Tu La Thiên Đế

Chương 84: Chương 84: Mượn Kiếm (1)




- Ngươi chạy trốn? Lá gan chó của ngươi thật là lớn...

Lãnh Ngọc Lương vội vàng câm miệng, sợ chọc giận tên điên này.

Tần Mệnh bỗng nhiên cười khẽ:

- Sợ sao?

- Ngươi muốn gì, ta có thể cho, ngươi muốn như thế nào, ta cũng có thể giúp ngươi.

Lãnh Ngọc Lương vừa thấy Tần Mệnh lộ ra khuôn mặt tươi cười, biết có đường hòa hoãn, tên điên này hẳn là không dám giết mình, hậu quả quá nghiêm trọng, hắn không chịu nổi.

- Ta muốn...

- Muốn cái gì, ngươi ngược lại nói a.

- Muốn mạng chó của ngươi.

Tần Mệnh đột nhiên xông về phía Lãnh Ngọc Lương.

- Đừng lại đây, đừng lại đây, a...

Tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ trở về rừng rậm, dưới màn đêm đặc biệt thê lương.

Núi rừng gần đó không có người lui tới, ngay cả một đội tuần tra cũng không có, sớm đã bị Đồ Vệ điều đến nơi khác.

Vào ban đêm.

Tần Mệnh đứng ở núi xa, nhìn khu mỏ mênh mông dần dần yên tĩnh vào ban đêm, hai mắt mông lung, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa.

- Nửa năm! Chờ ta thêm nửa năm nữa! Ta chắc chắn sẽ trở lại, ta chắc chắn... Nhất định...

Trong tiểu viện khu mỏ, Tần Dĩnh, Lý Linh Đại và những người thân nhân khác đang đứng trong bóng tối nhìn phương hướng Tần Mệnh rời đi, bọn họ nắm chặt hai tay, yên lặng cầu nguyện, hãy sống thật tốt.

Ngày thứ ba sau khi Tần Mệnh rời đi, trang viên mới xác nhận Lãnh Ngọc Lương mất tích.

Lãnh Chấp Bạch từ quáng trường trở về, tự mình điều tra, kết quả không thu hoạch được gì, không chỉ Lãnh Ngọc Lương mất tích, hai vị đệ tử Thanh Vân Tông cũng mất tích. Cảm thấy kỳ quái chính là những đệ tử Thanh Vân Tông khác trong trang viên cũng không biết bọn họ đi đâu, thậm chí còn không biết bọn họ rời đi từ khi nào.

Bọn họ tìm khắp tất cả các góc trang viên, đều không có phát hiện bóng dáng Lãnh Ngọc Lương, thật giống như trống rỗng biến mất.

Lãnh Chấp Bạch nghiêm trọng hoài nghi bọn Đồ Vệ hại Lãnh Ngọc Lương, nhưng trong hai ngày gần đây, đám người Đồ Vệ đa số đều tuần tra khu mỏ, người ở lại đều không có ai vượt qua Linh Võ Lục Trọng Thiên, không có khả năng hại Lãnh Ngọc Lương, càng không có khả năng không tiếng động để lãnh Ngọc Lương biến mất khỏi trang viên đề phòng sâm nghiêm.

Lãnh Chấp Bạch mở rộng phạm vi tìm kiếm.

- Sống phải gặp người, chết phải thấy xác.

Cho đến hai ngày sau, họ tìm thấy thi thể của Lãnh Ngọc Lương trong một khu rừng bên ngoài mỏ.

Từ tình huống hiện trường mà xem, rất giống như bị dong binh cướp giết, lại bị Linh Yêu gặm nhấm, thảm đến không đành lòng nhìn.

Nhưng Lãnh Chấp Bạch không tin chuyện này lại đơn giản như vậy, hắn rất hiểu tôn tử của mình, nhát gan sợ chuyện, không có khả năng vô duyên vô cớ chạy ra khỏi khu mỏ, chạy đến rừng sâu núi già, muốn chết sao?

Tần Mệnh theo đường cũ trở về Chủ Tế Sơn Tùng.

Lần này so với lúc đi nhanh hơn rất nhiều, nhưng khi hắn tới gần Chủ Tế Sơn Tùng, đụng phải một chuyện kỳ lạ.

