Tu La Thiên Đế

Chương 67: Chương 67: Tàn Hồn Thức Tỉnh (2)




Tần Mệnh không quá để ý đến thắng lợi hôm nay, sau khi trở lại nhà kho liền lần nữa bế quan, tu luyện Sinh Sinh Quyết, thôn nạp khí tức sinh mệnh trong thiên địa.

Đoạn thứ hai của Sinh Sinh Quyết cơ bản đã được nghiên cứu thấu đáo, tốc độ khôi phục so với trước kia nhanh hơn mấy lần, hơn mười vết thương dưới sự nuôi dưỡng của khí tức sinh mệnh, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi khép lại.

Nguyệt Tình thật sự đã đợi đến khi người của Mục Tử Tu đưa tới linh châu thảo mới thả hắn rời đi, phần cường thế này làm cho rất nhiều người động dung.

Lúc Mục Tử Tu rời khỏi diễn võ trường đã nửa hôn mê, cánh tay thiếu chút nữa không giữ được.

Việc này tuy rằng sẽ chọc đến người của đại trưởng lão phái hệ bất mãn, nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Vân Tông, thật không có ai dám chọc Nguyệt Tình.

Sáng hôm sau, cái tên hỗn đãn Trương Đông Na kia lại đưa tới danh sách, cố ý thêm số lượng.

Tần Mệnh trải qua cả đêm tu luyện, thương thế đã khôi phục hơn phân nửa, hắn lại vác vại đá lên đi giao hàng khắp nơi.

Bề ngoài đã nhìn không ra thương thế, khí sắc cũng không tệ, vẻ mặt rất bình tĩnh, thật giống như ngày hôm qua cái gì cũng không có xảy ra.

Hắn rất bình tĩnh, trên đường đi các đệ tử lại không thể bình tĩnh, tiểu tử này thật đánh không chết sao? Ngày hôm qua đều đã bị thương như vậy, qua một đêm lại sinh long hoạt hổ? Xem ra tám năm nay không tra tấn hắn đến chết không phải là không có nguyên nhân, tiểu tử này thật sự là đã chai đòn a!

Trên đường vẫn có rất nhiều đệ tử trào phúng, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được đã thu liễm một chút. Giao hàng không kịp thời gian cũng không có ai mắng, chính xác là không dám. Tiểu tử này không sợ phạt, không sợ đánh, không sợ phiền toái, một thân lưu manh, hiện tại lại có thực lực, liền cái gì cũng không sợ.

Tần Mệnh rất bình tĩnh, không có gì đáng kiêu ngạo, hắn coi trọng chính là thu hoạch sau trận chiến ngày hôm qua, cùng với không đủ trong võ pháp của mình.

Đây là những điều quý giá nhất.

Năm ngày sau, cảnh giới Tần Mệnh lần thứ hai đột phá, tiến vào Linh Võ Lục Trọng Thiên.

Nguyệt Tình mang đến ba gốc linh châu thảo cùng năm gốc linh châu thảo Thải Y mạnh mẽ lấy tới từ chỗ Hô Diên Trác Trác đều giúp đỡ rất nhiều. Vì lần đột phá này, trước sau dùng sáu cây, còn lại hai cây vừa vặn dùng để củng cố cảnh giới.

Tần Mệnh không có bất kỳ sự lười biếng nào, ngày đêm tu luyện không ngớt, loại tu luyện cường độ này ở chỗ người khác có thể chịu không nổi, nhưng Tần Mệnh có Sinh Sinh Quyết a, linh khí thiên địa cuồn cuộn không ngừng hội tụ, không chỉ có thể làm cho hắn tràn đầy tinh thần, tràn đầy sức sống, còn có thể giảm bớt mệt mỏi, tùy thời bảo trì trạng thái tốt nhất. Tám năm qua rốt cục chờ được cơ hội, nếu như hắn không biểu hiện thật tốt đều có lỗi với chính mình, càng có lỗi với Lôi Đình cổ thành đang khổ sở chờ đợi.

Chỉ là vào lúc đêm khuya vắng vẻ, Tần Mệnh thỉnh thoảng cũng sẽ suy nghĩ lung tung, vì sao năm nay trong nhà không có ai đến thăm ta?

