Tự Lang

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25

.

Hàn Dục đã quen với việc quỹ đạo đời người bị phá vỡ.

Y thích nhất tác phẩm “Ông già và biển cả” của Hemingway, hình ảnh ông lão đánh cá Cuba kia đã để lại ấn tượng sâu sắc cho y, sự dũng cảm của con người đủ để phá vỡ cực hạn của bản thân. Khi gặp đủ loại biến cố, y luôn lặng lẽ tự khuyến khích mình như vậy.

Lúc ở trung học, mẹ từng chơi chứng khoán, y khi đó cảm thấy tò mò, đối với sách nhập môn đơn giản về đầu tư chứng khoán ngược lại chăm chú giở ra đọc một phen, đôi khi còn có thể đánh giá một hai loại cổ phiếu mà mẹ giữ. Mẹ vui mừng xoa đầu y nói y có thiên phú về phương diện này. Có điều khi đó, ngay cả chính y cũng không nghĩ tới mình về sau phải nhờ bản lĩnh này để vượt qua cửa ải khó khăn.

Sau khi cha mẹ cùng lúc qua đời, lưu lại cho y, chỉ có mấy cái áo bông, cổ phiếu bị rớt giá đến không đáng một đồng. Thẳng đến khi lên đại học, y lục ra biên bản mua bán ngày trước từ trong túi một cái áo bông mẹ lưu lại, mới bỗng nhiên nhớ tới việc này.

Tài khoản mật mã của mẹ y đều biết, lúc đi phòng giao dịch kiểm tra, mấy cổ phiếu này ấy vậy mà lại xoay mình. Từ đó, Hàn Dục liền bắt đầu lăn lộn lần sờ trong thị trường chứng khoán.

Về sau càng làm càng thuận lợi, hơn nữa trong công ty của Khương Vệ tiếp xúc nhiều người, Hàn Dục không những không bởi vì tiến vào công ty mà xao lãng đầu tư quản lý tài sản, ngược lại như hổ thêm cánh, được rất nhiều khách hàng châu Âu tin cậy.

Có điều thay người khác làm chung quy cũng không thể dài được. Lần này Hàn Dục đi Đức, mục đích là chế tạo một bộ “chiến giáp” vô địch, chấm dứt kiếp sống thay mặt người khác.

Thế nhưng mới trước, khi thẳng thắn bộc lộ thân phận với Lộ Mã Lực, việc này đối với mình đã vô cùng không thuận lợi. Những cái này trong lòng Hàn Dục đều tính đến. Nếu không phải bất đắc dĩ, y cũng sẽ không ra đưa ra hạ sách ấy, đối với dòng chảy ngầm mãnh liệt trong tương lai, khoảnh khắc rảo bước tiến vào cửa chính của Khang Hoa, trong lòng liền có tính toán.

Chỉ là Hàn Dục cũng không sợ những cái này, y là một người đàn ông đang lúc phong hoa, đàn ông có dã tâm, không thê lương kiểu “đọc Tam quốc bi Xuân Thu”. Kế hoạch nhiều năm, tiền đồ rực rỡ đang đợi y thực hiện, đối mặt với kẻ địch mạnh như Lộ Mã Lực, ngược lại càng có thể kích thích ý chí chiến đấu vô tận của y.

Cho dù sau này có bao nhiêu sóng to gió lớn, lại có bao nhiêu bộ răng cá mập sắc nhọn chờ đợi mình, chỉ cần khi chiến đấu, thấy được khuôn mặt tròn ngốc nghếch kia, sẽ có điểm dễ chịu.

Còn chưa lên lầu, đã thấy cửa sổ nhà trọ mở toang. Hẳn là Khương Vệ lo lắng tình trạng vết thương của mình nên về sớm.

Người ngốc chút, nhưng không tệ, Hàn Dục trong lòng ấm áp, nhấc chân đi lên lầu.

Cầm chìa khoá mở cửa, chỉ nghe một chuỗi tiếng “phạch phạch”, một con gà mái đang vỗ cánh bay về phía mình.

“Ngăn lại! Mau ngăn nó lại!” Khương Vệ đeo tạp dề ở phía sau giơ dao phay.

