Tu La Thiên Đế

Chương 118: Chương 118: Tiểu Hồ Ly (2)




Tần Mệnh ngạc nhiên, nó còn cười? Mặc dù trông rất đẹp, nhưng làm thế nào nó cảm thấy kỳ lạ.

Tiểu hồ ly nhảy lên đùi Tần Mệnh, tìm tư thế thoải mái nằm ở đó, xinh đẹp nhắm mắt lại.

Tần Mệnh thử vận chuyển Sinh Sinh Quyết, khí tức sinh mệnh lại hoạt động, từ các nơi trong vườn hội tụ về phía nơi này, vòng quanh ở trong phòng Tần Mệnh.

Tiểu hồ ly hít thở đều, cười híp mắt, tựa hồ vô cùng hưởng thụ.

Tần Mệnh tò mò lại buồn cười, tiểu tử kia lại có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh.

Con cáo nhỏ này là của ai?

Là trong thành phủ nuôi, hay là của đệ tử nào trong bát tông mang đến?

Tần Mệnh thử chạm vào nó, lông xù xì, mềm mại mượt mà, rất ấm áp. Tiểu tử kia thoải mái nhúc nhích, cố ý cọ cọ đầu ngón tay hắn.

Này, tiểu tử ngươi không sợ người lạ sao?

Tần Mệnh lại điểm cái mũi nhỏ ướt át của nó, tiểu tử kia ô ô bất mãn, lại cho hắn một cái liếc mắt, vô cùng linh tính.

Tần Mệnh thuận theo bộ lông mềm mại của nó, để nó nằm trên đùi, tiếp tục vận chuyển Sinh Sinh Quyết.

Nó thực sự đáng yêu, có vẻ như không có hại.

Nhưng không bao lâu sau, Tần Mệnh lại mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một nữ tử trẻ tuổi với vóc dáng thướt tha, đường cong uyển chuyển.

Tần Mệnh kinh ngạc lại kinh diễm, nữ tử này... thật nóng bỏng. Y phục trên người nàng đâu chỉ là đơn bạc, quả thực là ít đến không thể ít hơn, hai cánh tay ngọc cùng bụng bằng phẳng đều lộ ra bên ngoài, trước ngực cao vút bị một lớp lụa mỏng quấn lấy, cực kỳ hấp dẫn. Mái tóc dài đen bóng tùy ý xõa tung, da thịt mềm mại như son phấn, kiều diễm quyến rũ.

Nàng hoàn toàn không keo kiệt bày biện ra thân thể trẻ trung động lòng người của mình, nóng bỏng đến mức khiến người ta chảy máu mũi.

Mặc cho ai nhìn thấy cảnh đẹp như vậy ngoài cửa sổ của mình cũng rất khó bình tĩnh.

Chỉ là, đôi mắt kia của nàng lại là huyết sắc tanh hồng, làm cho bộ dáng vốn nóng bỏng xinh đẹp của nàng trở nên yêu dị.

Tần Mệnh không khỏi đề phòng, hắn từ trên người thiếu nữ cảm nhận được nguy hiểm, một loại cảm giác nguy hiểm chân thật rõ ràng.

- Ngươi là...

Khóe miệng hồng nhuận của nàng hơi cong lên, như cười mà không phải cười, đánh giá Tần Mệnh.

- Ngươi là đệ tử bát tông?

Tần Mệnh ngưng mi.

Thiếu nữ huýt sáo nhẹ nhàng, đánh thức tiểu hồ ly trên đùi Tần Mệnh.

Tiểu tử kia tựa hồ rất không nỡ, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ ngoài cửa sổ.

Thiếu nữ cười khẽ, lắc lư ngón tay ngọc nhỏ nhắn.

Tiểu hồ ly không tình nguyện đứng lên, nhảy lên cửa sổ, quay đầu lại nhìn Tần Mệnh, mới nhảy lên vai thiếu nữ.

Thiếu nữ nhẹ nhàng điểm chóp mũi hồng nhuận của tiểu hồ ly, mang theo nó đi vào đêm trăng.

Lăng Tuyết ở tiểu viện bên cạnh Tần Mệnh, hai viện chỉ cách một hàng rào đơn giản, nàng đang muốn đóng cửa sổ lại, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng lưng nóng bỏng cao gầy, từ trong viện Tần Mệnh đi ra, đôi chân thon dài tuyết trắng dưới lớp váy trong suốt như ẩn như hiện, cánh tay ngọc mảnh khảnh mềm mại trắng như tuyết, dưới ánh trăng mơ hồ lóe lên huỳnh quang, hết sức trêu người.

