Tự Lang

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG 58

.

Mặc dù Hàn Dục là chủ một công ty lớn đã lên sàn chứng khoán, nhưng chàng trai trẻ tuổi vẫn không quên truyền thống tốt đẹp, kế thừa phẩm chấn ưu tú của thế hệ trước, lúc hàng hoá đổi mùa giảm giá, liền cùng “vợ yêu” điên cuồng đi quét sạch.

Khương Vệ chen chúc bên xe hàng, nghiến răng nghiến lợi giành một cái áo T-shirt thuần bông giảm giá với một đám bà cô. Loại T-shirt thuần bông này chỉ còn lại một lô cuối cùng, mà cỡ hợp với Hàn Dục chỉ có ba cái thôi.

Khương Vệ muốn mua hết cả ba cái.

Hàn Dục thằng cháu này gần đây lại có thêm bệnh mới, bởi vì làm việc quá cực khổ, khả năng miễn dịch có hơi giảm xuống, da dễ bị dị ứng, có mấy bộ quần áo cũ mặc vào liền cảm thấy khó chịu, sau này Khương Vệ trong lúc vô tình mua được một chiếc T-shirt lại rất hợp sở thích của y, mặc vào xong cũng không nổi mẩn nữa. Khương Vệ lập tức kéo y tới bách hoá định bụng mua thêm vài chiếc.

Nào ngờ cửa hàng giảm giá, các bà các chị các cô điên cuồng tranh nhau mấy món hời này. Bạn muốn nổi nóng với cô ấy, cô ấy cũng có thể cào cấu đấy!

Cái này không! Khương Vệ chọn quần áo xong, bị một bác gái béo nắm chặt trong tay không chịu buông!

“Cậu nói là của cậu! Cậu trả tiền chưa? Hay là trên áo có viết tên cậu! Cậu một chàng trai lại tranh giành quần áo giảm giá với một đám cô dì, loạn hay không loạn hả! Có tiền đồ đều đến quầy chuyên doanh (cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá) mua đúng giá! Aiii tôi nói thế rồi, sao cậu còn không buông tay? Muốn ăn mắng à!”

Nhất thời tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào tên lạc loài lẫn vào đám đàn bà con gái.

Hàn Dục dựa vào cây cột bên cạnh nhìn không nổi nữa, đi lên muốn lôi Khương Vệ đi, nhưng Khương Vệ vẫn cố sống cố chết giữ lấy cái áo không tha.

“Áo này rõ ràng là tôi cầm trước, bác nói muốn nhìn, tôi mới cho bác mượn nhìn, sao bác chớp mắt đã cầm áo đi tính tiền hả! Đây là tố chất gì!”

Vì cái áo hợp ý, Khương Vệ cũng không đếm xỉa! Bị một đám các bà các cô vây quanh cũng không cảm thấy chân mềm nhũn. Dù sao cũng có Hàn Dục làm chỗ dựa, cho dù động thủ, mình liền kéo Hàn Dục đi lên, phỏng chừng các bác gái thấy một anh đẹp trai như vậy, cũng không đành lòng xuống tay cào cấu đi.

Đang nghĩ như vậy, người phía sau đột nhiên đi mất.

Không có chỗ dựa, Khương Vệ lập tức cảm thấy lo lắng bất an, ruột gan rối bời, nhưng vẫn cắn răng đoạt lấy cái áo trong tay bác gái, hung dữ nói: “Muốn áo hả? Được, giết tôi đi, dao nhắm chuẩn chút, động mạch ở chỗ này này!”

Nói xong liền cầm ba cái áo ưỡn ngực hóp bụng đi tính tiền!

Không nói sai đi? Hôm qua xem phim, hình như đúng là có lời thoại như vậy, lúc đó Hàn Dục còn cười nói, khi có mâu thuẫn với người khác, miễn là đối phương không phải kẻ liều mạng, em lại không giết cha đối phương, ngủ với vợ người ta, thì chỉ cần ném ra câu như vậy, đối phương đều sẽ sợ hãi!

“Thần kinh!” Bác gái bị làm cho sửng sốt, ảo não mắng một câu xong, liền lập tức xoay người tiếp tục đào báu vật.

Khương Vệ xoay người nhìn, phát hiện Hàn Dục đang nói chuyện với nhân viên vệ sinh của cửa hàng, đi qua nhìn, chân người nọ có hơi không linh hoạt, mũ vẫn như cũ kéo sụp xuống.

“Khang Hoa!”

Đột nhiên có người hét to một tiếng, Khương Vệ nhìn lại, cư nhiên là Lộ Mã Lực.

Chỉ thấy gã cầm theo một cái cặp ***g giữ nhiệt đang sải bước về phía nhân viên vệ sinh và Hàn Dục.

Khi thấy Hàn Dục, vẻ mặt rõ ràng rất mất hứng. Song cũng không chào hỏi Hàn Dục, chỉ thấp giọng hỏi người què kia: “Đói bụng rồi hả? Tôi tự mình nấu cá, nướng xong liền hấp cách thuỷ, mùi vị không tệ đâu.”

Hàn Dục thấy gã ta tới, cũng không nói thêm gì, chỉ bảo Cao Khang Hoa giữ gìn sức khoẻ, rồi kéo Khương Vệ đi.

Khương Vệ quay đầu tò mò nhìn hai người không được tự nhiên kia: “Lộ Mã Lực và người kia xảy ra chuyện gì?”

Hàn Dục mỉm cười: “Đã từng không biết quý trọng, muốn nắm trở lại, khó khăn đây! Lộ Mã Lực chính là không cách nào so được với chồng em, cạnh tranh trong kinh doanh và cuộc chiến bảo vệ tình yêu đều thua hết!”

Khương Vệ không chịu được đảo mắt trắng dã.

Hàn Dục cúi đầu, thấy áo trong tay Khương Vệ: “Vợ yêu thật tài giỏi, chúng ta về đi, hôm nay mẹ em bảo sẽ nấu món cà chua xanh biếc bảo vệ môi trường sở trường, bảo chúng ta mau đến ăn đó! Tôi phải giữ chặt chút, cha em khẳng định sẽ bảo tôi đánh cờ với ông, đến lúc đó em đừng quên giả vờ đau bụng, bằng không thì, bộ phim nửa đêm của hai ta liền hụt mất…”

Hai người bước nhanh ra khỏi bách hoá, biến mất giữa dòng người đông đúc…

—————————————

Đời người nói dài cũng không dài lắm, nhưng cũng không ngắn, đôi khi quay đầu lại giống như đã trải qua mấy đời, nhớ được quá nhiều, thì lại không khỏi thấy lòng nặng trĩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.