Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 34: Chương 34




Tuy rằng tổng giám đốc Lộ bị thương, nhưng công việc cũng không thể trì hoãn.

Công tác cụ thể của việc hai công ty kết hợp kinh doanh chợ đều tiến hành đâu vào đấy. Nhất là cha Khương, tự mình làm, không cần người khác hỗ trợ, nghĩ hợp đồng ổn thoả xong liền đích thân đưa đến trước giường bệnh của Lộ Mã Lực,còn nhân tiện đón ý nói hùa, đưa một bộ chén trà đời Thanh đến cho tổng giám đốc Lộ thưởng thức.

“Đồ cổ đời Thanh, giữ lại đựng tổ yến uống cũng không tệ à!” Lão Khương lật nhìn con dấu dưới chén trà, đắc ý bày ra cho tổng giám đốc Lộ xem. Lộ Mã Lực liếc phát liền có thể nhìn ra là đồ rởm, mỉm cười, chỉ cúi đầu lật xem hợp đồng.

Có thể là do bị thương, Lộ Mã Lực dường như đối với kế hoạch hợp tác không có chút hứng thú, tiếp nhận hợp đồng xong chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó trì hoãn nói phải mời luật sư đặc biệt của tập đoàn xem qua đã, rồi đặt sang một bên.

Chủ tịch Khương trong lòng sốt ruột, nét mặt cũng không lộ ra vẻ gì, kéo một cái ghế qua ngồi bên giường cùng tổng giám đốc Lộ tán gẫu về cách buôn bán: “Bước chân của tổng giám đốc Lộ bước ghê gớm thật, sớm đã đem công ty lên sàn chứng khoán, bước vào một năm bội thu trên thị trường chứng khoán. Tôi lại không được, đi sau người khác, mặc dù lên sàn, nhưng vốn vẫn không dồi dào à!”

Lộ Mã Lực mỉm cười: “Năm bội thu của thị trường chứng khoán Trung Quốc lúc trước cho dù không được bao lâu, có điều‘sự tại nhân vi’(việc phải nhờ người làm, trong điều kiện nhất định, việc có thành hay không phải xem người nỗ lực thế nào), làm việc hợp lý, còn sợ không thu hút được vốn sao?”

Nghe thế chủ tịch Khương sáng mắt: “A? Cậu có cao kiến gì?”

“Mượn nồi xào rau, đem giá cổ phiếu xào lên tự nhiên sẽ nóng.”

Chủ tịch Khương khẽ cau mày: “Cái này không tốt lắm, làm giá cổ phiếu chính là trái pháp luật, huống chi tôi cũng không có xẻng xào lớn như vậy!”

Kỳ thực ý tứ “xào” mà Lộ Mã Lực nói rất đơn giản, chính là: trước tiên đè thấp giá cổ phiếu của mình, rồi lập tài khoản khác mua vào với số lượng lớn, tiếp đó dồn sức đẩy giá cổ phiếu lên khiến tài sản của mình khuếch đại, cổ phiếu có xu thế lên cao nhanh nhất định sẽ hấp dẫn lượng lớn nhà đầu tư, sau đó thừa cơ bán ra, hưởng chênh lệch giá rồi rút lui.

Đạo lý này rất đơn giản, nhưng thao tác khá phức tạp, vả lại đòi hỏi tiền vốn lớn, thậm chí còn phải chịu mạo hiểm khi thu mua ác ý. Quan trọng nhất là —— đây là trái pháp luật.

Nếu kiếm được một đống tiền thì đồng nghĩa với có vô số nhà đầu tư bị thua lỗ đến khuynh gia bại sản.

