CHƯƠNG 41
.
Một hồi ác chiến không mùi thuốc súng mới xảy ra cách đây không lâu tại Phụng thành, mấy ngày nay vẫn bị người trong thương giới bàn luận say sưa.
Thằng oắt chưa ai biết đến tên vậy mà lại là một con cá sấu lớn trong thương giới.
Tập đoàn Khang Hoa bởi vì vụ bê bối tổng giám đốc *** loạn đàn ông bị vỡ ra, mà giá cổ phiếu sụt thê thảm. Một công ty nhỏ không tên tuổi nhân cơ hội này thu mua cổ phiếu của Khang Hoa. Tổng giám đốc Lộ sao có thể để bọn xấu thực hiện được mục đích? Lập tức bắt tay vào thu gom vốn, toàn lực phản kích.
Đáng tiếc ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (phúc không đến hai lần liên tiếp, mà hoạ lại nối nhau đến), mấy công trình trong tay tổng giám đốc Lộ, tất cả đều xảy ra chuyện. Đầu tiên là mấy toà nhà để bán ngừng xây dựng, kiểm tra chất lượng phòng ốc không đủ tiêu chuẩn, cái này thì cũng không vấn đề gì, vốn chỉ cần tiền là được, nhưng không biết ai lại bơm cho giới truyền thông, nhất thời toàn thành phố đều biết, lượng giao dịch tức thì giảm xuống gần như bằng không. Thử hỏi, ai chịu đem tiền mồ hôi nước mắt mình vất vả tích góp từng tí một đi mua gian phòng không an toàn chứ?
Mà lúc này lão Khương lại ồn ào đòi giải trừ hợp đồng. Bởi vì lúc trước quản lý chợ và lên kế hoạch mời gọi nhà buôn vẫn là Khương gia phụ trách, nhìn ông rút lui như vậy, những nhà buôn trước đó đã được mời gọi, còn có một phần tiền thuê nữa, tất cả đều tạo thành một đống hỗn loạn.
Những chủ xí nghiệp kia còn chưa tiến vào cửa hàng đã mỗi ngày đến trụ sở chính của Khang Hoa, hô khẩu hiệu đòi giải quyết. Con ngõ hẻm vốn rất có văn hoá, bây giờ giống như tổng bộ Cái Bang vậy.
Tổng giám đốc lộ khôn khéo như vậy, có thể để lão Khương đi thuận lợi thế sao? Một tờ đơn kiện được gửi lên toà án. Chứng cứ vô cùng xác thực, nếu lập hồ sơ mở thẩm, lão Khương nhất định thất bại. Đến lúc đó nếu thực hiện đúng theo hợp đồng, thì sẽ tốn một khoản rất là lớn.
Có lẽ lão Khương cũng là bị vụ bê bối của con trai làm kích động đến không khống chế được, sau khi bình tĩnh lại cũng sẽ hiểu được chuyện này có phần lớn, liền tìm cách dàn xếp ổn thoả, chủ động đi tìm tổng giám đốc Lộ nói chuyện.
Nếu đi theo thủ tục thông thường, từ lập hồ sơ đến phát trát của toà thì phải mất một tháng, Lộ Mã Lực kỳ thật cũng theo không nổi, lão Khương đến đàm phán, chính là đúng với ý nguyện của gã.
Hơn nữa lúc đang cần tiền, đối với tiền dâng lên tận cửa đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mặc dù số tiền gã đưa ra không bằng trong hợp đồng, nhưng đối với lão Khương vẫn là một khoản lớn.
Công ty nhà ai có lượng vốn lưu động lớn thế chứ? Dưới điều kiện bồi thường tổn thất cho người ta xong lại phải đảm bảo công ty hoạt động bình thường, đành phải bán đi 10% trong số 50% cổ phiếu mình giữ, thêm chút tiền mặt đền cho Lộ Mã Lực, cuối cùng cũng thanh toán xong.
Mà sau khi ông bán cổ phần đi mới phát hiện, họ Lộ từ trước đó đã lén lút thu mua cổ phần của công ty mình, quan trọng nhất chính là 10% kia đã khiến gã ta nhảy lên thành cổ đông lớn nhất của công ty, bỗng dưng có thêm một miếng thịt mỡ béo ngậy bổ sung vào chỗ thua lỗ. Lão Khương – kẻ cơ hội trong giới kinh doanh Phụng Thiên, lần này rốt cuộc ngã rầm xuống, trở thành vật hi sinh cho hai con hổ đánh nhau.
