Tu La Thiên Đế

Chương 99: Chương 99: Thẳng tiến không lùi




- Ngươi chữa thương trước, chúng ta lập tức giết đi ra ngoài.

Hà Hướng Thiên không có thời gian tán gẫu cùng hắn, tranh thủ thời gian gọi đệ tử đoạt mấy đội dong binh lại, cướp bóc bảo bối so với chính mình động thủ đào bới dễ dàng hơn nhanh hơn nhanh, bọn hắn hiện tại đã thu được tám viên đá có khảm nạm Tinh Thạch, còn có lượng lớn linh thảo linh quả trân quý, lại cướp mấy đội dong binh có thể thắng lợi trở về rồi.

- Nhưng...

Đường Bảo Nam nuốt không trôi cơn giận này, duỗi cái đầu tìm kiếm tên ác nhân kia.

- Đừng lề mề, đi ra ngoài phân cho ngươi chút.

Hà Hướng Thiên nào có tinh lực chiếu cố hắn, đã bị bảo bối phong phú kích thích đến đỏ mắt:

- Các huynh đệ, thêm chút sức, tìm con mồi.

- Đoạt thương đoạt, ha ha.

Năm mươi vị đệ tử kích tình hô lớn, nhìn chằm chằm tìm kiếm.

Rất nhiều đoàn đội dong binh đều thừa dịp loạn né tránh, sợ bị cướp sạch.

Ngay tại lúc này, trên một tảng đá cao ở phía trước, đột nhiên truyền đến tiếng hô to, thanh âm vô cùng cao:

- Nơi này có bảo bối! Đại bảo bối! Tinh Thạch thượng phẩm, ai muốn!

Hiện tại tình cảnh vô cùng hỗn loạn, thanh âm bình thường dẫn không được chú ý, nhưng bảo bối cùng Tinh Thạch thượng phẩm lại là hai cái từ quá mê người rồi, lập tức hấp dẫn rất nhiều đệ tử cùng dong binh xung quanh chú ý đến.

- Là hắn!! Chính là hắn!

Đường Bảo Nam ngưng mắt xem xét, mắt đều đỏ lên.

Tần Mệnh đứng ở trên cao, giơ cao lên tảng đá lớn đoạt được từ chỗ Đường Bảo Nam, đem vị trí có khảm nạm Tinh Thạch thượng phẩm hướng đến mọi người. Cái viên Tinh Thạch lòe lòe sáng lên trong lờ mờ kia quá đáng chú ý rồi, quả thực như là hoóc - môn mạnh mẽ kích thích vào trên trăm trong lòng người, cũng rất nhanh đưa tới rất nhiều Linh Yêu chú ý.

- Đó là của ta! Đường Bảo Nam cắn răng gầm nhẹ.

- Tinh Thạch thượng phẩm?? Đoạt!

Hà Hướng Thiên trực tiếp không có hàm hồ, gọi các đệ tử động thủ, chúng ta hơn năm mươi người, sợ ngươi?

Nhưng Tần Mệnh lại đột nhiên làm ra hành động kinh người, lắc lắc tảng đá lớn trong tay, lớn tiếng la lên:

- Muốn sao? Chỗ đó càng nhiều!

Hắn chỉ một ngón tay, chỉ hướng đội ngũ bọn người Hà Hướng Thiên, bọn hắn rất nhiều người trong tay ôm đá hoặc là linh quả, đều lóe ánh huỳnh quang, trong lờ mờ càng đáng chú ý, càng mỹ diệu.

Tần Mệnh giơ đá lớn lên cao, liền nện tới phía Hà Hướng Thiên đó :

- Đoạt a!! Ai cướp được là của người đó!

- Ngươi muốn chết.

Đám người Hà Hướng Thiên trực tiếp nổi giận, nhưng là một giây sau, mặt đều tái đi.

Tần Mệnh theo sát viên đá giết tới, quay cuồng rơi xuống đất, cất bước lớn chạy như điên, Đại Diễn Cổ Kiếm kịch liệt rung động lắc lư, đánh lên kiếm ảnh đầy trời, trước mặt đột kích chính mấy vị đệ tử phía trước.

Từ trước đến nay chưa từng có, không sợ hãi.

- Đoạt a, đoạt.