Hàn Dục mặt không chút thay đổi hơi nghiêng người, để con gà mái không biết bị chà đạp bao lâu cứ vậy bay ra ngoài.

Khương Vệ gấp đến mức giậm chân, nhưng nhìn đến tay Hàn Dục đổ thạch cao, lập tức cảm thấy để người bệnh làm việc yêu cầu kỹ thuật như thế có phần không tốt, lập tức chạy đi. Qua hồi lâu, mới đầu đầy mồ hôi mang con gà chết đã vặt lông về.

“Em nghe thư ký Lý nói, canh gà nuôi thả rất bổ, bán ngoài chợ không đáng tin, liền lái xe đến hộ nhà nông ở ngoại ô chộp một con về. Dì bán gà nhà bọn họ nói gà này nuôi từ nhỏ, có cảm tình, chỉ bán chứ không giết. Em nghĩ rằng giết gà cũng không có gì, liền bắt một con về, nhưng lúc giết nó, cái cổ cứ động động, cuối cùng không thể xuống tay! Vừa nãy em ra chợ bán thức ăn trả hai mươi tệ, nhờ người giết giùm.”

Cậu đem gà vào bếp, lại khom lưng lấy dép từ tủ giày, cúi người giúp Hàn Dục đổi dép.

“Tay anh bị thương, sao còn chạy ra ngoài?”

Hàn Dục không phản ứng cậu, nhìn lông gà và phân gà rải rác trong phòng khách một chút, miệng đang đóng mở ra, châm chọc nói: “Em cho rằng gà cũng ngốc giống em, duỗi cổ chờ chết à! Sớm nên dùng tiền giết, lại một mực muốn đem vào nhà khiến cho chướng khí mù mịt.”

Một quyền ngày hôm qua tạm thời khiến dáng vẻ ông chủ của Khương Vệ bị chấn động đến tan thành mây khói, tổng giám đốc Khương làm bộ không nghe thấy, cuống cuồng trở lại phòng bếp, băm hành tỏi chuẩn bị nấu canh gà.

Đang đặt con gà lên thớt ngũ mã phanh thây, đột nhiên phía sau nóng lên, chẳng biết từ lúc nào, Hàn Dục đã dán lên lưng cậu, một tay ôm thắt lưng đầu bếp, dùng miệng từng chút một gặm cái cổ dính đầy mồ hôi của Khương Vệ.

Chỗ đó của Khương Vệ rất mẫn cảm, lập tức cảm thấy tay chân như nhũn ra, hạ dao cũng không có sức nặng.

“Anh làm gì vậy, đừng nháo, em đang làm cơm mà!”

“Ưm… canh có hơi mặn…”

Miệng Hàn Dục không chịu bỏ qua đảo vòng quanh vành tai Khương Vệ, con rắn nhỏ mềm mại chui thẳng vào lỗ tai. Khương Vệ cố gắng điều chỉnh hô hấp, cuối cùng dứt khoát buông dao xuống, xoay người gắt gao ôm lấy Hàn Dục.

Khuôn mặt trước đây chỉ có thể len lén nhìn, còn có cái mũi cao ngất kia, bây giờ đều có thể tuỳ tâm sở dục hôn môi mút vào, khi miệng lưỡi hai người quấn lấy nhau, Khương Vệ phát ra tiếng nức nở mềm nhũn, khiến cho động tác của Hàn Dục càng lúc càng thô bạo.

Đáng tiếc trợ lý có một tay tàn phế, làm chút chuyện lưu manh phạm pháp cũng không nhanh nhẹn được. Ngày xưa Khương Vệ chỉ cần tình trong như đã mặt ngoài còn e, lại nửa nhắm mắt là có thể hưởng thụ đầy đủ, nhưng bây giờ cũng không thể không trong lúc ý loạn tình mê, tự mình chủ động tháo dây lưng, lại vội vàng giúp trợ lý cởi quần áo, còn phải đích thân chủ động điều chỉnh vị trí hai bên, hơn nữa được kích thích đến tay run run, cả thảy một bộ dạng quỷ háo sắc, cách tổng giám đốc Khương rụt rè thánh thiện xa lắc xa lư.

Chờ vô cùng sảng khoái nhấm nháp “canh gà” xong, Khương Vệ nằm sấp trên ngực Hàn Dục hơi nhắm mắt lại nghe tim y đập.

