăm cân!

Sau khi hoàn thiện Kim Cương Chử Sơn có thể làm cho lực công kích trong nháy mắt của hắn tăng vọt gấp ba lần, cho nên một kích này uy lực gần ba ngàn cân.

Mục Tử Tu như bị sét đánh, mơ hồ nghe được tiếng xương cốt ở ngực mình xuất hiện vết nứt, thân thể giống như diều đứt dây bay lên lui về chính giữa diễn võ trường, ước chừng lui được hai ba mươi thước.

- Đến lược ta!

Tần Mệnh quát lớn, dậm bước chạy như điên, tuy rằng không có bao nhiêu kỹ xảo bộ pháp hoa lệ, nhưng lại có một tốc độ trùng kích dã tính, thẳng tắp chạy nước rút không chút chậm, không đợi Mục Tử Tu rơi xuống đất, Tần Mệnh một phen thò ra, hung hăng giữ chặt mắt cá chân Mục Tử Tu, một tiếng hét lớn lăn lộn trong cổ họng, toàn thân Tần Mệnh phát lực, luân phiên Mục Tử Tu lên không cuồng vũ, ước chừng ba vòng sau đó đập xuống mặt đất.

- A!

Rất nhiều nữ đệ tử kinh sợ thét chói tai, không dám nhìn đến cảnh tượng nóng bỏng này.

Bất quá vào thời khắc cuối cùng, Mục Tử Tu mắt thấy sắp đầu ngã xuống đất, mạo hiểm làm ra phản kích, hai tay chủ động đả kích mặt đất, chân trái thất bại phóng thích lôi điện, đập mạnh về phía mặt Tần Mệnh.

Một phòng một công, phối hợp hoàn mỹ, buộc Tần Mệnh phải buông tay vào thời khắc cuối cùng.

Mục Tử Tu rơi xuống đất quay cuồng, tốt xấu gì cũng đã loại bỏ cỗ kình lực dã man kia, lại kinh hồn khó định.

Liên tiếp xảy ra biến cố khiến cho toàn trường lâm vào im lặng, rất nhiều người đều không kịp phản ứng.

- Tần Mệnh! Ngươi dám học võ pháp, đây là trọng tội.

- Trách không được ngươi có thể tiến vào Linh Võ cảnh, thì ra là trộm học võ pháp, lá gan của ngươi thật lớn.

Dưới đài diễn võ đột nhiên truyền đến những tiếng tức giận, có mấy vị đệ tử cảm xúc kích động.

- Bộ võ pháp này xem ra đã tu luyện được một đoạn thời gian.

- Tần Mệnh chết chắc rồi! Mục Tử tu giết không chết hắn, tông quy cũng sẽ khiến cho hắn chết không chịu nổi.

- Thật sự là không biết sống chết, học trộm võ pháp còn dám quang minh chính đại sử dụng trên diễn võ trường.

Càng ngày càng có nhiều đệ tử đã hiểu được, kích động hô to.

Thanh Vân tông nghiêm cấm tư truyền võ pháp, càng không cho phép tự học võ pháp, đây là đại kỵ, một khi phát hiện, sẽ bãi bỏ thời gian học, trục xuất Khỏi Thanh Vân Tông.

Tần Mệnh vốn là con trai của tội nhân, trộm học võ pháp không thể nghi ngờ là thêm tội.

- La hét cái gì!

Thải Y không vui, đứng ở bên cạnh đài mắng chửi toàn trường:

- Nguyên một đám đều kích động cái gì. ước gì nhìn người khác chết? Cái đức hạnh gì? Bộ võ pháp này là của Thanh Vân Tông sao? Mở to hai mắt ra nhìn cho rõ ràng, là của Thanh Vân Tông sao? Không phải võ pháp của Thanh Vân Tông, dựa vào cái gì mà nói Tần Mệnh học trộm của Thanh Vân Tông? Võ pháp thiên hạ đều là của Thanh Vân Tông? Các ngươi có còn cần mặt mũi không.

