Tu La Thiên Đế

Chương 116: Chương 116: Tên Của Hắn Là Tần Mệnh, Một Nô Bộc (2)




Cái gì?! Sắc mặt Triệu Khoát lại biến, đây là lực lượng gì?

Trong loạn thạch, trong sương mù, Tần Mệnh đánh tới trước mặt, vung nắm đấm lên đập xuống đầu.

Đầu Triệu Khoát kịch liệt run lên, rời khỏi mặt đất bay lên, nện ngang về phía đại thụ cách đó hơn mười thước, rầm rầm rầm, cây cổ thụ bị bồn hoa vây quanh thiếu chút nữa ngã xuống, số lượng lớn rễ cây từ trong bồn hoa nhảy ra, bụi bặm văng khắp nơi.

Đám người Dương Nghị, Mộ Trình đi theo, vừa lúc nhìn thấy một màn nóng bỏng này, đều lắp bắp kinh hãi.

Những hộ vệ khác vội vàng xông tới, cũng thấy được cảnh Triệu Khoát bị sinh sinh đập bay.

Triệu Khoát ý thức mê man, ngồi dưới gốc cây cổ thụ nửa ngày không lấy lại tinh thần lại.

Tần Mệnh đứng trước mặt hắn:

- Xin lỗi?

Triệu Khoát cố sức nâng mi mắt lên, ánh mắt tàn nhẫn, muốn ra tay lần nữa, kết quả bị Tần Mệnh bóp cổ, giơ cao lên:

- Xin lỗi?!

-Dừng tay!

Đám người Dương Nghị xông tới.

Thiết Sơn Hà bọn họ ngăn lại trước một bước:

- Đã đến lúc xin lỗi rồi.

- Các ngươi đang làm gì vậy!!

Mấy vị tông môn trưởng lão chạy tới, tức giận quát mắng, trà hội bát tông còn chưa bắt đầu đã náo loạn, thành ra thể thống gì!

- Xin lỗi!

Tần Mệnh giơ cao Triệu Khoát, năm ngón tay giống như kìm sắt cắm sâu vào cái cổ tráng kiện của hắn.

- Ta... Ta... Thanh Vân Tông... Xin lỗi...

Triệu Khoát cố sức nói ra mấy chữ.

- Lớn tiếng!

Thanh âm Tần Mệnh đột nhiên nhắc tới.

HȯṪȓuyëŋ. Cøm.

- Ta! Triệu Khoát! Vì nhục nhã Thanh Vân Tông, xin lỗi.

Triệu Khoát vừa dứt lời, thì bị Tần Mệnh bóp cổ ném ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, lăn ra hơn mười thước.

Một tiếng này hô lên, đệ tử cùng trưởng lão các tông vừa mới chạy tới cơ bản hiểu rõ tình huống, Thổ Linh tông lên tiếng chọc giận đệ tử Thanh Vân Tông. Chỉ là tràng diện này nhìn thế nào cũng lạ, trong Thanh Vân Tông lại có đệ tử nóng nảy như vậy, dám đánh Thổ Linh tông!

- Chuyện gì đã xảy ra?

Trưởng lão Hách Liên Trọng đại biểu Thanh Vân Tông ra mặt.

- Ta đang bàn luận với Triệu Khoát sư huynh.

Tần Mệnh trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, thanh tú tuấn lãng, thoạt nhìn lại vô hại.

- Ta không sao!

Triệu Khoát cự tuyệt sư huynh đồng môn nâng đỡ, chính mình cố gắng đứng lên. Thua là thua, không có lý do gì. Nơi này là trà hội bát tông, tới đều là truyền nhân cấp thiên tài, cố gắng tìm cớ chỉ sẽ bị cười nhạo.

- Luận bàn có thể, nhưng chú ý đúng mực. Tần Mệnh, ngươi xuống tay quá nặng, nhốt ngươi một ngày kiểm điểm.

Hách Liên Trọng ra vẻ nghiêm khắc khiển trách, xem như cho Thổ Linh tông nơi đó một lời giải thích.

- Tần Mệnh? Chưa từng nghe nói Thanh Vân Tông có nhân vật này.

Trong vườn gần đó có rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử vây xem. Mỗi lần tiệc trà đều sẽ xuất hiện chiến đấu, nhưng ngược đãi đánh đập nóng này như hôm nay vẫn rất hiếm thấy. Có thể đánh 'dã thú' của Thổ Linh tông không còn cách nào khác, càng ít thấy.

