Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 15: Chương 15




Loại quán bar này muốn kinh doanh đặc sắc, có quan hệ chặt chẽ với phẩm vị của chủ quán.

Cho nên những người từng đi tới quán bar tên là “Lâm uyên tiện ngư”(ý là có nguyện vọng nhưng ko thực hiện đc)này đều cảm giác thấy phả vào mặt là hơi thở của Lộ Mã Lực.

Cao cao phía trên cửa quán bar treo hai ngọn đèn lồng lớn. Quả đấm của cửa chính cũng là đầu thú ngậm vòng, phía trên mặt tiền màu đỏ thắm treo ngay ngắn một tấm vải màu vàng.

Lúc vào trong quán bar, bốn phía đều là tường gạch cũ kỹ khảm gương đồng cổ điển để khúc xạ ánh sáng, nhưng thỉnh thoảng xen kẽ một chút thiết kế hiện đại, yếu tố Trung Tây kỳ dị kết hợp cùng một chỗ với nhau. Có mấy tràng kỷ ở bày tháp sàng kiểu Trung quốc bằng gỗ lim. Phía trên ngoại trừ vải thêu tinh xảo, còn có đệm dựa mềm mại chất đống, mê hoặc người ta có loại xúc động muốn cởi giầy lên đấy nghỉ ngơi nửa khắc. Ở giữa giường còn bày một cái bàn vuông, nếu lại đặt thêm hai tẩu hút thuốc phiện lớn, thì quả thực rất hợp.

Nhận được thư mời đều là những tên tuổi hàng đầu trong giới thương nhân của tỉnh, ngoài ra có mấy đầu não công – kiểm – pháp(công an, kiểm sát, tư pháp), thậm chí còn mấy ngôi sao thường xuất hiện trên màn ảnh lớn, toàn thân trang phục đẹp đẽ điểm xuyết vào đám người.

Một đám nhân vật nổi tiếng trong xã hội tụ cùng một chỗ, cũng xem như sôi nổi hiếm thấy. Trong đám người không khỏi có người nghị luận về trang trí của quán bar mới mở này.

“Vị tổng giám đốc Lộ này ở mặt lắp đặt thiết bị cũng quá keo kiệt đi? Phải biết rằng quán bar mới mở đối diện, toàn bộ bàn đều đặt mua từ một hãng nổi tiếng của Italia, vậy mới gọi là khí phái chứ…”

Còn chưa nói hết, đã bị một người khác ngắt lời: “Tổng giám đốc Lý ơi, lời này của ông nói xong thật có chút không phóng khoáng. Cái khác không nói, vừa nãy có để ý tới cái gõ cửa ở cổng chính không? Không để ý đi? Tôi nếu không phải mới đến hội đấu giá Hương Cảng giai sĩ trở về, cũng không thể để ý. Đầu thú ngậm vòng này, khi đó cũng bị tranh giành kinh lắm. Cuối cùng người đoạt được chính là Lộ Mã Lực, biết giá của đầu thú ngậm vòng kia là bao nhiêu không?”

Nói xong, người này xoè ba ngón tay ra.

“Ba mươi vạn?” Vị tổng giám đốc Lý kia ngập ngừng đoán.

“Ba mươi vạn? Là ba trăm vạn.” Lời này vừa nói ra, các thương nhân đều không khỏi “ồ” một tiếng.

Tốn ba trăm vạn mua một món đồ cổ về nhà ngắm cũng không tính là chuyện hiếm có, nhưng đem món đồ cổ đáng giá như vậy tuỳ tiện đóng ở cổng chính quán bar mang tính chất buôn bán, vậy thì lại khác hẳn. Ngoại trừ siêu cường, còn từ gì khác có thể hình dung chuẩn xác đây?

