“Cậu nói sao, sự thật?”- Hồ Hải Nam nghe xong tin tức mà kinh ngạc không thôi, cũng không giấu nổi sự vui mừng.
Jackson gật đầu, nghiêm túc đáp: “Hoàn toàn là sự thật thưa lão gia, quả thật là Trịnh Vỹ Thần đã hôn cô chủ, hơn nữa hai người họ còn rất tình cảm.”
Hồ Hải Nam suy nghĩ một lúc rồi hài lòng cười lớn: “hay, hay lắm, thằng nhãi Vỹ Thần cũng biết thời thế lắm, được như vậy thì tốt, con gái ta sẽ rất vui.”
…
Hơn tám giờ tối, Trịnh Vỹ Thần vẫn phải dự cuộc họp cổ đông ở Mimala, chỉ có Phụng Cơ nhàn rỗi ngồi ở nhà lướt wed. Đột nhiên đèn trong phòng tắt, cả căn biệt thự lớn thoáng chốc tối đen như mực. Phụng Cơ chưa kịp thích nghi thì phía sau lưng đã bị ai đánh nhẹ một cái, cho đến khi cô quay lại thì không có ai phía sau cả.
“Là ai?”- Không có tiếng trả lời, bốn phía xung quanh đều im lặng đến đáng sợ, nhưng hương thơm trong phòng này thực rất kì lạ, rất quen thuộc nhưng cô không thể nhớ đã ngưởi được ở đâu rồi.
Đèn trong phòng sáng lên, cô hơi lui ra sau một chút tỉ mỉ quan sát xung quanh, mọi thứ vẫn thế, ngay cả cửa phòng cũng không mở ra, không lẽ là do cô cảm nhận sai? Không, cô chưa từng sai, khi nãy quả thật có hơi thở của một người đàn ông trong phòng này.
Phụng Cơ đi tới mở cửa quan sát bên ngoài, quả thật không một bóng người, có điều cô nhìn thấy dấu chân trên sàn nhà, điều này làm cô chắc chắn trực giác vừa nãy của mình là đúng. Tên đột nhập này chắc chắn có thứ muốn cô xem, Phụng Cơ đóng cửa phòng, ánh mắt nhìn lên một cái bàn cách cô không xa.
Là một phong bì lớn, không ghi gửi cho ai, cô mở ra xem, bên trong là một loạt ảnh cùng một cái đĩa.
Là một cái đĩa mới tinh. Phụng Cơ để vào máy tính, trên màn hình liền xuất hiện một file video, cô chọn mở lên xem. Màn hình lúc đầu tối đen một lúc lâu, cô còn tưởng rằng ai muốn chơi mình nên cố tình để lại một cái đĩa không có thông tin, nào ngờ sao khoảng ba phút trên màn hình hiện lên một khung cảnh chói mắt.
Trong đoạn phim đó, Trịnh Vỹ Thần cùng Hồ Như Thủy rất ăn ý tạo nên một khung cảnh suýt khiến Phụng Cơ nghẹt thở.
Ngày hôm sau, vào buổi tối, điện thoại Phụng Cơ reo lên, trên màn hình hiển thị hai chữ Thiết --- Hạo. Lúc cô nhận máy, đầu dây bên kia như có tiếng gì đó vừa đổ vỡ, sau đó Thiết Hạo gấp gáp nói: “Phụng Cơ, mau đến biệt thự số 55 đường Mã Ngân.”
Sau câu nói đó điện thoại cũng ngắt kết nối, Phụng Cơ vội vàng thay đồ rồi chạy xuống gara nhờ Vũ Nam đưa cho mình một cái chìa khóa, chọn bừa một chiếc xe rồi vội chạy đi. Biệt thự số 55 đường Mã Ngân, đó chẳng phải là dành cho người của Kim Điêu Môn lúc đi dã ngoại sẽ ghé qua nghỉ ngơi sao? Giọng nói vừa rồi của Thiết Hạo có vẻ rất hoảng sợ, đã xảy ra chuyện gì?
