Tu La Vũ Thần

Chương 291: Chương 291: Có giỏi thì xông tới đây




Trong hố sâu, một đám máu thịt lẫn lộn. Giờ khắc này, Độc Cô Ngạo Vân – Vị đệ nhất thiên tài của Lăng Vân Tông đã không còn chút sức sống, ngay cả hài cốt cũng không còn, hắn đã bị một chưởng của Sở Phong đánh thành thịt vụn.

Lúc này, tình cảnh bên trong bên ngoài sân im lặng không tiếng động, không chỉ là người của Lăng Vân Tông, mà ngay cả người ngoài cũng bị hình ảnh trước mặt dọa đến sợ hãi, bọn họ đờ đẫn nhìn thi thể Độc Cô Ngạo Vân trong hố sâu kia, trong mắt tràn đầy sự kinh hoàng.

Giờ khắc này, Yến Dương Thiên đứng chết lặng ở trên đài cao, nhìn niềm hy vọng tương lại của Lăng Vân Tông lại hóa thành một đống máu thịt lẫn lộn. Thân thể hắn đều đang run rẩy, một cơn thịnh nổ không từ ngữ nào có thể hình dung được đang bắt đầu dâng trào trong cơ thể hắn.

– Sở Phong, ta phải làm thịt ngươi!

Đột nhiên có người hô to một tiếng, theo sau đủ loại tiếng mắng chửi cùng tiếng la hét vang lên. Trưởng lão và đệ tử của Lăng Vân Tông đều tiến lên bao vây lấy Sở Phong, khí thế như muốn lấy tính mạng Sở Phong vậy.

– Muốn làm thịt ta sao? Các ngươi không xứng!

Nhìn vẻ mặt tràn đầy sát khí của bọn họ, Sở Phong không hề sợ hãi, chỉ thấy hắn phất ống tay áo một cái, một tầng Huyền lực mạnh mẽ lấy hắn làm trung tâm quét ra bốn phương tám hướng.

– Ô oa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mà dưới cơn chấn động kia, hơn một nghìn đệ tử cùng với trưởng lão của Lăng Vân Tông căn bản không cách nào chống đỡ, từng người một giống như những con bù nhìn bị thổi phân tán khắp nơi, thậm chí một kích của Sở Phong mà bọn họ cũng không thể nào đỡ nổi.

– Tiểu tử cuồng vọng, hôm nay ngươi nhất định phải vì hành vi tác oai tác oái của ngươi mà trả giá thật lớn.

Đúng vào lúc này, mười hai đạo thân ảnh trên đài cao nhảy xuống, mười hai người chia nhau đứng ở mười hai hướng bao vây lấy Sở Phong, mà mười hai vị này chính là mười hai vị hộ pháp của Lăng Vân Tông, mười hai vị cường giả Huyền Vũ cửu trọng đỉnh phong.

“Vù vù”

Cùng lúc đó, một tầng kết giới màu xám tro được ngưng kết ra, bao lấy mười hai vị hộ pháp và Sở Phong lại, chính là vị Hôi Bào Giới Linh Sư của Lăng Vân Tông đã xuất thủ.

– Sở Phong, đến giới hạn thì phải ngừng tay, vì sao ngươi lại hạ sát thủ?

Yến Dương Thiên lên tiếng.

Giờ khắc này, hai mắt hắn đã sớm nhiễm đỏ tươi, ngay cả giọng nói cũng run run. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra vị tông chủ Lăng Vân Tông này thật sự đã nổi giận, hắn đã cố nén lửa giận trong lòng, cố nén sự kích động muốn giết chết Sở Phong.

– Thật ra thì ta cũng không hề muốn giết người, chỉ muốn đấu đến giới hạn thì ngừng tay. Thế nhưng vừa rồi người của Lăng Vân Tông các người đều hô to, nói cái gì mà Độc Cô Ngạo Vân đang ở trong trạng thái vô địch, không gì có thể phá vỡ nổi, khiến ta căng thẳng, vì thế ta đã tăng thêm lực, ai ngờ hắn lại yếu đuối như vậy, chỉ một kích của ta đã đập chết hắn rồi.