Thiếu nữ dừng ở cửa viện, quay đầu nhìn về phía phòng Lăng Tuyết, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên cười khẽ, mắt trái vui tươi chớp chớp, lắc lắc vòng eo mềm mại rời đi, bước chân thon dài, bóng lưng mê người.

Lăng Tuyết nhìn phương hướng nàng rời đi, lại nhìn về phía viện Tần Mệnh bên cạnh:.

Tần Mệnh đang nằm sấp đến cửa sổ, vuốt cằm trầm tư.

Nữ tử này là ai? Đôi mắt đỏ như máu rất ấn tượng.

Chẳng lẽ là đệ tử tông môn? Nếu như gặp phải đối thủ như vậy, Tần Mệnh cũng không nắm chắc phần thắng.

- Ngươi dường như rất thích trêu chọc phụ nữ?

Thanh âm trong trẻnh lạnh lùng của Lăng Tuyết từ trong sân bên cạnh bay tới.

Tần Mệnh thò đầu nhìn qua:

- Đệ tử Huyền Tâm tông không phải mời ngươi đi ra ngoài sao, không đi a.

- Đừng chọc nữ tử kia.

Lăng Tuyết đưa tay đóng cửa sổ lại.

- Này!!

Tần Mệnh hô một tiếng.

- Nói đi.

- Có thức ăn không? Đói rồi.

Trong phòng Lăng Tuyết yên tĩnh trong chốc lát, mới truyền đến thanh âm nhàn nhạt:

- Đến lấy.

Tần Mệnh trèo đến trong viện Lăng Tuyết, vừa định gõ cửa sổ, bên trong đưa ra một cái khăn tay, bọc mấy cái điểm tâm.

Các nữ tử thích làm bánh ngọt? Tần Mệnh ngửi thấy mùi hoa.

- Vì sao lại đến trà hội bát tông?

Trong phòng, giọng Lăng Tuyết trong vắng lạnh lùng, có loại lạnh nhạt cự tuyệt ngàn dặm.

Trên đường không chỉ có một người hỏi qua vấn đề này, Tần Mệnh cũng chưa từng trả lời chính diện.

Tần Mệnh ngồi trên ghế đá trong sân của nàng, nếm thử điểm tâm, tùy ý nói:

- Mục đích của ta và các ngươi tới nơi này đều không giống nhau, các ngươi tranh danh, ta là tranh mệnh.

- Vì Lôi Đình cổ thành?

- Đúng vậy, tám năm rồi, hẳn là tám năm rưỡi rồi, nên có hiểu biết.

- Không thể nhịn được hai năm nữa? Với tiềm lực của ngươi, hai năm sau có thể sẽ tiến vào Huyền Vũ cảnh, lại đến trà hội phần thắng càng lớn.

- Hai năm. Hai năm...

Tần Mệnh ăn bánh ngọt, nhàn nhạt mỉm cười:

- Ngươi thật cảm giác, ta có thể sống ở Thanh Vân Tông thêm hai năm nữa? Họ có thể chịu đựng được việc ta tiếp tục mạnh mẽ hơn không?

Lăng Tuyết trầm mặc, câu nói hời hợt này, thế nhưng lại làm cho nàng hơi đau lòng, nhưng rất nhanh đã khôi phục thanh lãnh:

- Sẽ luôn có biện pháp sống sót, so với ngươi hiện tại vội vàng tham gia trà hội còn mạnh hơn.

- Ngươi làm thế nào để xác định rằng ta không thể có được thứ hạng.

- Tỉnh lại đi, đệ tử bát tông đều rất mạnh, ngươi lại bị người khác chú ý, sẽ không đi qua hai vòng.

- Vậy chưa chắc.

Tần Mệnh ăn xong bánh ngọt, hương vị cũng không tệ lắm.

- Còn gì nữa không?

.....

Tần Mệnh lau miệng, đưa khăn tay trở về:

- Cảm ơn!

- Ngươi đã sử dụng, đừng trả lại ta.

Lăng Tuyết có tính sạch sẽ.

- Được rồi.

Tần Mệnh tiện tay nhét vào trong túi, muốn rời đi.

- Ngươi......

- Ừ?

- Nếu có một ngày, ngươi vì mình tranh thủ tự do, sẽ rời khỏi Thanh Vân Tông?

Tần Mệnh cười cười, không nói gì, xoay người trở về sân nhỏ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.