CHƯƠNG 8 PN1
Phiên ngoại – Một ngày bình thường nào đó.
“Trương đại ca, em quyết định sẽ đến sống cùng mẹ em. Mẹ nói muốn chuyển nhà, nhưng chuyển đến đâu còn chưa xác định được. Em thì hy vọng có thể chuyển đến gần nhà các anh, như vậy sau này em muốn gặp các anh cũng tiện hơn… Đúng rồi đúng rồi, Trương đại ca, anh giúp em nói với Giang Lễ, mấy chiêu lần trước anh ấy dạy em rất hữu dụng a! Tên khốn dám ruồng bỏ em lần trước, hiện tại đang liều mạng cầu xin em quay về. Chính là, hừ hừ, chính là em không cần anh ta nữa. Giống như anh nói đó, điều kiện của em tốt như vậy, cần gì tự trói chặt vào một gốc cây… Trương đại ca? Alo, alo, Trương đại ca, anh có nghe không đó?”
‘Ầm’ một tiếng, Trương Hàn nửa tỉnh nửa mê không cẩn thận từ trên sô pha té xuống sàn nhà, may mắn là độ cao không quá đáng, dưới sàn còn được lót tấm thảm lông dày, cho nên Trương Hàn không thấy đau, chỉ là cái nơi đáng xấu hổ từng bị tên kia không ngừng xỏ xiên đang truyền đến từng trận tê dại, khiến cậu trong nháy mắt thanh tỉnh lên không ít.
Nhưng dù đã tỉnh táo rồi, Trương Hàn cũng chẳng thèm bò lên sô pha, cứ trực tiếp nằm dưới tấm thảm, tay phải mò mò xung quanh, vài giây sau đã tìm được điện thoại.
Ngáp một cái, Trương Hàn dùng giọng nói còn lờ đờ ngáy ngủ trả lời: “Anh đang nghe đây…”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của một cô gái.
“Gạt người, anh vừa mới ngủ gật đúng không? Như vậy không được đâu, Trương đại ca, đã hơn bốn giờ chiều rồi, thế nào mà anh còn ngủ chưa no giấc? Sinh hoạt không điều độ sẽ tổn hại thân thể đấy.”
Trương Hàn vô cùng bất đắc dĩ nói: “Văn Đình tiểu muội muội, em nghĩ anh không muốn đi ngủ sớm một chút sao? Nỗi khổ của sủng vật chính là khi chủ nhân muốn, dù có mệt chết đi được vẫn phải phụng bồi…”
Lý Văn Đình như được tỉnh ngộ, bật cười mờ ám: “Đúng rồi, hôm qua là ngày Giang Lễ đi công tác về, vậy cũng khó trách… Ha ha, Trương đại ca, không phải nguyên ngày hôm qua anh đều bị cột chặt trên giường đó chứ?”
Vì cô đã hiểu rõ mối quan hệ của hai người, cho nên Trương Hàn không thấy khó xử gì cả, thở dài một hơi: “Tên kia đúng là đại sắc lang, vừa mới trở về không phải nên mệt chết sao? Thế mà kia… tên kia…”
Cậu ấp a ấp úng, không còn mặt mũi nói tiếp.
Cùng Giang Lễ sống chung đã gần hai năm, nhưng hầu như tối nào anh cũng phải chèn ép cậu một lần. Vừa đến ngày nghỉ thì càng thảm hơn, cậu chỉ có thể cả người trần truồng, vượt qua một ngày một đêm ở trên giường.
Hơn nữa, khi làm tình Giang Lễ chưa bao giờ sử dụng áo mưa, bởi vì anh thích cảm giác trong cơ thể cậu tràn ngập dịch thể của anh, nó khiến anh có cảm giác cậu đã hoàn toàn thuộc về anh. Về điểm này, cậu cũng không phản đối, dù sao việc xử lý đều do anh làm.
Mặt khác, mỗi lần Giang Lễ đi công tác về, số lần làm sẽ nhiều đến mức thảm thương không kể xiết, theo cách Trương Hàn nói là– “Tên hỗn đản kia chỉ ước gì đem ta làm đến chết.”
Giống như giữa trưa hôm qua, Trương Hàn vừa mới mở cửa, Giang Lễ liền đè cậu lên cánh cửa trực tiếp làm hai lần, phòng khách một lần, phòng ngủ vô số lần…
Đêm qua (hay phải nói là rạng sáng nay đi), cậu đã bị anh làm đến mức không còn sức đâu mà chống đỡ cơ thể, chỉ biết vô lực nằm úp sấp trên giường. Nhưng anh vẫn không chịu tha cho cậu đi nghỉ ngơi, hai tay giữ chặt thắt lưng cậu, để mông cậu vểnh lên cao, mạnh mẽ hăng hái tiến vào nơi giữa hai cánh mông, một lần lại một lần phóng thích vào đó chất lỏng nóng hổi.
