- Tay trái của ta ở đây, ngươi có năng lực thì tự mình đến phế, không có năng lực thì liền cút đi.
Tần Mệnh đưa tay trái ra, tay phải vắt chéo sau lưng.
- Không biết trời cao đất rộng, tỷ, giáo huấn hắn.
Triệu Liệt buồn bực, cái tên này quá phách lối, hắn hận không thể liền thấy dáng vẻ Tần Mệnh nằm sấp ở trước mặt mình cầu xin tha thứ.
- Thật sự coi chính mình tiến vào Linh Võ Cảnh thì có thể phách lối rồi? Những kẻ đi đường hoang dã như ngươi đây ở trước mặt Linh Vũ chính thống chính là chuyện tiếu lâm.
Triệu Mẫn liên tục bước đi nhẹ nhàng, đi đến phía Tần Mệnh, mười ngón tay mềm mại không xương trắng nõn xoay tròn, một cỗ Hỏa Diễm giống như tinh linh xuất hiện, uốn lượn ở giữa hai tay nàng, vui sướng nhảy múa.
Hỏa xà chưởng! Võ pháp Linh phẩm trung cấp.
Triệu Liệt hôm qua thi triển qua võ pháp này, nhưng cho dù là quy mô, nhiệt độ, hay là phương thức xuất hiện của Hỏa Diễm, đều kém xa tít tắp vị cường giả Linh Vũ lục trọng thiên như Triệu Mẫn này.
- Ngươi còn có cơ hội đổi ý nha.
Triệu Mẫn vẫn mang theo nụ cười vũ mị, rất chọc người, hai tay lại đột nhiên nắm lại, Hỏa Diễm linh hoạt phất phới mãnh liệt cuồn cuộn, linh tính hoàn toàn không có, thay vào đó chính là khí thế nóng nảy, giống như là hai đầu Hỏa xà quay quanh tại giữa hai tay.
- Muốn đánh thì cứ đánh đánh, ta phụng bồi tới cùng!
Tần Mệnh có thể cảm nhận được nguy hiểm, hắn vươn tay trái ra chậm chạp nắm lại thành quả đấm, khớp xương răng rắc, từng cái từng cái gân xanh lan tràn tại cổ tay.
Triệu Liệt ở bên cạnh la to.
- Tỷ, coi chừng, lực lượng của Tần Mệnh rất lớn.
- Tần Mệnh ngươi thật đúng là một tên man nhân, ngươi vọng tưởng dùng man lực đối kháng ta?
- Không có võ pháp, chỉ có cảnh giới, ngươi thật là đáng thương.
- Tỷ, ngược hắn! Để hắn kiến thức một chút cường giả Linh Võ Cảnh chân chính, để hắn cảm nhận được đệ tử thân truyền cường đại.
Triệu Mẫn thấy Tần Mệnh cố chấp, trong lòng rất khinh thường, hai tay hất lên, thế lửa lại tăng, nàng yếu ớt nhẹ nhàng, thẳng hướng Tần Mệnh.
- Đáng tiếc, tội dân Tần Mệnh hôm nay phải biến thành phế nhân Tần Mệnh.
Thân thể mềm mại, bước chân êm ái, thật giống như một con Hỏa xà đánh bất ngờ, trái phải phiêu hốt.
Nàng không có chủ quan, chuẩn bị một chiêu chế địch, không cho Tần Mệnh cơ hội phản kích. Nàng đã sớm nghe nói Tần Mệnh có lực lượng kinh người, hai năm trước thời điểm còn là Thối Linh cảnh liền đã từng đánh cho một đệ tử Linh Võ Cảnh nhất trọng thiên la liệt nằm dưới đất.
- Phế hắn!
Triệu Liệt ở bên cạnh hô to trợ uy.
Tần Mệnh không nhúc nhích tí nào, ánh mắt sắc bén, giống như là đôi mắt chim ưng, khóa chặt Triệu Mẫn. Sau một lát, Triệu Mẫn từ bên trái đột nhiên dâng lên, khởi xướng tập kích, trực tiếp dùng sát chiêu, căn bản không có ý muốn lưu tình. Tần Mệnh cười lạnh, tay phải giấu ở phía sau đột nhiên tấn công, một thanh phi đao nhanh như sấm sét, sáng loáng loá mắt, vừa nhanh vừa độc đánh về phía Triệu Mẫn.
