Tu Ma Phi Thăng Quyển

Chương 9: Chương 9: Tàn Sát Âm Nha Bang




Huỳnh Trấn Thiên sau khi trận chiến kết thúc,hắn ngay lập tức đi gặp Mạnh Hùng,hắn tới trước cửa phòng chần chừ hồi lâu rồi gõ cửa.

-Ai đó,vào đi cửa không khoá.

Huỳnh Trấn Thiên bước vào phòng cười nói”Xin chào bang chủ”

Mạnh Hùng nghe vậy ngấy ngoái lỗ tai mình rồi nói”Ngươi hôm nay có bị bệnh gì không a,sao lại khách sáo như vậy”

-Bang chủ à,lần này ta đến đây là để xin rời khỏi bang.

-Cái gì,sao đột nhiên lại rời bang.

-Aiizzz,ta cảm thấy ở mãnh hổ bang nguy hiểm a,khi chiến đấu ta nghe nói bang ta đắc tội với tiên nhân,vì còn phải giữ mạng để nuôi gia đình,nên không còn cách nào khác là ta phải rời bang thôi.

-Đệt ngươi mới là người đắc tội tên tiên nhân ấy,bang ta chỉ bị vạ lây thôi,bây giờ ngươi còn sợ bị bang ta liên lụy,thật là hết nói nổi.

-Nha,nói chung ta đến gặp mặt bang chủ lần cuối a,ta quyết đi rồi ngươi đừng có cản.

-Ừm,vậy thì đi đi,ta không cản.

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì bước đi,đi được vài bước,hắn quay đầu lại nói”Ta đi thật đó”

Mạnh Hùng không nhìn ra cảm xúc gì nói”Đi đi”

Hắn lại đi vài bước sau đó lại quay đầu lại nói:-Ta đi đây.

-Ưk,đi đi đừng nói nhiều,không ai cản ngươi đâu.

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì chu mỏ nói”Ngươi không cản ta sao?”

-Ngươi đã bảo đừng cản ngươi rồi mà,cho nên ta không cản.

-Aizzzz,vậy ta đi thật đó,bang chủ người nhớ bảo trọng a,chuyển lời tạm biệt cho các anh em nữa,tạm biệt.

Nói xong hắn nhanh chóng cất bước chạy nhanh về hướng Âm Nha Bang.

Mạnh Hùng nhìn ra cửa sổ,cho đến khi bóng lưng Huỳnh Trấn Thiên biến mất,hắn mới thở dài nói”Ngươi đứa trẻ ngốc,ta biết ngươi không muốn mãnh hổ bang vì ngươi liên lụy,cho nên ngươi mới chọn lựa ra đi,thật là ngốc,cho dù ngươi làm như vậy thì mãnh hổ bang cũng khó tránh khỏi kiếp này,ngươi tưởng âm nha bang sẽ không thêm mắm thêm muối,để vị tiên nhân kia tiến đánh mãnh hổ bang sao,haizzzz thôi tựa ta tôn trọng quyết định của ngươi”

Tuy chỉ hơn 10 ngày nhưng Huỳnh Trấn Thiên cảm tình với Mãnh Hổ Bang rất tốt,từ khi hắn sinh ra,ngoài cha mẹ đã chết của hắn,Mãnh Hổ Bang là nơi đối tốt với hắn nhất,dù hắn có lỡ phá gì đi nữa,thì cùng lắm cũng chỉ bị Mạnh Hùng kêu đến trách phạt,khi đó chỉ cần hắn nịnh hót một lát,là sẽ được xá tội ngay,hắn đã tựa xem nơi này như là ngôi nhà thứ 2 của mình,vì vậy bây giờ phải ly khai mãnh hổ bang,hắn tâm trạng rất muốn khóc.