– Haizzz.. Tông chủ à, người thực sự không thể trách ta được, thật ra việc Độc Cô Ngạo Vân chết thì Lăng Vân Tông các ngươi cũng có trách nhiệm. Nếu không phải bọn họ kêu la bậy bạ thì ta cũng sẽ không nhận định lầm là Độc Cô Ngạo Vân rất mạnh, cũng sẽ không giết nhầm hắn như vậy.

Đối mặt với những lời chấn vấn của Yến Dương Thiên, Sở Phong chỉ nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội.

– Hay cho Sở Phong ngươi, giết người của Lăng Vân Tông ta còn đem tội lỗi đổ lên đầu Lăng Vân Tông ta nữa. Hôm nay, ta mặc kệ sau lưng ngươi đến tột cùng có ai nâng đỡ thì ta cũng nhất định phải lấy mạng của ngươi.

Rốt cuộc, Yến Dương Thiên cũng không thể nào khống chế được lửa giận trong lòng mình, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn. Giờ khắc này, khí tức Thiên Vũ Cảnh từ trong người hắn khuếch tán ra, mang theo lực lượng có thể cuốn sạch thiên địa, cả quảng trường đều rung động kịch liệt. Cơn lốc cuồng nạo thổi mọi người té ngã, lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất, khó có thể chống đỡ được.

– Thật là đáng sợ, đây chính là lực lượng Thiên Vũ Cảnh. Yến Dương Thiên đã bước chân vào Thiên Vũ Cảnh!!!

– Chết chắc rồi, Sở Phong chết chắc rồi, không ai có thể cứu được hắn cả. Cho dù hắn có chiến lực nghịch thiên, vô địch thủ trong hàng ngũ Huyền Vũ Cảnh, thế nhưng một khi đối mặt với cường giả Thiên Vũ Cảnh, dù cho hắn có mạnh mẽ hơn nữa cũng không cách nào trốn thoát được.

Giờ khắc này, mọi người liên tục xuýt xoa, tất cả đều bị uy thế của Yến Dương dọa cho sợ hãi.

Trên thực tế, ngay cả Sở Phong cũng chau mày, tự lẩm bẩm:

– Đây chính là lực lượng Thiên Vũ Cảnh, quả nhiên rất mạnh, hoàn toàn khác biệt với Huyền Vũ Cảnh.

– Thiên Vũ Cảnh hiển nhiên rất mạnh, ngươi có thể lấy tu vi Nguyên Vũ Cảnh đánh bại Huyền Vũ Cảnh, nhưng không thể lấy Huyền Vũ Cảnh đánh bại Thiên Vũ Cảnh. Trừ khi ngươi là Huyền Vũ cửu trọng, bằng không thì cho dù ngươi có chiến lực cao ngất trời cũng khó có thể chống lại Thiên Vũ Cảnh. Đây chính là cảnh giới tiếp cận Vũ Quân Cảnh, cảnh giới nắm giữ Thiên Lực.

Cùng lúc đó, Đản Đản cũng lo lắng nhắc nhở.

– Tất cả lui ra cho ta, ta muốn đích thân làm thịt Sở Phong, báo thù cho Ngạo Vân.

Y phục Yến Dương lay động theo chiều gió, máy tóc dày cũng bay lượn, sát khí ngập trời từ trong cơ thể hắn phóng ra, mang theo khí thế thống trị thiên địa. Trước mắt hắn, Sở Phong gần như không có cơ hội trốn thoát.

Mà sau khi Yến Dương Thiên ra lệnh, Hôi Bào Giới Linh Sư lập tức hóa giải kết giới, mười hai vị hộ pháp cũng vội vàng quay trở lại đài cao, bởi vì bọn họ biết Yến Dương Thiên đã thực sự nổi giận.

Dưới tình huống này, bọn họ nhất định phải chạy thật xa khỏi Sở Phong, bọn họ rất sợ bị liên lụy. Bởi vì bọn họ đã biết đến thực lực Thiên Vũ Cảnh của Yến Dương Thiên, vị cao thủ Thiên Vũ Cảnh này chỉ cần tùy tiện tung ra một kích thì lực phá hoại sẽ đáng sợ thế nào chứ?