Đoạn bí văn này rất nhanh lưu truyền trong đám người. Người nghe xong lời ấy, lúc này lại nhìn về phía dụng cụ lớn nhỏ nửa mới nửa cũ bày trong quán bar, cảm thấy ống nhổ để trong góc kia, cũng vô giá.

Khương Vệ không có tâm tình để ý đến quán bar này đến tột cùng trưng bày nhiều hay ít đồ cổ, cậu đang rầu rĩ bưng một ly rượu sứ, đổ rượu vang vào trong miệng. Vừa này sau khi vào quán bar, cậu còn chưa kịp chất vấn Hàn Dục vụ thiếp mời, Hàn Dục đã bị mấy người bạn quen biết trong thương giới kéo đi trò chuyện.

Ở phương diện này, Hàn Dục so với mình tốt hơn nhiều. Bình thường khi trao đổi bàn bạc, thông thường đều là Hàn Dục đứng ra, không ít ông tổng thậm chí còn toát ra ý tứ khen ngợi Hàn Dục trước mặt cậu, hành vi đào góc tường sau lưng lại càng không ít, thế nhưng từng cái đều bị Hàn Dục từ chối. Bởi vì không biết Hàn Dục là “nô lệ” của mình. Những người đó đều bị loại kiên trung này của Hàn Dục làm cảm động, kế tiếp trở thành bạn bè của y.

Ngược lại chính cậu trở thành ông tổng bị thịt, một mình ngồi trong góc không người hỏi thăm, sầu não không vui.

Thì ra Hàn Dục cùng Lộ Dao bí mật qua lại, thậm chí anh trai cô ta khai trương quán bar, cô ta cũng không quên đưa thiếp mời cho y. Lẽ nào, hai người bọn họ…

Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Lộ Mã Lực đã mặc một thân Đường trang cải lương đi lên sân khấu, dùng micro nói: “Hoan nghênh các vị đã đến cổ vũ, khiến quán nhỏ của Lộ Mã Lực tôi vẻ vang. Trong các vị ở đây có người là bạn bè tôi, cũng có người là bạn vừa quen. Hôm nay có thể gặp nhau chính là duyên phận, tin rằng chúng ta sau này, sẽ có nhiều cơ hội hiểu rõ đôi bên hơn.

Người xưa nói ‘Lâm uyên tiện ngư, bất như thối nhi kết võng’(biểu thị bạn đứng ở bờ sông, nhìn con cá tung tăng bơi lội trong nước, huyễn tưởng đến tình cảnh nó nằm trong tay, còn không bằng quay về bỏ thời gian đan lưới đánh cá để thực hiện nguyện vọng, đại ý là so với ước ao suông, không bằng bắt tay vào làm). Làm một nhân sĩ trong thương giới, mỗi người đều hy vọng có thể tạo ra càng ngày càng nhiều của cải, cái này cần phải giăng lưới, cái gì là lưới chứ? Ngoại trừ mạng lưới thông tin càng cần phải quen biết rộng, tôi hy vọng tập đoàn của mình có thể phát triển hưng thịnh, càng hy vọng tạo nên cơ hội để bạn bè bên cạnh cũng thu được nhiều lợi ích…”

Lời còn chưa dứt, đã kích thích một tràng pháo tay dưới sân khấu. Lộ Mã Lực lại khoe ra hàm răng trắng sáng giữa chòm râu nói: “Quán bar này áp dụng quy chế hội viên, các vị hôm nay nhận được thiếp mời, sau này đều là hội viên ở dây, hy vọng ở nơi này, mọi người có thể kết giao thêm bạn bè, kết giao thêm thiện duyên.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí của quán bar sôi nổi lên. Các vị ở đây, vốn không có mấy người trẻ tuổi, tự nhiên không cần ca nhiều nhảy mạnh, thế nhưng như lời Lộ Mã Lực, thương nhân, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để kết giao bạn bè trong thương giới. Vị Lộ Mã Lực này vốn chưa có tiếng ở Phụng thành, vậy mà vừa vào trận đã có một khởi đầu tốt đẹp.