Tần Mệnh đi qua đội ngũ Thổ Linh tông:

- Nếu ta dám tới nơi này, liền có tư cách tới nơi này, không nên khinh thường người khác!

Hắn không cố kỵ, hoàn toàn xuống.

Cường thế cũng tốt, khiêu khích cũng được, hắn tới nơi này chính là dương danh, muốn cho mọi người biết Tần Mệnh hắn, tán thành Tần Mệnh hắn.

- Tiểu tử, đừng kiêu ngạo, trà hội lần này Thổ Linh tông chúng ta sẽ theo dõi ngươi! Cứ đợi mà xem!

Sắc mặt đám người Dương Nghị bọn họ không dễ nhìn, bọn họ đại biểu chính là Thổ Linh tông, trà hội còn chưa bắt đầu đã bị ngược đánh, không chỉ mất mặt mình, cũng mất mặt Thổ Linh tông.

- Phụng bồi đến cùng!

- Các vị, mời theo ta đến trang viên của các ngươi nghỉ ngơi.

Hai vị hầu phụ phân biệt đi về phía đội ngũ Thanh Vân Tông và Thổ Linh tông, tận lực tách bọn họ ra, miễn cho lại xảy ra tranh chấp.

- Trà hội trận chiến thứ nhất, ta khiêu chiến hắn.

Một đệ tử cao tráng liếc mắt nhìn Tần Mệnh rời đi.

Đệ tử bên cạnh nói:

- Hứa sư huynh, không cần ngươi tự mình ra tay, ta đến thu thập hắn.

Triệu Khoát là chưa chuẩn bị sẵn sàng, hắn nói, trà hội sẽ không xuất hiện loại tình huống này nữa.

- Ta đến a, tiểu tử kia có chút cổ quái. Hắn tiến vào bát trọng thiên hai mươi ngày, khả năng cảnh giới đều không ổn định, mặc dù có chiếm tiện nghi, cũng không có khả năng đánh Triệu Khoát vô lực hoàn thủ.

Nam đệ tử họ Hứa có thể cảm giác trên người Tần Mệnh có bí mật khác, hiện tại ngẫm lại, Thanh Vân Tông tựa hồ cũng không có khả năng tùy tiện mang theo một người bình thường tới, bên trong khẳng định có vấn đề.

Vừa rồi là bọn họ sơ suất.

Dương Nghị đưa ra quyết định:

- Hứa Hán Phong, trận đầu tiên ngươi lên! Đừng lưu tình nữa, có thể phế thì đừng nương tay.

Hứa Hán Phong hừ cười:

- Ta sẽ để cho xương cốt của hắn tự mình cảm thụ nắm đấm của Thổ Linh tông.

- Ngươi không nên.

Lăng Tuyết đi tới nhắc nhở Tần Mệnh, trà hội còn chưa kịp bắt đầu đã vội vàng bại lộ thực lực của mình, rất có thể trong trận đầu tiên đã bị Thổ Linh tông ngăn cản trả thù, được không bù đắp được mất. Bí mật của ngươi, ngươi chiến thắng bất ngờ nên được ở lại trong bữa tiệc trà, không phải trong những dịp không quan trọng như vậy.

- Lăng Tuyết nói đúng, ngươi nên đem nguồn lực lượng này lưu lại phát huy trong hội trà.

Đinh Điển rất thưởng thức tính tình tiểu bạo này của Tần Mệnh, chỉ là... Thất sách a.

- Ta còn chưa lấy ra toàn lực.

Tần Mệnh cười nói, rất tùy ý.

Mọi người trắng mắt, nói ngươi mập, ngươi còn thở gấp lên.

- Hiện tại quyền lực của ngươi có bao nhiêu?

Hàn Thiên Diệp hỏi, trên đường không thấy Tần Mệnh bày ra lực lượng mạnh như vậy, một đường đều rất khiêm tốn, sao đột nhiên lại thay đổi, làm cho hắn có chút cảm giác trở tay không kịp.

- Một ngàn cân đi.

Tần Mệnh thuận miệng nói.

Bọn họ đi tới khu vườn cách đó không xa, bên trong có vịnh tiểu hồ, cũng có đình các, rừng cây, vườn hoa, còn có từng tòa tiểu viện độc lập, tinh xảo lại duy mỹ, khắp nơi lộ ra hương vị của chủ nhân thành phủ. Mỗi người chọn tiểu viện, đám người Tần Mệnh, Thiết Sơn Hà ở lại trong phòng bắt đầu tu luyện, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất, bọn người Mộ Trình thì tụ tập cùng một chỗ, ra bên ngoài tìm hiểu tình huống của các tông khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.