Đám dong binh cùng Linh Yêu từ vốn phương tám hướng người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh về phía bọn hắn, thật giống như đàn sói đói khát đột nhiên nhìn thấy miếng thịt ngon, nhất là những dong binh bị đánh cướp khi trước kia, càng cắn răng bổ nhào qua.

Đội ngũ bọn người Hà Hướng Thiên rất mạnh, không có có ai dám tập kích, nhưng nếu thật có người đầu lĩnh gọi, vậy thì còn khách khí làm gì, trực tiếp đoạt a.

Mấu chốt nhất chính là bọn hắn thật sự rất nhiều rất nhiều bảo bối nữa..., trong bóng tối lòe lòe sáng lên, sáng chói đáng chú ý.

Tần Mệnh cường thế đầu lĩnh, tại trong đội ngũ tả xung hữu đột, hoàn toàn là không muốn sống đấu pháp, hắn không phải đến giật đồ, hắn là tới quấy rối.

Nơi này triệt để rối loạn, Linh Yêu dong binh nhanh như hổ đói vồ mồi như gia nhập vòng chiến, liền cả rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông cũng đều như tên trộm xông tới. Cũng đã rối loạn, còn cảnh tối lửa tắt đèn, ai sợ ai a, chính là làm.

Đường Bảo Nam thiếu chút nữa đã giận đến ngất đi rồi, không dứt ? Ngươi đoạt cũng đã đoạt, còn nghiện rồi!!

Hà Hướng Thiên càng trong cơn giận dữ, ở đâu ra cái tên hỗn đản, lão tử và ngươi có thù oán sao?

Tần Mệnh thừa dịp hỗn loạn trực tiếp giết đến trung tâm, mặt nạ đơn sơ trong quang ảnh lờ mờ trở nên dữ tợn, toàn thân hắn là máu, đằng đằng sát khí, như là ác ma xông ra từ trong Địa ngục, một tiếng thét dài, trước mặt đột sát, Sơn Hà Trọng Kiếm tràn ngập non sông chi uy, Kiếm Thế kịch liệt sôi trào lên kiếm khí đầy trời.

Sắc mặt Hà Hướng Thiên khẽ biến, Kiếm Thế thật mạnh, hắn sờ không rõ đường đi của đối phương, càng không rõ ràng thực lực lắm, cắn răng một cái, hướng bên cạnh nhanh chóng thối lui, nhưng... Hắn đã quên phía sau hắn có Đường Bảo Nam, càng đã quên Đường Bảo Nam thương thế nghiêm trọng.

Đường Bảo Nam sắc mặt đại biến, kiếm khí lạnh thấu xương nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt.

Kết thúc rồi, trong tâm hắn lộp bộp xuống.

Phốc!

Tần Mệnh qua đến sát bên người Đường Bảo Nam, hoa máu bay lên, đầu thân chia lìa!

Thân thể Đường Bảo Nam đong đưa vài cái, ngửa mặt ngã xuống đất.

- Bảo Nam!! Hà Hướng Thiên kinh đến rồi, thật không thể tin được nhìn Đường Bảo Nam trên mặt đất, chết rồi?

- Hí...

Rất nhiều đệ tử xung quanh hít vào khí lạnh, Đường Bảo Nam vậy mà chết rồi?

Nhưng bọn hắn không kịp sầu não, xung quanh tất cả đều là Linh Yêu cùng dong binh, vội vàng thu thập cảm xúc ra sức nghênh chiến.

Ánh mắt Tần Mệnh lạnh giá, xuyên thấu qua mặt nạ nhìn Hà Hướng Thiên.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt Hà Hướng Thiên âm trầm, hắn hiểu được rồi, người này rõ ràng chính là lao đến Đường Bảo Nam, từ đầu đến cuối muốn cần phải làm là giết hắn! Thật ác độc, vì giết Bảo Nam hoàn toàn không từ thủ đoạn.

- Thiên ca, không có sao chứ?

Ba vị đệ tử căng thẳng thủ vững Hà Hướng Thiên, giằng co với Tần Mệnh.

Tần Mệnh không có lại ra tay, thả người xâm nhập vào vòng chiến hỗn loạn, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

- Đáng chết! Đừng để cho ta biết rõ ngươi là ai!

Hà Hướng Thiên cắn răng.

Thiết Sơn Hà ở ngay gần đó, ánh mắt lạnh lùng thấy hết thảy những gì đang, không có ngăn trở, chỉ có hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.