Lộ Mã Lực thằng oắt này, mưu mô cũng không vừa đâu! Chủ tịch Khương đột nhiên có phần cảnh giác, dù sao lão Khương đã tung hoành nhiều năm trong thương giới, mắt nhìn người vẫn phải có. Tuy rằng nói‘vô gian bất thương’(ko gian dối sẽ không thể làm thương nhân), nhưng Lộ Mã Lực đằng sau mặt nạ non nớt sáng sủa, là một bộ dạng vì tiền không từ bất kỳ thủ đoạn nào, lớn mật làm bậy. Đối với việc hợp tác của hai công ty, chủ tịch Khương cũng mơ hồ sinh ra chút hối hận, đáng tiếc mình cũng không còn cách nào, nếu không phải đã không còn lối thoát khác, thì tuyệt đối không hợp tác với Lộ Mã Lực.

Lộ Mã Lực là một kẻ rất tinh ranh, dăm ba câu liền thăm dò được lão Khương chính là một thương nhân cổ hủ theo nề nếp cũ, lập tức chuyển sang nói đề tài khác.

“Tôi cũng nghe người khác nói, cụ thể thì chưa làm qua, chủ tịch Khương ông nói rất đúng, nếu thật sự là tốt như vậy, người người đều kiếm lời ghê gớm, nào còn phần tôi ông chứ! Nói đến cùng, việc buôn bán chính là làm ra làm chơi ra chơi, ha ha… Tiếc là tôi bị thương không phải lúc, không thì mở chợ đã sớm nên bắt đầu rồi.”

Chữ “chợ” lập tức chạm vào tiếng lòng của chủ tịch Khương, ông liền xúc động nói: “Không phải vậy, tổng giám đốc Lộ, hung thủ kia bắt được không?”

“Bắt được rồi, một tên du thủ du thực thất nghiệp, có điều hắn cũng là bị người sai khiến…”

“Á?” Chủ tịch Khương lập tức hăng hái tinh thần, ông lão ở phương diện bà tám này rất giống mẹ Khương, vừa nghe có tin, lập tức nghiêng người, bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Lộ Mã Lực liếc tiểu Khương phía sau lão Khương, ông chủ nhỏ phỏng chừng bị cha cậu túm theo, ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, đang buồn chán ngáp, nhưng vừa nghe “bị người sai khiến” lập tức mở mắt, đang ngáp dở cũng ngậm miệng lại. Nhìn điệu bộ mũi nhăn mắt trừng, Lộ Mã Lực nếu còn dám nói gì, Khương Vệ tuỳ thời đều có thể từ mèo gà gật tiến hoá thành hổ răng kiếm, cắn cổ Lộ Mã Lực không tha.

“Tình hình cụ thể vẫn phải đợi cảnh sát xác minh, tôi tin rằng kết quả rất nhanh sẽ có.”

Trêu đùa Khương Vệ, Lộ Mã Lực xem ra tâm tình tốt, miệng cũng lưu chút đức, cuối cùng không nói ra Hàn Dục.

Khương Vệ mượn cớ đi WC, mang một thân đẫm mồ hôi bước ra khỏi phòng bệnh, chưa đi được hai bước đã ngửi thấy một mùi nước hoa khác với mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, ngẩng đầu nhìn, Lộ Dao đang xách túi đứng trước mặt mình, xem ra cô nàng hẳn là đã biết chuyện anh trai xảy ra sự cố, vội vàng trở về từ châu Âu.

“Cô về rồi à, anh trai cô đang ở bên trong nói chuyện buôn bán với cha tôi đó, cô vào đi!”

Khương Vệ không muốn nói nhiều với Lộ Dao, sau khi khách sáo một phen liền muốn rời đi.

“Tôi không phải tới tìm anh tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Nếu nói, lúc trước Lộ Dao nói chuyện với mình vẫn mang theo chút khách sao dối trá, thì bây giờ sự chán ghét trong mắt cô ta quả thực là sống động như thật.

Tới một quán trà nhỏ cạnh bệnh viện, Lộ Dao đi thẳng vào vấn đề: “Khương Vệ, tôi hy vọng cậu rời khỏi Hàn Dục, cũng không cần liên lạc với anh ấy nữa.”

Không đầu không đuôi như vậy khiến Khương Vệ sửng sốt, lập tức cậu hiểu ra, Lộ Dao đã biết quan hệ giữa mình với Hàn Dục.