Tài lực kinh người và nhiệt tình phóng khoáng khiến người ta sinh thiện cảm. Mượn tiệc khai trương quán bar này, đã thành công thay gã mở ra cánh cổng xã giao ở Phụng thành.

Sau khi Lộ Mã Lực xuống sân khấu, chào hỏi với mấy người quen biết xong, liền trực tiếp đi tới bên cạnh Khương Vệ, giống như thân thiết nói: “Sao lại trốn ở đây uống rượu? Đi, tầng hai nơi này có một phòng nhỏ độc lập, điều kiện không tệ, anh đưa em đi xem.”

Khương Vệ đang muốn gọi Hàn Dục, lại liếc mắt thấy y đang đứng cùng Lộ Dao, cười cười nói nói gì đó.

Khương Vệ thật sự tức giận, cũng không phản ứng tổng giám đốc Lộ, đẩy đám người ra, đi vài bước tới bên cạnh Hàn Dục, nỗ lực kéo khuôn mặt tròn xoe thành cứng rắn. Khuôn mặt cứng rắn hơi có chút hiệu quả, ít nhất hai người đang trò chuyện đến khí thế ngất trời kia cũng ngừng lại, nhìn về phía mình.

Hàn Dục cúi đầu hỏi Khương Vệ: “Có việc gì à?”

Khương Vệ nghĩ thầm chuyện này còn không nhỏ đâu! Nhưng nghìn vạn lời cũng không cách nào nói trước mặt người khác. Vì vậy nén giận nói: “Tổng giám đốc Lộ mời ta lên phòng trên lầu, muốn hỏi chút mi có đi không?”

Hàn Dục liếc nhanh Lộ Mã Lực phía sau Khương Vệ, cười nói: “Có thể có cơ hội đương nhiên phải nhìn mãn nhãn mới được.”

Lộ Dao ở một bên cười nói: “Anh, anh không phải nói phòng ở tầng hai là hương cách lý lạp(Shangri-la ý chỉ nơi cát tường như ý)cuối cùng của ngài sao? Sao thế? Nhanh như vậy đã dâng ra rồi?”

Hàn Dục nhướn mày nói: “A? Tôi đây thật muốn đi mở mang kiến thức một chút.”

Lộ Mã Lực ôn hoà cười: “Tất cả đều là người trong nhà, sau này có cả đống cơ hội, chỉ là anh muốn cùng tổng giám đốc Khương bàn chút việc công, nên lên trước, Dao Dao, em tiếp đãi Hàn tiên sinh cho tốt nhé.”

Tiếp đó gã ta nói với Khương Vệ: “Mời lên, tổng giám đốc Khương.”

Thấy mắt Khương Vệ còn nhìn Hàn Dục, Mã Lực thấp giọng nói: “Là về chuyện chợ thiết bị sau khi điều chỉnh…”

Thế là Khương Vệ liền rất thoải mái lên lầu với Lộ Mã Lực.

Khi gian phòng quý giá như vậy được mở ra, Khương Vệ cũng không thấy hương ở đâu, đầy phòng đều là bình lọ, trong đó có một cái rất đặc biệt, rõ ràng là đã bị vỡ, rồi dùng keo dán siêu dính dán lại. Cái bình bị hư như vậy lại được xếp chính giữa giá.

Mã Lực chỉ vào cái bình kia nói: “Cái bình này chính là cái lần đầu tiên hai ta gặp nhau đụng vỡ, chính là điều người ta gọi là không đánh không quen, ý nghĩa kỷ niệm đã vượt xa giá trị bản thân cái bình.”

