CHƯƠNG 49
.
“Từ ngày em đi.”
Khương Vệ không nôn được nữa, mắt trợn trừng nghĩ: không phải ta hiểusai ý chứ?
Hàn Dục phả hơi vào mặt cậu nói: “Từ ngày em rời đi, tôi hình như chưa đánh qua.”
Cái này khỏi phải giả bộ, Khương Vệ cúi đầu đột nhiên nôn khan! Mình rời khỏi Phụng Thiên cũng đến nửa tháng đi? Mịa nó định chế tạo vũ khí sinh học à? Cho dù không khiết phích cũng chịu không nổi cái này đâu!
Nhìn Khương Vệ còn muốn phun ra nước chua, tâm tình Hàn Dục dường như biến tốt rất nhiều, còn lấy một chai nước khoáng từ thùng đồ uống ra, sau khi đổ nửa chai vào súc miệng, liền hảo tâm đưa cho Khương Vệ.
“Xông chết cho em đáng đời!” Chốc lát cơn giận đã tiêu tan, giọng điệu Hàn Dục khôi phục lại thành giữa người yêu thân mật liếc mắt đưa tình. Dường như toàn bộ hiểu lầm đều đã tan thành mây khói.
“Em vô thanh vô tức rời đi, làm hại tôi tìm em khắp nơi khắp chốn. Có người nói thấy em xuất hiện ở trạm vận chuyển hành khách đường dài, kết quả ngày hôm sau trên đường cao tốc Bắc Kinh-Thẩm Dương xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn. Có một xe khách đường dài bị đụng phải văng đi mất, vì vậy tôi liền chạy tới bệnh viện, lần lượt kiểm tra người bị thương, nhìn hết người bị thương lại đi đến nhà xác… Đệt! Mịa nó tìm em muốn chết luôn!”
Nói xong lại nhéo mặt Khương Vệ thật mạnh.
Cha mẹ Hàn Dục chết vì tai nạn ô tô, nghe đâu khi đó hình dạng xác chết cũng vô cùng đáng sợ, cho dù sau này tìm người trang điểm cho xác chết làm đẹp, cũng khiến người ta có loại cảm giác thảm đến không dám nhìn. Cho nên, có thể tưởng tượng ra tâm tình Hàn Dục khi vào nhà xác nhận diện người chết.
Cổ họng Khương Vệ như bị lấp kín, cảm thấy bên trong dường như có vật gì đó lập tức muốn đi ra.
Vốn trong lòng Hàn Dục vẫn có chướng ngại với tai nạn ô tô lúc trước, từ nhà xác đi ra càng thêm có phần rối loạn thần kinh, suy nghĩ lung tung. Sau đó, y chậm rãi tỉnh táo lại rồi nghĩ, Khương Vệ có thể là đi tìm cha mẹ, liền bay đến Hải Nam, thế nhưng đến nơi mới biết được, chú dì vẫn đang vui vẻ chơi đùa, lại còn chạy đến Trương Gia Giới (là thành phố trực thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc).
Vì vậy y lại tới Trương Gia Giới, sau khi gặp chú dì, bọn họ nói Khương Vệ cũng không liên lạc với bọn họ, hai ông bà già cũng gấp cháy mông, có điều đúng lúc nhân viên kiểm tra hàng trước đây của công ty, ông Triệu thấy Khương Vệ, liền gọi điện cho chủ tịch Khương. Sau đó Hàn Dục dựa theo cú điện thoại gọi đến suốt đêm ngồi máy bay mò tới quán trọ nhỏ ở Cáp Nhĩ Tân kia.
Không nghĩ tới chính là, vừa lên liền thấy cảnh Khương Vệ bị người bắt nạt, lửa giận kìm nén thời gian dài như vậy giống như miệng hôi không cách nào khống chế, tên trọc đầu chính là nơi trút giận, nếu không y thật sẽ xông lên đánh gãy chân Khương Vệ mất, xem cậu còn có thể rời khỏi mình chạy lung tung khắp nơi không.
Có một số người hoặc chuyện, giống như không khí, khi có thì không hề cảm thấy gì, chỉ khi nào mất đi mới khiến người ta hít thở không thông.
Hàn Dục biết mình thích cậu bạn ngày trước này, nhưng y cũng không đoán được rằng mình thích một người lại có thể thích đến mức độ ấy.
Nếu không thể mất đi, vậy giữ lấy thật chặt, sẽ không để mất bất cứ thứ gì!
Thế nhưng Khương Vệ lại không nghĩ như vậy, sau khi cảm động một chút, cậu thản nhiên nói: “Mi cũng thấy đấy, ta không sao, hai ngày nữa ta sẽ trở về. Mi không cần lo lắng cho ta. Trở về chuẩn bị cho tốt chuyện kết hôn của mi đi!”