Cách ***g ngực, truyền đến tiếng rầu rĩ: “Vừa nãy trường bên Đức gọi tới, có vài việc, tôi phải qua sớm để giải quyết, chiều mai bay.”

Khương Vệ mệt mỏi “ừ” một tiếng, một phút sau mới nhỏm mạnh dậy: “Nhanh như vậy?”

Hàn Dục tựa ở đầu giường vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt rõ ràng ủ rũ xuống của Khương Vệ: “Đều ở trái đất thôi mà, tôi chỉ đi trước vài ngày, nhìn em thế này, cứ giống như ngày tận thế sắp đến ý.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng vừa nghĩ đến ngày mai Hàn Dục sẽ ngồi trên máy bay bay tới nước khác, mình như bị xé xuống một tay. Mấy năm qua chưa từng tách ra, cứ như vậy một cánh bay đi, trong lòng sa sút lắm chứ!

Cảm giác sa sút của Khương Vệ dường như rất vừa ý Hàn Dục, cho dù một tay cũng có lực kinh người, ôm chầm lấy người chăn nuôi tâm tình sa sút kia, mổ mổ môi, gảy gảy tiểu JJ, lại sau một trận đảo điên, cuối cùng đem Khương Vệ dỗ cho cười nhiều chút.

“Em nghe nói nước Đức rất loạn, ngay cả gái *** cũng là hợp pháp, anh đến đó có thể hay không… Ai u!” Khương Vệ vẫn nhịn không được nói ra nỗi lo trong lòng.

Không đợi cậu nói xong, khuôn mặt trơn mịn đã bị Hàn Dục hung hăng cắn một cái.

“Tôi như vậy phải tìm gái *** sao? Cho dù đến Đức không nhịn được, cũng phải kiếm một cô gia đình tử tế mang theo người hầu hạ chứ.”

“Anh dám!” Khương Vệ lập tức trợn mắt, lại bày ra tư thế vừa nãy, cưỡi trên lưng Hàn Dục.

Dương Quá cụt tay nổi lên ác tính húc eo: “Yên tâm, tôi sang bên kia nhất định thành thành thật thật, nhưng mà em phải chụp ảnh cởi truồng gợi cảm một chút, đến lúc đó tôi đặt đầu giường, đối diện với ảnh em luyện ‘ngũ long phàn ngọc trụ’ .” (5 con rồng bám vào cột ngọc ~ aka DIY =)))

Khương Vệ bị húc đến điên luôn, đang bò trên người y, bèn nằm sấp xuống ở bên tai Hàn Dục khẽ nói: “Nếu không anh đêm nay ăn no chút, đến Đức cũng đỡ đói…”

Ông chủ cũng đã lên tiếng, làm thuộc hạ liền thống khoái ăn thôi.

Cả một đêm, trong đầu Khương Vệ chỉ có một câu: “Quá nhi, đại điểu của ngươi quả là thần điêu á! (Phụt ~~~~)



Ngày hôm sau, Khương Vệ dậy sớm, chăm chỉ đóng hai rương hành lý, tay Hàn Dục bị thương, sang Đức bên kia không ai chăm sóc, điều này khiến Khương Vệ rất lo lắng, nhưng cũng không có cách gì.

Tới sân bay, sau khi gửi hành lý, Hàn Dục sắp tiến vào chỗ kiểm tra an ninh. Khương Vệ vành mắt phát nóng, một đôi bên cạnh cũng sắp sửa người yêu biệt ly, cũng ôm nhau thắm thiết, thậm chí còn hôn môi tạm biệt.

Thế nhưng Khương Vệ lại cái gì cũng không dám làm, chỉ có thể vành mắt hồng hồng nhìn người yêu sắp đi xa.

Hàn Dục ngược lại rất thản nhiên ôm chầm Khương Vệ một cái, lực rất lớn nhưng cũng chỉ ngắn ngủi vài giây.

“Tôi đi, hàng ngày sẽ gọi điện cho em.” Nói xong liền đi vào chỗ kiểm tra an ninh.

Khương Vệ lưu luyến nhìn bóng lưng Hàn Dục, mãi cho đến khi không thấy nữa, mới chậm chạp xoay người lại.