Vốn đã nhìn con nhỏ này không vừa mắt, bây giờ cô ta lại bưng cái điệu bộ vợ cả ra răn dạy mình, nhất thời máu nóng lên não.

“Tôi sao phải nghe lời cô chứ! Tôi thích… thích liên lạc với ai thì liên lạc, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy!” Khương Vệ rất uất ức, cậu nếu giống như Lộ Dao là nữ thì tốt rồi, lập tức có thể nhảy ra tính toán, để mọi người xem biết bao năm ngậm đắng nuốt cay, không cần kẻ thứ ba nhảy ra làm ầm ĩ, cho dù Hàn Dục muốn bội tình bạc nghĩa, vậy dư luận xã hội cũng sẽ ngả về bên cậu.

Nhưng bởi vì bản thân là nam, thâm tình đối với Hàn Dục cũng tốt, nỗ lực cũng được, đều bị gọi là mang tâm tư xấu xa, dâm, và loạn.

Bộ dạng Khương Vệ tức đến phồng mang trợn má, trong mắt Lộ dao quả thực thối không biết xấu hổ đến cực điểm.

Người nhà họ Lộ, không giận cũng có uy, Lộ Dao cố gắng kiềm chế cảm giác chán ghét buồn nôn như dời sông lấp bể trong lòng, dựa người vào ghế cười khẩy: “Phải đẩy Hàn Dục vào tù cậu mới cam tâm sao?”

Khương Vệ khẩn trương trong lòng: “Cô có ý gì?”

“Cậu biết ý nghĩa lần đi châu Âu này với Hàn Dục chứ? Tôi đã nói rồi, anh ấy là người làm việc lớn, ở thời trung học, tôi đã nhìn ra…” Lúc nói lời này, Lộ Dao hoàn toàn như Bá Nhạc(người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài), vẻ mặt kiêu ngạo, “Quả nhiên, tôi không nhìn lầm, anh ấy đi châu Âu lần này chính là muốn thay đổi từ một người tư vấn chứng khoán trở thành một ông chủ công ty cổ phần.

Cậu có thể tưởng tượng rằng một xí nghiệp ở một thị trấn nhỏ phía nam, công ty thiết bị gia dụng chưa có tiếng tăm mua một công ty thiết bị gia dụng nổi tiếng lâu đời của châu Âu không? Kỳ tích này chính là do Hàn Dục tạo nên, anh ấy trước tiên dựa vào cổ phiếu của xí nghiệp ở thị trấn nhỏ sắp phá sản kia, dần dần nắm lấy 60% cổ phần của công ty này, trở thành người nắm quyền của công ty, sau đó kết hợp với các nhà đầu tư tín nhiệm anh ấy, dựa vào công ty nhỏ này, thu mua 74% cổ phiếu của công ty thiết bị gia dụng châu Âu đang làm ăn có lãi kia.

Trận chiến không chút khói thuốc này, chẳng kém gì cuộc chiến Xích Bích lấy ít thắng nhiều, Hàn Dục chính là một kỳ tài buôn bán!”

Đối với sự thật Hàn Dục lại một lần nữa giấu diếm mình, Khương Vệ trong lòng mặc dù có chút chua xót khổ sở, thế nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy tự hào vì Hàn Dục.

“Tôi… tôi trước tiên thay mặt Hàn Dục cảm tạ sự ngưỡng mộ của cô đối với anh ấy, có điều Lộ Dao cô sợ rằng không có tư cách vung tay múa chân với tôi và Hàn Dục đi?”

Lộ Dao không cười, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn Khương Vệ: “Cậu biết khi cậu bởi vì chút việc nhỏ nhàm chán, khóc sướt mướt bảo Hàn Dục báo cảnh sát, anh ấy đang làm gì không? Lúc đó việc thu mua đã tiến vào hồi kết, hai bên đang ký tên lên thoả thuận, nhưng một cú điện thoại của cậu gọi qua, đã khiến Hàn Dục không thể không bỏ hội nghị, chạy về chùi đít cho cậu! Kế hoạch hơn một nghìn vạn Euro, thiếu chút nữa đã bị cậu làm hỏng.”