Giọng nói nũng nịu lan truyền khắp hiện trường, khiến rất nhiều người lúng túng câm miệng.

- Tần Mệnh lấy đâu ra võ pháp! Hắn chưa từng rời khỏi Thanh Vân Tông. Có người bất mãn chỉ vào Tần Mệnh hô to.

Thải Y nổi giận:

- Đừng ra khoe khoang chỉ số thông minh của ngươi, ta đều thay ngươi mất mặt! Tần Mệnh hai tháng trước bị Dược Sơn mang đi ra ngoài hái thuốc, trong rừng rậm nhặt được một bộ võ pháp. Tử Điện Cuồng Xà!

- Ngươi nói là được?

- Ta nói là được! Làm thế nào! Không phục? Thanh Vân Tông tám năm qua đều sống chết không cho Tần Mệnh võ pháp, còn không cho phép người ta ra bên ngoài nhặt dùng? Tần Mệnh chỉ là nô bộc, không phải nô lệ của Thanh Vân Tông. Ai dám nói Tần Mệnh không thể luyện võ pháp hắn nhặt được? Ai dám? Cho dù trưởng lão nào tới đây, hắn cũng không có da mặt dày này nói không!

Một câu nói liên tục đánh, không chỉ mắng rất nhiều đệ tử vui sướng khi thấy người khác gặp họa, ngay cả các trưởng lão cũng bị vòng vào.

Thải Y chống thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nói chuyện không lưu lại bất kỳ tình cảm nào, nhưng thật sự là không có ai dám phản bác lại. Thanh Vân Tông quả thật đang áp chế Tần Mệnh, tám năm cũng không cho võ,. nhưng ngươi không cho, không có nghĩa là người ta không thể nhặt từ bên ngoài a, đây là cơ duyên! Cơ duyên thuộc về một người!

Tiểu tỷ muội giao hảo cùng Thải Y cũng bắt đầu mắng chửi toàn trường, mấy tiểu nha đầu miệng không che đậy, đều không để ý hình tượng, lại mắng rất nghiện, cũng mắng đến không ai dám phản bác.

- Tần Mệnh, ngươi dám đả thương ta?

Mục Tử Tu nhìn bả vai bên phải đầm đìa máu tươi, cảm nhận được nơi ngực nóng bỏng đau nhức. Sự tức giận của hắn sinh ra từ trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ đều có chút dữ tợn. Hắn không để ý tới hiện trường hỗn loạn. hắn chỉ để ý trận chiến đấu trước mắt, mặc kệ Tần Mệnh tu luyện võ pháp gì, chung quy cũng vẫn chỉ là ngũ trọng thiên. nhưng lại có thể đả thương ta? Trước mặt toàn bộ đệ tử, đả thương ta?

Tần Mệnh càng không để ý tới sự hỗn loạn của toàn trường, không nói một lời, lần thứ hai đánh ra bảy đoạn kình lực của Tử Điện Cuồng Xà. Lôi Xà thành hình, quấn quanh toàn thân hắn, điện mang bắn ra bốn phía, khí thế kinh người, phảng phất như lôi xà chân thật tập trung vào Mục Tử Tu.

Chúng đệ tử thần sắc quái dị nhìn, bộ dáng dữ tợn của Lôi Xà làm cho những người ở gần âm thầm kinh hãi, cứ như là có thể cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong đó.

Cái này thực sự nhặt được? Thật khó để tin.

Nhưng Thanh Vân Tông hình như thật sự không có bộ võ pháp này.

- Hôm nay ta vốn chỉ muốn luận bàn với ngươi, nhưng ngươi nhất định phải náo loạn đến ngươi chết ta sống, đừng trách ta không khách khí.

Mục Tử Tu cố ý để cho toàn trường đều nghe được thanh âm của hắn, đợi lát nữa nếu thật sự phế đi Tần Mệnh, trách nhiệm cũng không thuộc về mình, là Tần Mệnh gieo gió gặt bão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.