Trời sắp tối, Tần Mệnh tắm rửa dưới một thác nước sơn cốc, bắt được một con Linh Tỗn Ngư, đang muốn chuẩn bị đốt lửa nướng cá, thì bỗng dưng một người đột nhiên xông vào sơn cốc.

Bước chân lảo đảo, quần áo rách nát, trên người treo xiềng xích đen như mực, giống như một tù nhân.

Hắn lắc lư, yếu đuối và mệt mỏi.

Tần Mệnh nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, tay phải đặt trên phi đao bên hông, cảnh giác hắn.

Người này tóc tai bù xù, thân đầy bụi bẩn, tựa hồ không nghĩ tới trong sơn cốc có người.

Hắn đứng ở lối vào thung lũng một lúc thì từ từ lùi lại.

Nhưng vào lúc này, trong rừng già bên ngoài sơn cốc truyền đến tiếng quát lớn, giống như có một đám người đang xông tới nơi này.

Người này tóc tai tán loạn, cơ hồ dính cả trên mặt, không thấy rõ biểu tình, nhưng Tần Mệnh có thể cảm nhận được nội tâm giãy dụa của hắn. Thanh âm phía sau càng ngày càng gần, người này cắn răng một cái, xoay người muốn chạy thoát.

Tần Mệnh bỗng nhiên chỉ vào trong sơn cốc:

- Trốn ở nơi đó!

Người này nhìn vào bên trong, lại nhìn về phía Tần Mệnh, không nói một tiếng, lảo đảo trốn ở trong sơn cốc, nơi đó có một mảnh cỏ mây thật dày, phía sau cỏ mây có một góc bí mật.

Tần Mệnh giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trên tảng đá, nướng cá mà ăn.

Chỉ chốc lát sau, một đám nam tử mặc trang phục màu đen vọt vào sơn cốc, khí tức của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, cách rất xa đều như có thể cảm nhận được nhuệ khí đập vào mặt.

Liếc mắt một cái liền thấy Tần Mệnh nướng cá bên hồ, bọn họ đồng loạt nhíu mày, không có mạo muội xông vào.

Trong lòng Tần Mệnh căng thẳng, cố gắng bình tĩnh giương mắt nhìn bọn họ, đám người này mặc quần áo giống nhau, phối hợp với loan đao, cũng đều mang theo mặt nạ bạch ngọc, trên mặt nạ liền có hai cái khe nhỏ, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

- Vừa rồi có người nào tới đây không?

Một người mở miệng hỏi Tần Mệnh, thanh âm trầm thấp nặng nề, ánh mắt phía sau mặt nạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Mệnh.

Tần Mệnh nhìn hắn, lại nhìn bốn phía, trong tay tiếp tục lật cá:

- Ngươi đang nói chuyện với ta?

- Nơi này còn có người khác?

Hắc y nhân ngữ khí hơi lạnh.

- Muốn ăn cá, ta có thể thưởng một chút, muốn gây chuyện, ta cùng các ngươi chơi đùa.

Tần Mệnh rất bình tĩnh, mạnh mẽ giả vờ trấn một trấn, trấn áp coi như kiếm được, không trấn áp được quay đầu liền chui vào cái hồ bên cạnh. Hồ trông rất nhỏ, nhưng có một lối đi bên dưới hồ kéo dài đến một con sông lớn chảy ra ngoài. Hắn đã sớm đem địa thế xung quanh thăm dò rõ ràng, bằng không cũng không dám làm càn ở chỗ này ăn uống nghỉ ngơi.

- Ha ha, tiểu tử cuồng ngạo.

Một đám người cười lạnh, nhưng không có ai bước vào sơn cốc, trong lòng ngược lại có chút băn khoăn. Nơi này là sâu trong rừng rậm Vân La, nguy hiểm khắp nơi, một người rất khó sinh tồn, mà thiếu niên này không chỉ ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ lưu loát, hình như còn vừa mới tắm rửa, còn nhàn nhã nướng cá. Hoặc là thật sự không sợ hãi, hoặc là còn có đồng bọn khác, tạm thời không trở về. Trong rừng rậm còn thường xuyên có một số nhân vật cường hãn mang theo đệ tử của mình tu luyện tu hành.

Bọn họ có nhiệm vụ, không muốn gây phiền toái, đứng một lát liền toàn bộ lui đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.