Lúc xe của pc chạy khỏi Mimosa không bao lâu thì xe của Trịnh Vỹ Thần cũng vừa lúc về tới. anh chạy lên phòng nhưng lại không thấy bóng dáng Phụng Cơ đâu, trên màn hình laptop thì vẫn còn sáng, anh nhìn thấy trên đó phát một đoạn phim, chính là cảnh anh hôn Hồ Như Thủy hôm đó. Tâm tư Trịnh Vỹ Thần liền hoảng sợ tột độ, anh quát lớn: “Vũ Nam.”
Vũ Nam cuống quýt chạy vào: “Lão đại có gì căn dặn?”
“Cơ Cơ đâu?”
“Khi nãy cô Phụng Cơ có nói có việc gấp phải đi rồi.”
Trịnh Vỹ Thần im lặng một lúc, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, chẳng lẽ…là tới đó? Anh vội vàng quay lưng rời khỏi Mimosa, chiếc xe chạy nhanh theo hướng Phụng Cơ vừa rời khỏi. Vũ Nam thông qua bộ đàm ra lệnh: “Phái một số anh em đi theo lão đại.”
Bầu trời ngày mưa càng thêm âm u, ngọn gió lạnh lẽo phớt qua kính chắn gió của xe. Tòa biệt thự năm tầng không tính là quá lớn, xung quanh bốn phía đều là rừng cây âm u hiu quạnh. Xe của Trịnh Vỹ Thần vội vàng dừng lại, anh nhìn thấy chiếc xe màu đỏ của Phụng Cơ thì bắt đầu cảm thấy bất an, quay qua ra lệnh cho thuộc hạ: “Bao vây toàn bộ nơi này, hắn ta tuyệt đối vẫn còn nấp lại đâu đó.”
“Dạ”
Trịnh Vỹ Thần chạy thật nhanh vào biệt thự, lên tầng ba, vừa vào tới nơi đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Phụng Cơ ngồi bệt dưới sàn. từng đợt sấm truyền đến khiến cả căn phòng sáng lên ánh sáng nhợt nhạt, phản chiếu gương mặt thất thần của Phụng Cơ. Trong căn phòng đều là thi thể, tất cả đều là thi thể…
Phụng Cơ ngồi bệt bên thi thể của Thiết Hạo, cô thất thần nhìn tấm hình Thiết Hạo cầm chặt trong tay. Đó là hình của Phụng Nhã, còn hắn đã chết rồi. Phụng Cơ lại nhớ tới những câu mà Thiết Hạo nói khi nãy…
“Là…Trịnh Vỹ Thần… giết chúng tôi.”
Trịnh Vỹ Thần đi tới từ phía sau, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đang run rẩy của cô. Anh thở phào nhẹ nhõm, thật may, cô vẫn còn sống.
Nhưng Phụng Cơ lại cảm thấy khiếp sợ bởi sự đụng chạm của anh, cô đứng dậy quay người lại vừa né tránh vừa đối mặt trực diện với anh. Sắc mặt cô đã tái đi, lúc này Quang Sẹo và Evan chạy vào, vừa nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần thì kinh hãi tột độ nhìn Phụng Cơ: “Phụng tỷ, chính hắn ta. Vừa rồi hắn ta đem người xông vào đây, chỉ có một số ít người là bọn em đã may mắn chạy thoát, Phụng tỷ….Kim Điêu Môn bị diệt rồi, là hắn ta, là Trịnh Vỹ Thần.”
Phụng Cơ rưng rưng nước mắt, bước chân loạn choạng lui về sau, khó tin vạn lần nhìn anh, giọng nói cô run rẩy: “Có thật không?”
Trịnh Vỹ Thần vẫn vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt khó đoán định được cảm xúc, giọng nói cũng không hề hoảng hốt, ngắn gọn nói: “Không phải.”
Lúc này Evan bước lên, chỉ tay vào mặt anh, giọng nói khẳng định: “Chính mắt tôi đã nhìn thấy, rõ ràng là anh…”
“Hôm nay trời tối không trăng, không chút ánh sáng nào vậy sao cậu khẳng định người đó là tôi?”
Quang Sẹo bước lên, lạnh lùng nhìn Trịnh Vỹ Thần: “Cậu đừng hòng biện bạch, rõ ràng vừa nãy ai cũng thấy cậu đã dùng súng bắn chủ thượng.”