Khương Vệ đối với đồ cổ ù ù cạc cạc, ngồi trên nhuyễn tháp lịch sự nghe anh bạn Mã Lực bùi ngùi xong, thăm dò nói: “Tổng giám đốc Lộ, vừa nãy ngài nói việc chợ vật liệu thiết bị kia…”

Mã Lực ngồi xuống bên cạnh Khương Vệ, vươn tay vòng lấy cánh tay Khương Vệ: “Đã nói rồi, gọi anh là anh Lộ.”

Lực tay níu có hơi mạnh, Khương Vệ cau mày vừa muốn mở miệng, lại phát hiện Lộ Mã Lực đang sáng ngời mắt nhìn mình.

Mắt vị này là mắt hai mí hẹp dài, khoé mắt hơi nhếch lên. Nếu là phụ nữ, đó là mị nhãn trời sinh, nhưng ở trên mặt đàn ông, lại lộ ra một cỗ xảo trá âm trầm.

Hiện tại đôi mắt như vậy nhìn chòng chọc mình, hơn nữa mùi đàn hương trong phòng cũng xông lên đây, cho dù người thần kinh thô nữa, cũng ngửi ra mùi vị khác thường.

“Còn nhớ ngày chúng ta gặp gỡ không?” Lộ Mã Lực đột nhiên hỏi.

Khương Vệ đang lo bầu không khí quá mức xấu hổ, vội vàng đón lấy: “A, đúng, tôi còn không hiểu anh đường đường là sếp tổng tập đoàn, sao lại cưỡi xe đạp đảm nhiệm công việc đi chợ đồ cũ mua đồ cổ đây?”

Lộ Mã Lực cũng không buông tay, ngược lại tăng thêm độ mạnh: “Thú vui thu thập đồ cổ, không do giá trị bản thân nó cao thấp, mà là cậu có thể ở giữa một đống vật bình thường, tinh mắt phát hiện báu vật hay không, niềm vui ấy thật sự là vô giá đó.”

Cảm giác người này nói thì nói sao còn càng ôm càng chặt, Khương Vệ vội vàng cười: “Ngại quá, ngày đó đụng vỡ mất cái bình của anh, giá trị không ít tiền đi?”

“Chỉ là một cái bình đời Thanh, lớp men cũng không tệ, coi như đáng giá thưởng thức, có điều… thu hoạch lớn nhất ngày đó của anh cũng không phải nó, mà là —— em.”

Nói đên đây, Khương Vệ cũng lờ mờ. Cậu còn chưa kịp phản ứng, Mã Lực đã dứt khoát đặt cậu trên nhuyễn tháp: “Anh thích em…”

Nói xong liền cúi người hôn Khương Vệ.

Cái đệt! Khương Vệ cảm giác bàn chải kia đột kích, cái miệng đầy lông kia bắt lấy đầu lưỡi mềm mại, trong lòng căm phẫn nhiều hơn kinh ngạc. Tốt xấu cũng đã trải qua bài học của huấn luyện viên biến thái kia, hơn nữa Hàn Dục tận tâm chỉ bảo, lần này Khương tổng không chút nào sợ hãi.

Mặc dù tay bị đè lại, nhưng còn có miệng, đầu lưỡi sắc ma kia coi như linh hoạt, tránh được một kiếp, nhưng ria mép không thể may mắn thoát khỏi, Khương Vệ hung hăng cắn một ngụm lông, cái cổ xoay xoay, “phựt”, túm đứt mấy sợi râu rậm, đau đến mức tổng giám đốc Lộ không khỏi kêu lên “Ai u”.

Khương Vệ nhân cơ hội đẩy cửa phòng ra, hung hăng nhổ chỗ râu trong miệng trên mặt đất, trợn mắt: “Ngươi mịa nó muốn làm gì?”

Kỳ thực câu hỏi này rất không ra làm sao, cực kỳ rõ ràng là vị tổng giám đốc Lộ này muốn làm cậu.

Khương Vệ sau khi vứt lại một câu kiên định, cũng không nghĩ vậy là xong, tranh thủ thời gian vội vàng mịa nó la lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.