Phỏng chừng cũng là nghĩ đến mùi miệng mình không tốt, Hàn Dục cũng không hôn môi Khương Vệ nữa, nhưng nghe nói như vậy vẫn trả miếng nhào về phía Khương Vệ hà hơi: “Tôi đây còn chưa kết, mà em đã lưu lạc chân trời, nếu kết hôn thật em lại chẳng buồn bã xuất gia đi tu luôn à! Còn chưa nói với em đi? Tôi và Lộ Dao chỉ là quan hệ hợp tác, chờ sau khi cô ấy thu xếp ổn thoả, tiếp nhận quyền lực công ty của anh cô ấy xong, sự hợp tác giữa chúng tôi cũng kết thúc, không có kết hôn thật.”
Ăn viên hoàn an tâm lớn như vậy, nhưng Khương Vệ cũng không lộ ra vẻ trấn an, chỉ nghiêm mặt hỏi: “Hàn Dục, mi thật sự thích đàn ông sao?”
“Tôi thích, chính là em, đứa ngốc này.” Hàn Dục khẽ cười nói.
“Trả lời ta, mi đã từng thượng nữ nhân chưa?”
Hàn Dục nhíu mày, hơi lưỡng lự: “Có… nhưng đấy là trước kia, có điều từ khi cùng em…”
Mặc dù trước đây trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy Hàn Dục không phải xử nam, nhưng khoảnh khắc nghe chính miệng y thừa nhận, trong lòng vẫn không khỏi đau đớn. Hàn Dục đã từng thượng nữ nhân, đủ loại kỹ xảo y thi triển trên người mình đều là tôi luyện từ trên người nữ nhân.
Cái tất trong biệt thự ở Berlin kia lại chợt hiện lên trong đầu. Đau đi! Một lần hoàn toàn thông suốt đến mai sau thì tốt rồi. Khương Vệ cắn răng, cười cắt lời y: “Mi suy cho cùng vẫn mạnh mẽ hơn ta, ta thì không được, đối với nữ nhân không lên được. Xem ra là trời sinh thuỷ tinh (aka gay). Mi đã có thể cùng nữ nhân, tội gì phải quấn lấy ta chứ? Hàn Dục, dã tâm của mi quá lớn, căn nhà trên đỉnh núi, công ty nước ngoài, đàn ông còn có… phụ nữ, mi, hết thảy đều muốn.”
Nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.
Cậu hít vào, nhẹ giọng nói: “Ta không muốn nhiều lắm. Chỉ hy vọng người ta yêu có thể bình an. Năng lực của ta có hạn, không cách nào thoả mãn nguyện vọng quá mức cao xa, nhưng ta sẽ bớt ăn bớt mặc, dùng tất cả năng lực của mình để cho y hạnh phúc thuộc về hai người. Nhưng thứ ta có trong mắt mi, đều là thứ rẻ tiền, ta không có cách nào giống như Lộ Dao giúp mi rong ruổi thương trường, cũng không có cách nào giồng cô ta khoác tay mi, trong tiệc rượu giả bộ mỉm cười xã giao với người khác như vậy, tương lai lại càng không cách nào sinh cho mi một đứa con béo trắng, cho mi một gia đình đầy đủ… Ta thế này, mi còn muốn thích làm gì chứ? Ta thế này sao có thể tiếp tục đi cùng mi?”
Hàn Dục nhìn Khương Vệ khóc, hoàn toàn mềm lòng, kéo cậu vào lòng nói: “Em quản được sao, tôi thích em, tôi sẽ không buông tay đâu, em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi, đời này tôi sẽ là người đàn ông của em!”
Khương Vệ vươn tay, mở khoá xe. Cậu đẩy Hàn Dục rồi đi ra cửa xe, sau đó nói với Hàn Dục: “Thế nhưng, hiện tại ta không muốn cùng một chỗ với mi, Hàn Dục, ta chỉ cùng đàn ông trên giường, mà mi cũng không phải đối tượng duy nhất của ta, tối bữa tiệc chiêu thương ngày đó, mi không đuổi theo, thế nhưng Lộ Mã Lực lại đi ra, ta cùng gã uống rượu, sau đó trên giường điên cuồng làm. Yêu. Ta rất khoái lạc, cũng rất thoải mái, thế mới biết, hoá ra không chỉ cùng mi mới có cảm giác khoái lạc như vậy.” Sau khi nói hết lời này, thấy mặt Hàn Dục kinh ngạc, trong lòng thế mà lại cảm thấy dễ chịu.
Hàn Dục sững sờ, nhìn chằm chằm vào mắt Khương Vệ nói: “Em nói dối!”
Khương Vệ không trả lời, chỉ nói câu: “Mi bảo trọng nhé!” Sau đó xoay người đi ra làn xe, định đón một chiếc taxi về nội thành.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng động cơ ô tô.
Khương Vệ nhìn lại, Hàn Dục đang lái xe, như dã thú không khống chế được lao thẳng về phía mình, ánh mắt kia lộ ra quang mang điên cuồng.
Y muốn đâm chết mình! Khương Vệ đứng cứng tại chỗ, mơ hồ nghĩ…