Chưa đi được hai bước, đã vừa vặn đụng phải một người.

Khương Vệ cuống quýt nói xin lỗi, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Lộ Dao vẫn như cũ mặc một bộ váy đen, phố hợp với khăn quàng cổ vân báo GUCCI kinh điển, kính râm to đùng, lưng đeo túi xách LV đang ưu nhã mỉm cười với mình. Mặc dù sân bay người đến người đi, nhưng khí chất mỹ nhân của Lộ Dao như vậy, vẫn thu hút không ít ánh mắt của người khác.

“Thật khéo nha, Khương Vệ.”

Khéo? Khéo thật. Vừa nhìn đến Lộ Dao, Khương Vệ như được nạp đủ điện lập tức tiến vào trận chiến, cậu mắt sắc phát hiện vé máy bay trong tay Lộ Dao, là cùng một chuyến bay với Hàn Dục, đầu lập tức thoáng cái “ong ong”.

“Cô đây là… cũng muốn đi Đức?”

Lộ Dao nghe được chữ “cũng” không khỏi nhíu mày, cười nói: “A, tôi được nghỉ đông, cho nên định đến Đức du lịch, nghỉ ngơi thoải mái, ai ‘cũng’ đi Đức cơ?”

Khương Vệ mập mờ nói: “A, một người bạn của tôi…” Còn chưa nói hết, đã ảo não nghĩ đến cho dù cậu không nói, có lẽ hai người cũng sẽ đụng nhau trên máy bay. Hơn nữa… vì sao lại mịa nó khéo như vậy chứ?

Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Lộ Dao đã tạm biệt cậu, bước nhanh đến chỗ kiểm tra an ninh. Khương Vệ theo phản xạ có điều kiện ngốc nghếch đi theo sát, lập tức bị nhân viên ngăn lại: “Thưa ngài, xin ngài xuất trình vé.”

Khương Vệ gấp đến mức trợn mắt, liều mạng dùng tay chỉ vào Lộ Dao, cố tình muốn nói, phiền ngài giúp tôi coi chừng cô nàng này, để cô ta đừng quyến rũ người của tôi. Nhưng nói không nên lời, chỉ có thể nghẹn nghĩ trong lòng.

Ra khỏi sân bay, ngửa đầu, nhìn máy bay bay đi, Khương Vệ hết sức cô đơn nghĩ: “Dương Quá khổ sở chờ đợi Tiểu Long Nữ mười sáu năm, có phải quá mịa nó hoang đường không? Trong những năm tháng nhàn rỗi, đại hiệp có cùng người khác luyện bỉ dực song phi không đây?

Hồi ức dạng phiên ngoại “Nỗi lòng của chú cua”

.

Đây là kỳ nghỉ hè thứ nhất từ khi Khương Vệ lên phổ thông, khoảng thời gian này, phần lớn học sinh chỉ mong chờ nhà trường tổ chức dã ngoại hàng năm, Khương Vệ rất theo phong trào nghĩ đến hạng mục “du lịch tự túc” này tiêu bớt được bao nhiêu ngày hè nóng nực đây.

Từ sau khi bao dưỡng Hàn Dục, Khương Vệ trở nên vô cùng túng quẫn về kinh tế, tự nhiên không thể hoang phí chọn du lịch thắng cảnh quá mức xa xỉ, đối với quảng cáo của công ty du lịch cũng chỉ liếc qua một cái, Khương Vệ cuối cùng gõ nhập một hải cảng nhỏ không mấy tiếng tăm.

Cầm quyển vở mình ghi chật cứng, Khương Vệ kích động đi tìm Hàn Dục.

Cậu giúp Hàn Dục thuê nơi ở trọ cách mình có 30 phút đi xe. Không có cách nào cả, chính là bởi vì kinh tế eo hẹp, chỉ có thể chọn nơi ở giá rẻ ở khu vực cách xa trung tâm.