Ngay khi mọi người sôi nổi tiếc hận cho lão Khương, hồi gay cấn nhất của trận thương chiến này cuối cùng cũng tới.
Té ra công ty của lão Khương thế mà lại sớm đã rơi vào tình trạng lỗ, dựa vào tiền vay người khác để giữ được cái vẻ bề ngoài. Tổng giám đốc Lộ tuy rằng dàn xếp tranh chấp chợ, giải quyết gấp đến sém lông mày, lại không biết mình là uống rượu độc giải khát, đi rơi vào mối nguy lớn hơn nữa, vô duyên vô cớ tiếp nhận đống nợ của lão Khương, làm Lôi Phong (anh hùng cần kiệm của Tung Của) lập loè phát sáng.
Khi vị chủ nợ phía sau tới, mọi người với phát hiện, vị này cùng người thu mua tập đoàn Khang Hoa, chính là một.
Cảm thương cho tổng giám đốc Lộ đem tiền của mình, bù vào cho cái mình vừa mua. Mũ trên đầu Lôi Phong tức thời còn phải trừ đi một khoản lớn. Mặc dù “Bách túc chi trùng tử nhi bất cương” (tập đoàn hoặc người có thế lực lớn, tuy rằng đã thất bại nhưng uy danh và ảnh hưởng vẫn tồn tại như cũ ~ phần lớn mang hàm nghĩ xấu), Lộ Mã Lực cuối cùng cũng ổn định được quyền khống chế công ty, thế nhưng, thương giới Phụng Thiên đã một lần nữa tẩy bảng hiệu, thời đại hoàng kim của Khang Hoa đã trở thành quá khứ.
Trận chiến thu mua lấy nhỏ đánh lớn này, thật sự khiến người xem trân trối nhìn. Sau khi vị Vô Miện Vương (bác nông rân lên làm Tổng tư lệnh của Tung Của) ở hậu đài kia khiến Khang Hoa chật vật khôn tả đi ra, mọi người mới phát hiện y vậy mà lại chính là trợ lý trước của Khương A Đẩu trong vụ bê bối —— Hàn Dục!
Đối với việc trong này còn ẩn tình gì, mọi người đều bàn tàn xôn xao. Thế nhưng đương sự không nói, bàn đến ngoạn mục nữa cũng không đủ.
‘Thương nghiệp hiệp đàm’ mỗi năm tổ chức một lần của Phụng thành sắp tổ chức. Các ông tổng của các xí nghiệp bôn ba khắp nơi, cuối cùng cũng có thể ngồi vào cùng một phòng, tìm cơ hội buôn bán với nhau, lại nhân thể tám chuyện.
Đáng tiếc lần này thương hội thiếu đi khuôn mặt quen thuộc của hai người —— cha con Khương gia.
Nghe đầu lão Khương thua thể diện lại còn phải bồi thường gia sản, cùng bạn già đi Hải Nam an dưỡng rồi. Về phần tiểu Khương, tất cả mọi người đều nhận định, cái thứ làm công ty phá sản này nên chui vào một xó, tự mình khiến mình chịu xúi quẩy.
Cho nên khi Khương Vệ mặc một thân âu phục giản dị xuất hiện ở thương hội, tất cả mọi người đều âm thầm cả kinh, nhao nhao kính nể độ mặt dày của vị này, ánh mắt khác thường của mọi người nhìn chằm chằm cậu, giống như dân tị nạn đói khát được ăn một bàn đầy thức ăn và rượu.
Khương Vệ biết mình không nên tại thời điểm mẫn cảm như vậy, xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng, cậu cũng là không có cách nào.
Cơn giận của cha chưa tiêu tan, mặc dù đạt được hiệp nghị không biết tên với Hàn Dục, ám độ trần thương, vứt cái công ty chỉ còn xác rỗng cho Lộ Mã Lực, đổi lấy nhàn nhã cả đời khó có được, mang bà vợ đi hưởng thụ gió biển mát lạnh.