Trước đây mỗi năm đều đến ba lần, năm nay đã qua hơn nửa năm, vì sao một lần cũng không thấy đến.

Có xảy ra chuyện gì hay không?

Khi nào ta có thể trở lại thăm gia đình và gặp những người dân cổ thành đang chịu khổ.

Đêm khuya, Tần Mệnh đang ngồi xếp bằng minh tưởng, củng cố cảnh giới lục trọng thiên, một thanh âm mờ ảo khàn khàn đột nhiên xuất hiện:

- Tiền bối... Cứu ta...

Thanh âm trống rỗng, giống như vô cùng suy yếu, yếu ớt trôi dạt.

Tần Mệnh bừng tỉnh nhìn xung quanh, lấy đâu ra thanh âm? Hắn trước tiên nhìn lại chỗ sâu nhất trong nhà kho, tối đen như mực chất đầy tạp vật, ban đêm yên tĩnh có chút khi còn hãi người.

- Tiền bối. Ta là Đông Hoàng chiến tộc... Cứu ta... Cứu ta...

Thanh âm khàn khàn đứt quãng, hư vô mờ mịt, giống như là từ nhà kho bay ra nơi nào, lại giống như là từ trong không gian tối tăm truyền ra.

- Ngươi là ai! Ngươi ở đâu?

Tần Mệnh cau mày, cố gắng bình tĩnh.

- Tha thứ cho ta... sống nhờ Tu La đao... Không có ý xúc phạm... Ta quá suy yếu... Cứu ta... Mang ta trở về Đông Hoàng Thiên Đình...

Tần Mệnh kinh hồn khó định, lập tức ngưng thần dò xét đan điền khí hải.

Cảnh giới Linh Võ hiện tại còn không thể nhìn thấu kinh mạch, nhưng có thể cảm nhận được trong đan điền dị thường.

Tu La đao?

Ký tồn tại Tu La đao?

Đông Hoàng chiến tộc?

Cái gì và cái gì.

Tần Mệnh đè nén cảm xúc đang muốn hỏi, thanh âm bỗng nhiên lại suy yếu vang lên:

- Không đúng... Không... Cảnh giới của ngươi... Tại sao... Ngươi...... Ngươi không phải là hắn ta?

Tần Mệnh không rõ tình huống, càng không xác định 'thanh âm' thiện ác, hắn cố gắng bình tĩnh nói:

- Ngươi nói ‘hắn’ kia, hẳn là sư phụ ta!

- Hắn ta ở đâu? Để ta gặp hắn ta!

Thanh âm ngay sau đó vang lên.

- Hắn có việc rời đi.

- Dẫn ta tìm hắn, ta tất có trọng tạ.

- Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong cơ thể ta?

Tần Mệnh bây giờ có thể khẳng định, thanh âm này chính là cái tên nhảy ra khỏi tảng đá, vậy mà thật sự giấu ở trong thân thể ta.

Thanh âm đột nhiên biến mất, Tu La đao cũng rất yên tĩnh.

- Ngươi đang làm gì? Xin ngươi ra khỏi cơ thể ta trước. Người ngươi muốn gặp không có ở đây.

Tần Mệnh bất an, trong thân thể đột nhiên có thêm một quái vật, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Thanh âm trầm mặc thật lâu:

- Mười lăm tuổi, cảnh giới Linh Võ lục trọng thiên, loại thiên phú tầm thường như ngươi này, làm sao có tư cách trở thành đệ tử của hắn! Ngươi lấy Tu La đao ở đâu, ngươi là ai?

Thanh âm vẫn rất suy yếu, nhưng không còn tôn trọng như lúc bắt đầu, dần dần trở nên nghiêm khắc.

- Hắn thu đệ tử gì, còn cần trưng cầu ý kiến ngươi?

- Hắn ta là ai? Hắn thuộc về thế lực nào? Hắn ta đã làm gì? Tuổi của hắn ta bây giờ! Ngươi, ngươi biết không?, 'thanh âm' liên tục đặt câu hỏi.

- Không biết.

Tần Mệnh trực tiếp từ chối.

- Không biết? Làm sao ngươi có Tu La đao!

- Ta không chỉ có Tu La đao, ta còn có Đại Diễn kiếm điển, Đại Diễn Cổ Kiếm, ta có rất nhiều đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.