Mặc dù nhà lầu cũ nát chút, gian phòng cũng rất nhỏ, chỉ có 30 m2. Thế nhưng lại có đồ đạc cần thiết, còn có tủ lạnh và TV hơi cũ. Cảnh vật xung quanh cũng coi như u tĩnh, trị an không tệ, là khu dân cư toàn các cụ nghỉ hưu. Mỗi tháng chỉ cần 300 tệ tiền thuê, Khương Vệ cầm tiền mừng tuổi nhét tận đáy hòm của mình ra trả tiền thuê một năm luôn. Như vậy, Hàn Dục không có nhà để về xem như là có chỗ đặt chân.

Tới trước cửa sắt, Khương Vệ kích động gõ cửa.

Kỳ thật là người đi thuê, cậu đương nhiên có chìa khoá căn nhà. Lúc đó tiểu Khương Vệ còn tưởng tượng hết sức tươi đẹp, nếu như cuối tuần, có thể chạy đến đây trải qua kỳ nghỉ cuối tuần an nhàn, đỡ phải nghe mẹ ở một bên càm ràm thì tuyệt biết bao.

Thế nhưng khi lần đầu tiên cậu dùng chìa khoá mở cửa, lại phát hiện Hàn Dục đã chẳng nói chẳng rằng tìm thợ khoá, đổi khoá cửa ngoài. Làm hại cậu ở bên ngoài đứng đợi 2 tiếng đồng hồ, mới đợi được đến khi Hàn Dục hết giờ học trên trường trở về.

Là người bỏ tiền, vốn nên lẽ thẳng khí hùng, vậy mà dưới ánh mắt lạnh băng của Hàn Dục, lập tức xấu hổ kiểm điểm lại chính mình không mời mà tới, cũng bị Hàn Dục cảnh cáo: không có chuyện gì, thì đừng có chạy tới đây làm phiền y học tập.

Nhưng hôm nay không giống, cậu thế nhưng có lý do chính đáng tới tìm Hàn Dục mà.

Sau khi cửa sắt mở ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, Hàn Dục đang ở trong phòng học. Thiên chi kiêu tử (chỉ đứa con được cha mẹ cưng chiều, làm càn không bị quản thúc) khi trung học cà lơ phất phơ cũng vẫn có thể duy trì thành tích kia dường như không thấy nữa. Trước khi gặp biến, cuộc sống sau giờ học của Hàn Dục rất chi là phong phú, hoạt động nào trong lớp tổ chức cũng đều có bóng dáng y, lại càng hoà mình với các bạn nữ.

Thế nhưng bây giờ, cuộc sống của Hàn Dục dường như chỉ còn lại mỗi việc học tập. Nếu là ngày nghỉ, dưới tình trạng đồ ăn đầy đủ, thậm chí có thể chân không ra khỏi cửa ở lỳ trong phòng cả tuần. Ánh sáng rực rỡ trên người cậu bé trước kia đã dần dần bị một loại khí chất âm trầm thay thế.

Điều này khiến cho Khương Vệ chậm chạp từ tận đáy lòng cũng dần cảm thấy bất an.

Ra ngoài chơi đùa sẽ tốt hơn đi! Tâm tư bé con suy cho cùng vẫn đơn giản như vậy, Khương Vệ sau khi kê thuốc liền chuẩn bị bắt đầu thực hiện.

Thế nhưng chính là tuyến đường dày công chuẩn bị như vậy, còn ghi chi chít những món đặc sản và nhà nghỉ có giá cả vừa phải, lại bị Hàn Dục ngay cả nhìn cũng không nhìn vứt sang một bên.

“Nếu ngươi quá nhàn, thì tìm người khác đi du lịch là được rồi, đừng phiền tới ta, ta còn phải ôn bài!”

Khương Vệ oan ức nhặt quyển vở bị ném sang một bên lên, vẫn chưa từ bỏ ý định tiến đến bên cạnh Hàn Dục: “Chuyến du lịch này rất ngắn, chỉ ba ngày thôi, tiếng tăm chỗ đó tuy không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp. Mặc dù đã tới mùa phong hải (mùa động vật biển sinh sản), thế nhưng ta nhớ món ăn ở đây lại có hải sản tươi ngon nhất…”

Có lẽ là không chịu nổi Khương Vệ nhõng nhẽo bám cứng, tận lực cầu xin một ngày, Hàn Dục cuối cùng không kiên nhẫn đáp ứng.