Cạch cạch cạch…. Một âm thanh phát ra khiến mọi người đều dồn sự chú ý của mình vào chiếc tủ gỗ để phía xa. Evan nhìn Phụng Cơ rồi thận trọng bước lên mở cánh cửa tủ ra, người ở bên trong dường như có được lại không khí liền ngã nhào ra ngoài.
Không phải một, mà là hai người. Đại Khâm và Nguyễn Long Tuyết, Đại Khâm vẫn còn tỉnh táo có điều trên người đã bị máu làm nhuộm đỏ, nguyễn Long Tuyết thì đã bất tỉnh nhưng bà ta vẫn còn sống. Phụng Cơ chạy đến ngồi xuống đỡ Đại Khâm dậy, hắn ho sặc sụa rồi thều thào nói: “Cũng may…rằng tôi vẫn còn sống. Nhưng mười mạng người của Kim Điêu Môn cùng với vết đạn trên người chủ thượng đều là do Trịnh Vỹ Thần gây ra…”
Nói rồi Đại Khâm lại ho sặc sụa, dường như chấn thương của anh ta rất nặng, trên người có dấu vết dao chém. Phụng Cơ ngồi thẫn thờ, cô bây giờ rất rối loạn, cũng rất khủng hoảng. Cô đã từng nhìn biết bao nhiêu thi thể ngã xuống trước mặt nhưng khi nhìn thấy người thân của mình tất cả bọn họ đều ngưng thở nằm trước mặt cô, Phụng Cơ rất khủng hoảng.
Cô cũng là người, cô không phải tu la máu lạnh. Cô cũng biết đau.
Trịnh Vỹ Thần đứng phía xa, những gì đang diễn ra quả thật quá đột ngột. Cách đây một tiếng anh đã nhận được một tin nhắn bảo rằng hãy đến căn biệt thự này, Phụng Cơ đang gặp nguy hiểm. Trịnh Vỹ Thần vội vàng chạy tới thì chỉ thấy vô số thi thể xa lạ nằm dưới đất, anh không quan tâm, anh chỉ muốn biết cô bây giờ có an toàn hay không. Trịnh Vỹ Thần chạy về Mimosa thì lại nhận được tin Phụng Cơ đã thực sự tới ngôi biệt thự này. Anh quá bàng hoàng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Cho tới tận bây giờ Trịnh Vỹ Thần mới biết mình đã thật sự bị gài bẫy. Nhưng sự thật đã chứng minh anh đã từng đặt chân vào nơi này một tiếng trước, vì vậy nếu Evan và Quang Sẹo nhìn thấy anh thì cũng là chuyện thường, điều này Trịnh Vỹ Thần không hề chối cãi. Anh chỉ mong rằng Phụng Cơ tin anh, đặt niềm tin vào anh.
Nhưng mà Phụng Cơ đứng lên, cô quay lưng về phía Trịnh Vỹ Thần nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của cô đang rơi xuống. Phụng Cơ hít sâu một hơi, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh còn sót lại, cô nói với Evan và Quang Sẹo: “Hai người cùng tôi đưa chủ thượng và Đại Khâm tới bệnh viện, bảo vệ cho tốt.”
Quang Sẹo và Evan bước lên mỗi người dìu một người đi ra khỏi ngôi biệt thự, Phụng Cơ cũng định theo bọn họ.
“Em không tin anh.”- Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, Trịnh Vỹ Thần hiểu Phụng Cơ, nếu cô thật sự tin anh thì đã không im lặng như vậy.
Phụng Cơ hơi dừng chân, cô bị câu nói đó của anh làm cho bản thân cũng vô cùng khổ sở: “Em không dám tin anh nữa.”
Anh luôn miệng nói yêu em, trong khi lại cùng một cô gái khác hôn nhau ở văn phòng. Trịnh Vỹ Thần anh nghĩ em phải tin anh bằng cách nào nữa đây?
“Em định đi đâu?”- Giọng nói Trịnh Vỹ Thần lạnh lùng, trầm xuống.
Phụng Cơ không quay đầu, nói một câu rồi rời đi: “Đừng đi theo em.”
Ngoài kia sấm rền gió lớn, Trịnh Vỹ Thần quả thật là không đi theo cô. Bóng dáng của anh dần nhuộm màu tịch liêu cô đơn.a