– Lão tử thật sự muốn xem một chút, xem thử hôm nay ai dám động tới Sở Phong.

Nhưng đúng vào lúc này, lại một tiếng hét giận dữ vang lên, âm thanh này vô cùng lớn, tựa như tiếng sấm sét vậy. Nhiều cao thủ tu võ đều bị chấn động đến biến sắc, hai lỗ tai ong ong. Người có tu vi yếu càng trực tiếp bị tiếng thét này áp bức đến mức phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.

Cùng lúc đó, một cổ uy áp bàng bạc từ trên trời phủ xuống, phảng phất như có một ngọn núi vô hình đang đè ép xuống vậy. Mà dưới loại uy áp kinh khủng đó, một thân ảnh già nua cũng xuất hiện trên bầu trời.

Toàn thân hắn mặc áo giáp kim sắc, tựa như một vị chiến thần từ trên trời chậm rãi hạ xuống. Cuối cùng dưới vô số ánh mắt quan sát, hắn đáp xuống bên cạnh Sở Phong, mà vị này chính là đại ca của Sở Phong, tộc trưởng Tề thị của Kỳ Lân Vương Phủ – Tề Phong Dương.

– Trời ạ! Là Tề Phong Dương, khí tức của hắn… Chuyện gì đã xảy ra? Sao hắn lại có thể từ trên trời đáp xuống? Chẳng lẽ hắn cũng đã bước chân vào Thiên Vũ Cảnh, hắn cũng là một vị cường giả Thiên Vũ Cảnh sao?

Tề Phong Dương lên sân khấu là một việc ngoài dự liệu của mọi người, mà thực lực mà hắn biểu hiện ra càng làm cho mọi người ngạc nhiên đến giật nảy mình. Cảm giác áp bức không hề thua kém Yến Dương Thiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc tu vi của vị lão giả này không hề thua kém Yến Dương Thiên.

– Tề Phong Dương, ngươi… ngươi vậy mà cũng bước chân vào Thiên Vũ Cảnh?

Trên thực tế, không chỉ có người ngoài cảm thấy bất ngờ, mà ngay cả Yến Dương Thiên cũng bị thực lực của Tề Phong Dương dọa cho sợ hãi.

Căn cứ theo hiểu biết của hắn, hiện nay ở Thanh Châu này, chỉ có phủ chủ của Kỳ Lân Vương Phủ là cao thủ Thiên Vũ Cảnh mà thôi, mà hắn cũng vừa đột phá một năm trước, có thể nói hắn là vị cao thủ Thiên Vũ Cảnh thứ hai. Thế nhưng trước mắt lại xuất hiện vị cao thủ Thiên Vũ Cảnh thứ ba, có thể nói việc này đã phá vỡ thế cục ở Thanh Châu, khiến hắn cần phải cư xử thận trọng hơn.

Về phần Tề Phong Dương, hắn căn bản không thèm để ý đến Yến Dương Thiên, mà khoát lên vai Sở Phong, hỏi:

– Lão đệ, không sao chứ?

– Đại ca, không việc gì, rốt cuộc đệ đã biết vì sao huynh lại truyền âm bảo ta đập chết Độc Cô Ngạo Vân rồi, hóa ra là huynh cũng là một vị cường giả Thiên Vũ Cảnh.

So với người ngoài, sau khi Sở Phong nhìn thấu tu vi của Tề Phong Dương thì hắn vô cùng hưng phấn, vui đến mức không khép miệng lại được.

– Hắc, mấy ngày nay đại ca rời khỏi đây cũng không có làm việc gì khác, mà toàn lực đột phá đại cảnh giới này. Chỉ có điều khoan hãy nói đến việc đó, ta cảm thấy cảm giác này cũng không tệ.

Tề Phong Dương cười hắc hắc, sau đó đem ánh mắt quăng về phía Yến Dương Thiên, lớn tiếng hét:

– Yến tông chủ, là lão tử bảo Sở Phong đánh chết Độc Cô Ngạo Vân, ngươi có chuyện gì thì cứ đến tìm lão tử!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.