Như phụng thánh chỉ, Khương Vệ lập tức thu xếp hành lý, gạt mẹ mình lấy 600 tệ, lại cầm thêm 400 tệ nữa từ cái kho nhỏ của mình, tổng cộng một nghìn tệ, cùng Hàn Dục bắt đầu chuyến du lịch độc lập đầu tiên trong đời.

Dọc đường đi, đối lập với Khương Vệ tung tăng, Hàn Dục lại có vẻ chán ngán, trên tàu hoả cũng chỉ cầm sách tiếng Anh đọc không ngừng.

Thế nhưng sau khi đến nhà trọ, Hàn Dục lại thay đổi sắc mặt.

“Vì sao lại là phòng giường lớn?” Trừng mắt nhìn giường đôi bên trong, Hàn Dục mặt lạnh như băng hỏi.

“Bây giờ là mùa du lịch, những phòng tiêu chuẩn giá phù hợp đều chật cứng. Có điều phòng giường lớn này có giá đặc biệt rẻ nha, cũng không đắt hơn với phòng tiêu chuẩn là mấy.” Khương Vệ bắt đầu đắc ý khoe khoang mình tính toán khôn khéo.

Hàn Dục dùng mũi hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Thông tin trên quảng cáo cũng là thật, sau khi sắp xếp hành lý, Khương Vệ kéo Hàn Dục đi tìm một làng chài ở lân cận, trong các món ăn vặt của làng quả nhiên có bán đại phi giải (1 loại cua biển) còn ôm trứng.

Bởi vì là lén đánh bắt, giá đại phi giải so với giá bình thường đắt gấp hai lần. Khương Vệ đi đi lại lại vòng quanh sọt cá vài vòng, cuối cùng khẽ cắn môi mua hai con, đem con cua lớn nâng trong tay, nhìn cái càng to của nó bị dây chun trói lại đang quơ quơ, thoả mãn thưởng thức một hồi, liền chuẩn bị dặn ông chủ hấp lên ăn.

“Hừ…” Lúc này Hàn Dục bên cạnh lại lạnh lùng hừ một tiếng.

“Sao vậy? Ta chọn con cua không béo sao?”

“Không, ngươi gần đây chọn kỹ quá, toàn chọn những con không có sức phản kháng để ăn…” Lời này nghe thế nào cũng không giống như lời khen, Khương Vệ cũng nghe không hiểu ý tứ của y, bèn nghi hoặc hỏi: “Con cua này quá yếu?”

“Hiện tại là kỳ phong hải, nói cách khác là thời kỳ những sinh vật biển này sinh sản, chúng đều đẻ trứng vào mùa này, biết đâu nó ở đây sinh đẻ một vụ, sinh ra ngàn vạn quả trứng, thế nhưng bây giờ chúng nó vì sự tham lam của loài người, bị đánh bắt trái pháp luật, sẽ không còn cơ hội sinh sôi nảy nở nữa. Khoẻ mạnh nữa thì có ích gì chứ? Chỉ không bị chọn trước tiên, sau đó bị các người ăn vào bụng thôi!”

Lần này Khương Vệ cảm thấy mình nghe hiểu. Cậu lập tức thả con cua trong tay xuống, nói với ông chủ: “Ông chủ giúp cháu chọn một con đực một con cái đi.” Ông chủ rất nhanh chọn giúp cậu hai con lớn.

Khương Vệ dùng túi lưới xách hai con cua đang liều mạng giãy giụa lên, lại kéo tay Hàn Dục nói: “Đi!”

Hàn Dục nghi hoặc không hiểu, tưởng rằng cậu mua cua chuẩn bị về nhà trọ mới ăn. Kết quả Khương Vệ lại kéo y tới bờ biển.

Sau khi mở túi lưới và dây chun, Khương Vệ ném hai con cua về biển khơi.

Hàn Dục ở một bên nhíu mày nhìn, cuối cùng nhịn không được muốn banh đầu Khương Vệ ra: “Đầu ngươi bị nước vào à?”

Đây mịa nó là bờ biển, tên này coi đây là ao sen phóng sinh chắc?

“Không phải mi nói rồi sao? Ta thả một đực một cái, hai chúng nó lại sinh con, vậy tương đương với cứu lại sinh mạng hơn một nghìn con cua còn gì!”