“Không được… Đầy… Đầy rồi… Giang Lễ…” Cảm giác trướng bụng khó chịu đến mức Trương Hàn nhịn không được phải nức nở khóc lóc cầu xin.
“Còn chưa đủ… Trương Hàn, nhẫn nại thêm chút nữa…” Giang Lễ thấp giọng trấn an nhưng vẫn kịch liệt đưa đẩy thắt lưng của mình, thân thể không ngừng tiến về phía trước, điên cuồng luật động.
Trương Hàn cứ tưởng rằng mình sẽ chết chắc, nhưng rốt cuộc lại không, cậu vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa khi ngủ cảm giác cũng không đến nỗi tệ lắm, chỉ hơi lơ lửng một chút thôi.
Có lẽ hai năm nay bị Giang Lễ đòi hỏi vô độ đã tạo thành thói quen cho cậu rồi. Trương Hàn vừa nói chuyện điện thoại cùng Lý Văn Đình vừa nghĩ trong lòng như thế.
Thật ra, nói hai người ở cùng nhau chỉ có làm tình cũng không đúng. Giang Lễ thường xuyên đem theo Trương Hàn ra ngoài chơi, dù là du lịch trong hay ngoài nước. Nhưng từ lúc phát hiện cậu không hào hứng lắm, trừ khi do chính cậu chủ động mở miệng, bằng không anh sẽ không tự sắp xếp.
So với ra ngoài chơi, Trương Hàn thích ở nhà lên mạng, chơi điện tử, xem TV… hơn nhiều. Lúc trước nếu không phải vì kiếm tiền nuôi sống bản thân, cậu sẽ không rời nhà làm việc. Mà hiện tại đã có Giang Lễ rồi, cậu cuối cùng có thể hưởng thụ cuộc sống mễ trùng của trạch nam*.
* ý nói bạn Trương Hàn chỉ thích ở lì trong nhà ăn bám bạn Giang Lễ
Bất quá, thành thật mà nói, Trương Hàn cảm thấy cuộc sống của mình chẳng thú vị gì hết, buồn tẻ khô khan. Cậu không hiểu Giang Lễ vì sao đối với cậu vẫn bừng bừng hưng (tính) trí?
*chữ ‘tính’ trong thú tính ấy =))
Dù yêu nhau sâu đậm đến mấy, một ngày nào đó chắc hẳn nhiệt tình cũng mất đi? Trương Hàn từng nghiêm túc phiền não về chuyện này, nếu Giang Lễ chán ghét cậu, đã quen sống như sủng vật rồi, vậy sau này cậu biết sống tiếp ra sao?
Tuy nhiên, vấn đề này rất nhanh đã được giải quyết dễ dàng.
Có một hôm, Giang Lễ đột nhiên đưa cho cậu toàn bộ sổ tài khoản ngân hàng, con dấu cùng khế ước mua bán nhà, thậm chí tên người được hưởng bảo hiểm cũng là cậu, chưa kể mỗi lần lãnh lương, một phần ba số tiền đều chuyển cho cậu.
“Cậu không cần lo lắng gì cả. Bất quá nếu cậu lo lắng, tôi liền giúp cậu an bài đường lui thật tốt.” Khi mang toàn bộ tài sản giao cho Trương Hàn, Giang Lễ đã bình thản nói như vậy.
Tối đó, Trương Hàn không biết vì lý do gì đặc biệt hăng hái làm tình cùng Giang Lễ, cho dù đã mệt mỏi rã rời muốn đi ngủ sớm, cậu vẫn không ngừng khóc lóc cầu xin Giang Lễ tiếp tục.
“Trương đại ca.”
“Hả?” Từ trong tưởng niệm hoàn hồn về, Trương Hàn theo bản năng trả lời một tiếng.
“Nếu có ngày Trương đại ca chán ghét Giang Lễ thì cứ đến tìm em, em sẽ cố gắng kiềm tiền nuôi Trương đại ca.” Thanh âm Lý Văn Đình mang theo ý cười.
“…Vậy thật sự cám ơn em.” Trương Hàn nghiến răng nghiến lợi đáp.
Nói chuyện phiếm thêm vài câu nữa, Trương Hàn mới cùng cô tạm biệt. Cúp điện thoại, cậu quay đầu nhìn về cửa sổ sát đất, bầu trời đã dần âm u. Tuy mới hơn năm giờ, thế nhưng sắc trời đã tối sầm, mùa đông luôn khiến cho bóng đêm mau tới.
Trương Hàn mở đèn phòng khách. Giang Lễ từng nói rằng, anh thích mỗi khi trở về, vừa ló đầu vào nhà liền cảm nhận được ánh sáng gia đình.
Một chuyện nhỏ xíu như vậy đã có thể làm cho Giang Lễ vui vẻ, cậu thật không biết nên nói Giang Lễ dễ dàng thỏa mãn thì tốt, hay là… hay là cái gì gì đó thì tốt? Cậu nhíu mày, cố gắng tự hỏi, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, cho nên trực tiếp vứt sang một bên, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng.