Lực bộc phát của Tần Mệnh rất mạnh, một đao súc thế đã lâu này chí ít có thể đánh ra sáu bảy trăm cân lực lượng.
A? Triệu Mẫn phản ứng rất nhanh, lăng không xoay chuyển, muốn tránh khỏi phi đao.
Hồng y, liệt diễm, giống như là hỏa điểu bay lượn.
Nhưng mà...
Phi đao cũng không phải là đột kích thẳng tắp, vậy mà lại mang theo đường cong, nhanh chóng xảo trá, mà phi đao lại đang lao vùn vụt nhanh chóng xoay tròn, cứ như là cái cối xay thịt cỡ nhỏ, mang theo lực lượng vỡ nát mạnh mẽ, trong chốc lát sát qua bên cạnh sườn Triệu Mẫn.
- Xoẹt xẹt!
Chiếc váy dài bị nát bấy mảng lớn, từ bên cạnh sườn thẳng đến phần eo, lộ ra da thịt tuyết trắng bên trong, thậm chí có thể nhìn thấy áo ngực tiên diễm, phi đao phi nhanh xuyên qua, cũng lưu lại vết thương tinh hồng bên sườn nàng.
- A!
Triệu Mẫn kinh hô, xuân quang hiện ra và cảm giác nhói nhói để nàng thoáng loạn trận cước, thế công chịu ảnh hưởng.
- Đại tỷ, làn da rất trắng nhỉ.
Ánh mắt Tần Mệnh băng lãnh, thuận thế lao lên, nắm chắc quyền trái giống như trọng chùy điên cuồng múa may, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên đầu Triệu Mẫn.
Xuống tay đủ hung ác, thật không có hàm hồ.
Hắn không lo được nam hay nữ gì cả, nữ nhân hung ác này muốn phế mình, còn có cái gì để phải kiêng kỵ.
Bịch, âm thanh trầm đục, Triệu Mẫn thật không có kịp phản ứng, bị rắn rắn chắc chắc đánh bay ra ngoài, rơi xuống hơn mười mét bên ngoài, lảo đảo rất nhiều bước mới đứng vững.
Váy dài bay phất phới, xuân quang trắng như tuyết cùng tư thái yểu điệu để huyết mạch người ta căng phồng, vết thương bên cạnh sườn không nghiêm trọng lắm, nhưng lại không ngừng chảy máu. Đầu nàng ong ong, choáng đầu hoa mắt, đứng cũng không vững.
Một quyền? Chỉ một quyền?
Toàn thân Triệu Liệt đều lạnh, cái tên điên này vậy mà lại làm tỷ tỷ của hắn bị thương? Làm sao có thể!
- Ngu xuẩn! Không có võ pháp, vẫn có thể thu thập ngươi như thường.
Tần Mệnh phóng tới Triệu Mẫn, thế như mãnh hổ hạ sơn, khí thế hung hăng.
Hắn cảnh giới không đủ, lực lượng đến góp, thực lực hắn không đủ, kinh nghiệm đến bổ.
Hai mắt hắn đỏ sáng không có e ngại, chỉ có thẳng tiến không lùi.
- Tỷ! Cẩn thận!
Triệu Liệt la hét.
Triệu Mẫn dùng sức lắc lắc đầu, vội vàng che quần áo hư hại trên người mình lại:
- Không biết tốt xấu, ta muốn phế cả hai tay ngươi.
Nàng giận thật tồi, chưa từng nhận qua loại nhục nhã này.
- Thử nhìn một chút!
Tần Mệnh chiến ý tăng vọt, khí thế như hồng thủy, cuồng dã xông lại, liên tục đánh bất ngờ, giống như một con báo săn phát cuồng, hai tay giống như mưa rơi đánh phía Triệu Mẫn.
Không có võ pháp? Nhưng linh lực ta có thể lộ ra bên ngoài. Toàn thân hắn tán loạn điện mang, không ngừng liên tục hội tụ về hai tay, cuồng dã oanh kích, bộc phát ra lực trùng kích đáng sợ.