Hàn Dục tức đến xì khói: “Một mình ngươi làm vậy có ích gì? Hôm nay ngươi thả, nói không chừng một hồi nữa chúng nó lại bị bắt…”

Khương Vệ lắc lắc đầu: “Đều đã bị bắt một lần, hẳn là sẽ thông minh hơn chút đi? Hơn nữa nghe mi nói như vậy, ta cảm thấy những con cua này thật đáng thương, còn nuốt trôi được sao? Thả hết chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn… A!”

Khương Vệ đang cảm thán, đột nhiên giống như bị điện giật lủi lên. Hoá ra vừa nãy có mấy cơn sóng đánh về, trong đó một con cua được Khương Vệ phóng sinh lại bị vỗ trở về. Một chân Khương Vệ giẫm lên người nó, con cua bò ngang, cũng không nhận ra ân nhân, đi lên giơ càng, quắp đến mức Khương Vệ gào khóc.

Nhìn Khương Vệ còm nhom không kéo được con cua đang treo lơ lửng trên chân, một chân nhảy lò cò trong nước, Hàn Dục vẫn u sầu nghiêm mặt cuối cùng nhịn không được cười lớn.

Chờ khi Hàn Dục kéo con cua xuống, chân Khương Vệ đã bị quắp đến rách da, chạm vào tí nước biển, liền xót đến kêu cha gọi mẹ, hai mắt đỏ hồng, một bộ dạng đáng thương.

Hàn Dục nhìn cậu đau đến không đi được, liền ôm ngang cậu, đặt trên đá ngầm cách xa bờ biển một chút, sau đó lấy chai nước khoáng mang theo rửa cái chân bị thương cho cậu.

“Đừng tưởng rằng ngươi có lòng tốt ban ơn, người khác sẽ cho ngươi hồi báo ngang bằng. Đến lúc bị cắn ngược lại, ngươi chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi!” Hàn Dục một câu hai ý châm biếm.

Khương Vệ suy cho cùng vẫn chậm chạp: “Không sao cả, cái càng hỏng của nó quắp không chết ta được, hơn nữa mi xem, con cua được ta cứu, có bao nhiêu sức sống á!”

Hàn Dục nghe xong liếc cái xem thường, quyết định không nói với tên ngốc nữa. Lúc này, Khương Vệ nhìn về phía Hàn Dục, nhỏ giọng nói: “Nếu nó quắp ta, mi có thể cười một cái, ta đây hy vọng nó quắp nhiều thêm hai cái… Ta đã một thời gian dài, không thấy mi cười…”

Nghe được, Hàn Dục mới giật mình phát giác bản thân vẫn mang theo ý cười, liền thu lại.

“Hàn Dục, ta cảm thấy mi rất giống con cua kia… A, không phải nói mi ngang, mặc dù mi đánh người rất đau… Ta chính là cảm thấy chỉ cần mi có cơ hội thích hợp, cũng sẽ giống con cua kia, có cuộc sống thật tốt. Nhưng mi hiện tại đem chính mình chui vào trong túi, ta cũng không biết làm thế nào mới có thể giúp mi chui ra, chỉ hy vọng mi vui vẻ chút… Dù sao ta cũng không hy vọng cấp dưới sau này của mình có chứng u uất… Ai u!”

Hàn Dục cảm thấy mình thật sự nghe không nổi lời nói vớ vẩn của Khương Vệ, dùng cái chai không gõ nhẹ lên đầu ngan ngốc một cái.

“Ta đói bụng! Ngươi để cơm tối của chúng ta chạy rồi, lát nữa lấy gì ăn hả?” Lần này, Hàn Dục giống như vô tình dìu Khương Vệ đi lại bất tiện, vẫn không hề buông ra.

Ánh tà chiều chiếu ngoài khơi, đem bóng hai người kéo rất dài. Con cua kia hướng về bóng lưng hai người quơ quơ cái càng, giống như đang tạm biệt.

Ai nói cua không biết cảm ơn? Chỉ là cảm giác sợ hãi bị thương tổn, khiến nó quên mất làm sao chào hỏi thân mật với người, sau khi gắng sức nắm chặt, cho dù là y, có thể cũng phải thật lâu mới hiểu được tâm tình ngay lúc đó…

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.