Nhưng vừa nghĩ đến đứa con trai duy nhất không biết điều như vậy, khiến cho hai thằng đàn ông vì nó tranh đoạt tình nhân, trong lòng lão cũng tức nghẹn chớ! Biết rõ một mình con trai không vào được nhà, nhưng cũng không thèm để ý, vẫn như cũ ung dung tự tại nghỉ ngơi ở Hải Nam.
Khương Vệ hồi đó đi Đức chơi chính là bi tráng quyết đánh đến cùng, trên người ngay cả một cái chìa khoá cũng không mang theo. Cho nên rơi vào hoàn cảnh không nhà để về, chỉ có thể đến khách sạn ở.
Sau khi dừng chân ở khách sạn, cậu đắn đo suy nghĩ, cuối cùng gọi, điện cho Hàn Dục, thế nhưng sau khi Hàn Dục nhận điện thoại, vừa nghe là giọng nói của cậu liền lập tức dập máy.
Tiếng “Bíp — ” kéo dài trong điện thoại, khiến lòng Khương Vệ tuột dốc không phanh. Hồi tưởng lại hai cái tát ở sân bay kia, nghĩ sao lúc đó có thể ra tay nặng như vậy, thật không chút nhân đạo gì cả.
Chiếu theo lực đánh trong ấn tượng, thử tát mình hai cái, đau đến nước mắt lập tức ứa ra. Nếu người khác đánh mình như vậy, tối thiểu cũng phải hận hắn khoảng một năm, nghĩ thế, Khương Vệ bực đến mức lại đánh tay mình.
“Cho mi thủ khiếm (bởi vì tay mà bị người oán hận, phản cảm), cho mi đoạn chưởng (cấu thành của đoạn chưởng chính là đường tình cảm và đường trí tuệ từ hai hợp thành một, biểu thị tình cảm và lý trí không phân cách, vì vậy tính cách người đoạn chưởng có vẻ kiên cường, lòng tự tin có thừa, cực kỳ lý trí)!”
Nhưng sau khi buồn bã, lại phải đối mặt với hiện thực, Khương Vệ không có tiền.
Tiền mặt trong ví Hàn Dục, sau khi mua vé máy bay và dự chi thuê khách sạn đã không dư mấy. Còn lại chính là thẻ tín dụng lớn nhỏ.
Khương Vệ không có cách nào, bèn thử đi máy rút tiền dùng thẻ rút tiền, nhưng lại phát hiện mấy cái thẻ kia đều bị khoá hết tiêu.
Khương Vệ nghĩ cơn giận của lão cha còn chưa tiêu tan đây mà, ngại xin tiền cha mẹ, lại càng không đi tìm mấy người bạn nhậu lúc trước để bọn họ chạy theo mình nói dài nói ngắn, nên giờ ngay cả việc ăn cơm cũng thành vấn đề, buộc lòng phải ăn mì gói mỗi bữa.
Hôm ấy cậu ở đại sảnh khách sạn, ngẫu nhiên thấy một vị thương nhân là bạn của cha trước đây, mới biết được sắp tới sẽ mở ‘thương nghiệp hiệp đàm’ của tỉnh.
Cậu bỗng nghĩ tới, Hàn Dục có đến không nhỉ?
Vì vậy mặt dày, xin bạn của cha giấy mời, trong ngày hiệp đàm, lặng lẽ xen vào giữa đám người.
Cho dù không gặp được Hàn Dục, món ngon đầy bàn này cũng không tệ, ít nhất đủ để cho dạ dày mấy ngày ăn chất bản quản được nhìn thấy chút thức ăn mặn.
Khi Khương Vệ đang cầm một miếng bánh hạnh nhân cố gắng tống vào miệng, đột nhiên bị một đôi bích nhân tay trong tay xuất hiện ở cửa thu hút.
Hai người kia giống như Kim Đồng Ngọc Nữ trong kịch, ăn mặc nói khó nghe là xa hoa, nói dễ nghe là rất mốt. Hơn nữa bề ngoài xuất chúng nhất thời thu hút ánh mắt mọi người.
Khương Vệ chỉ liếc một cái, đã bị bánh hạnh nhân nghẹn ở trong họng, sặc đến mức nước mắt nước mũi cậu cùng nhau bay ra.
Người mong chờ đã lâu, cùng cùng lại dắt đại mỹ nữ Lộ Dao xuất hiện.