Lúc trưa anh có gọi điện, nói hôm nay không cần tăng ca, sẽ về sớm một chút, đại khái trước sáu giờ là về đến nhà.
Đối với vấn đề này, Giang Lễ luôn làm rất tuyệt.
Nếu không tăng ca liền đúng giờ về nhà, nếu có tăng ca hay đi xã giao sẽ gọi điện thông báo trước, ngày nghỉ mặc kệ làm gì ở đâu, hai người đều cùng nhau…
Những ngày tháng bình lặng như vậy khiến Trương Hàn cảm thấy cứ kéo dài mãi cũng không sao. Nhưng lúc cậu thành thật đem suy nghĩ trong lòng nói cho Giang Lễ biết, anh lại kinh ngạc nhìn cậu rất lâu, giây tiếp theo đã kéo cậu thẳng lên giường, đem cậu làm đến chết đi sống lại, cả ngày đều không thể xuống giường nổi.
Sau đó, Trương Hàn tự mình suy ngẫm, rốt cuộc cậu đã nói sai chỗ nào mới có thể khiến Giang Lễ phản ứng dữ dội như thế. Suy đi tính lại, hình như chỉ có câu nói kia là đáng nghi nhất.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
“Alo?”
“Trương Hàn, là tôi.”
“Giang Lễ?” Nghe thấy giọng anh, Trương Hàn có chút kinh ngạc. Không phải mới gọi lúc trưa ư, sao bây giờ còn gọi nữa? Chẳng lẽ tăng ca đột xuất?
Anh thản nhiên hỏi: “Khi nãy tôi gọi nhưng máy bận, cậu mới nói chuyện với ai à?”
“Chắc là Văn Đình.” Trương Hàn vò vò đầu, “Cậu gọi có gì không?”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm thì thào oán giận: “Tôi còn tưởng ai, hóa ra là con nhóc đáng ghét ưa khóc lóc…”
Trương Hàn bật cười: “Cậu nói Văn Đình như vậy, nếu để cô bé biết, nhất định sẽ khóc nữa.”
Giang Lễ hừ lạnh một tiếng, đổi đề tài: “Trương Hàn, hôm nay cậu có múa may với cái chảo không?”
Trương Hàn bất mãn kháng nghị: “Cái gì mà múa may với cái chảo? Tôi làm thức ăn chứ bộ.”
“Ừ, cậu nói làm thức ăn thì làm thức ăn… Vậy hôm nay có làm thức ăn không? Tôi nghĩ chắc là không đâu, tối qua tôi dùng sức như vậy, chắc đã khiến cậu tay chân bủn rủn bước đi không nổi.” Ngữ khí của anh từ đều đến cuối đều hết sức bình tĩnh.
“GIANG—LỄ!!!” Trương Hàn xấu hổ đỏ bừng cả mặt, chỉ đành cứng giọng phun ra hai chữ.
Làm như không nhận ra cậu đang tức giận, anh tiếp tục hờ hững nói: “Tôi mua thức ăn nhanh, vốn định hỏi cậu muốn ăn loại nào… Nhưng rồi đành phải tùy tiện mua.”
“Hừ hừ.” Trương Hàn cáu kỉnh không đáp.
“Trương Hàn, tôi về đến nhà rồi, cậu ra mở cửa đi.” Vừa nói dứt câu, Giang Lễ đã tự mình cúp điện thoại.
“Gì chứ, rõ ràng có đem theo chìa khóa lại bắt tôi mở, bày đặt kiểu cách như lão đại…”
Oán hận gác điện thoại xuống, Trương Hàn miệng lẩm bẩm không ngừng nhưng hai chân vẫn ngoan ngoãn di chuyển về phía cửa. Trừ khi là nửa đêm, bằng không bình thường chỉ cần Giang Lễ về nhà đều yêu cầu Trương Hàn mở cửa.
Từ trước đến giờ, Trương Hàn đều không tìm hiểu sâu về suy nghĩ của Giang Lễ, mà dù có muốn cũng không hiểu nổi, lâu dần tạo thành thói quen.
Mở cửa ra, đã thấy Giang Lễ xách theo cặp táp cùng túi nhựa đựng thức ăn nhanh.
“Tôi về rồi.”
Trương Hàn đứng chắn ngay cửa cố tình quay mặt đi, không thèm liếc anh lấy một cái.
“Trương Hàn, tôi về rồi.” Giang Lễ vẫn dùng khẩu khí thản nhiên không đổi, lặp lại một lần nữa.
Trương Hàn bĩu môi, tâm không cam tình không nguyện quay lại nhìn đối phương, “…Cậu đã về.”
Nhìn vẻ mặt bất mãn của Trương Hàn, Giang Lễ nhẹ nhàng cười thành tiếng.