Khương Vệ sửng sốt, cậu thật không biết lúc đó Hàn Dục gác chuyện quan trọng như vậy để quay về, trong lòng liền nổi lên một cỗ nhiệt lưu, mà cùng với đó chính là bất an vô tận.

“Vậy… sau này không ảnh hưởng gì đến anh ấy chứ?”

“Tôi nói nhiều như vậy, chỉ hy vọng cậu hiểu một chút, cho dù cậu là nam hay nữ, đều không xứng với Hàn Dục, cậu chỉ có thể trở thành vật cản trên con đường thành công của anh ấy thôi!

Cậu có ân tình với Hàn Dục, nhưng ân tình này, sau này chúng tôi sẽ dùng tiền hoặc cách thức khác báo đáp cậu.”

“Chúng tôi?” Khương Vệ nghe thế sửng sốt, thẳng đến giờ phút này, cậu mới phát hiện ngón áp út của Lộ Dao đeo một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

“Đúng vậy, là chúng tôi, tôi và Hàn Dục đính hôn.”

Khương Vệ ngây người há mồm, cậu muốn nói: “Cô nói bậy!” Thế nhưng miệng lẫn cơ thể giống nhau đều không có chút sức lực, còn lại, chỉ có tiếng máu huyết toàn thân đổ vào chỗ màng tai.

“Y sẽ không kết hôn với phụ nữ, y với ta…”

Lộ Dao chán ghét vung tay: “Anh ấy đối với cậu chỉ là cảm kích mà thôi, dù sao nhiều năm như vậy, cậu cũng xem như là nửa người thân của anh ấy. Song anh ấy không phải đồng tính, điểm này, tôi với cậu đều rõ ràng!”

Câu cuối cùng này có sự ác độc nói không nên lời, phối hợp với vẻ mặt hạnh phúc dần tràn ngập của Lộ Dao, lập tức khiến người ta suy nghĩ miên man, nhịn không được suy nghĩ phụ nữ có thể từ điểm nào, phán đoán chuẩn xác tính hướng của đàn ông?

Khương Vệ suy cho cùng không phải người kiên cường, một khi bộ giáp nguỵ trang sụp đổ, liền lộ ra bộ mặt mềm yếu, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Bộ dạng này hiển nhiên cũng khiến giọng điệu Lộ Dao trở nên ôn hoà chút: “Tôi nhìn ra được, cậu là thật tâm yêu Hàn Dục, vậy cách xa anh ấy một chút đi, việc này đối với hai người các cậu đều tốt. Khương Vệ, chúng ta đều là bạn học cùng nhau lớn lên, cậu là dạng người gì, tôi rất rõ, lòng dạ cậu lương thiện, chưa bao giờ muốn để người khác bởi vì cậu mà chịu đau khổ, vậy cậu nhẫn tâm để Hàn Dục vì cậu mà phạm tội sao? Không nên khiến Hàn Dục vì cậu mà làm ra chuyện hoang đường nữa.”

Khương Vệ đảo đôi mắt đẫm lệ, không hiểu lắm ý tứ trong lời Lộ Dao: “Anh trai tôi thật sự là Hàn Dục phái người đâm, tôi nghe được anh ấy nói chuyện với người ám sát kia, cho dù cậu không phải người yêu của anh ấy, nhưng nếu cậu phải chịu uất ức, anh ấy cũng sẽ không tiếc mạng sống giúp cậu đến cùng… Cho nên loại quan hệ cấm kỵ giữa hai người đến đây nên chấm dứt đi, không nên kéo Hàn Dục vào con đường tà đạo…”

Không hổ là hai anh em, lời bọn họ nói quả thật là giống y chang.

Nghĩ đến Hàn Dục vì mình mà giết người, Khương Vệ đột nhiên cảm thấy mình kỳ thực hoàn toàn không hiểu Hàn Dục, hoàn toàn không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.