Một đường tâm trạng buồn rầu chạy nhanh đi hướng Âm Nha Bang,cuối cùng địa bàng âm nha bang cũng hiện lên trước mắt Huỳnh Trấn Thiên,đến đây hắn dẹp bỏ hết mọi tâm trạng buồn phiền,hắn rút từ trong ống quần ra một thanh kiếm,rút kiếm khỏi vỏ,một thanh kiếm cùn hiện ra,hắn ôn nhu nhìn thanh kiếm cùn này một lát,sau đó vẻ mặt hắn nhanh chóng có thêm một loại khí chất tà dị,hắn mỉm cười tà dị nói”Khà khà,đến lúc đại khai sát giới rồi,hôm nay phải giết cho đã mới được”nói xong hắn nhanh chân tiến sâu vào địa bàng âm nha bang.

Một nhóm 5 tên bang chúng âm nha bang đang trinh sát,đột nhiên thấy ở xa xa có một bóng người đang nhanh chóng lao đến,ý đồ muốn tiến sâu vào khu vực trung tâm âm nha bang,thấy vậy 5 tên bang chúng âm nha bang chạy tới quát”Người đến là ai,đến đây làm gì”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy cười tà nói”Người đến là diêm vương,đến đây để thu mạng các ngươi”

Một tên trong 5 tên kia nghe vậy giận dữ quát”Không biết sống chết,mọi người xông lên giết hắn”

Tên đó vừa dứt lời,đột nhiên Huỳnh Trấn Thiên biến mất trước mặt hắn,một lát sau một âm thanh tà dị vang lên”Nhớ,giết 5 người các ngươi là Huỳnh Trấn Thiên”âm thanh vừa kết thúc,5 tên bang chúng âm nha bang,trợn tròn con mắt ngả xuống chết.

Huỳnh Trấn Thiên tiện tay lấy một thanh kiếm từ trong tay một trong năm tên âm nha bang đã chết,rồi cất thanh kiếm cùn vào vỏ,tiếp tục lên đường hướng về phía tổng đàn của Âm Nha Bang.

Một đường đi,một đường tàn sát.

Cuối cùng hành tung của hắn cũng bại lộ,Cao Thành và các trưởng lão Âm Nha Bang nhanh chóng chạy ra.

Cao Thành nhìn thấy Huỳnh Trấn Thiên không khỏi ngoài ý muốn nói”Là ngươi,tại sao bây giờ ngươi lại ở đây,đáng ra ngươi phải chạy trốn rồi chứ”

-Tại sao ta phải chạy trốn chứ.

-Ngươi không biết hay giả vờ không biết,ngươi đã đắc tội với một vị tiên nhân rồi,ta đã cho người đưa tin,ngươi không chạy thì sẽ chết.

-Nha thật vậy sao,ta sẽ chết sao,sao ngươi biết ta sẽ chết chứ,ta chết hay không thì ta không biết,nhưng ta biết hôm nay là ngày chết của ngươi.

Nói hết câu,Huỳnh Trấn Thiên gập mũi kiếm xuống đất,sau đó hất lên tạo thành một mảnh bụi bặm về phía Cao Thành.

Cao Thành thấy vậy thì khinh thường nói”Trò hề này mà cũng sử dụng với ta,thật là ngu ngốc”nói xong hắn vận khí hoá thành chưởng,sau đó chưởng ra về phía Huỳnh Trấn Thiên.

Chưởng khí đi đến đâu,khói bụi tan đến đó,khói bụi hoàn toàn tán ra,xuất hiện trước mắt Cao Thành và mấy tên trưởng lão âm nha môn là một khoản trống,thấy vậy bọn hắn biết không ổn,ngây lập tức làm thủ thế.

Phụt............một tên trưởng lão cách không xa Cao Thành cổ phun ra một vòi máu,sau đó tất nhiên là chết rồi.

Cao Thành thấy vậy quát”Mọi người tập trung lại đây,tốc độ tên nhóc này rất nhanh,tốt nhất là lẫn nhau phòng thủ,đợi hắn đuối sức rồi tấn công”

Nghe Cao Thành nói,các trưởng lão của Âm Nha Bang nhanh chóng tụ tập lại,làm thành vòng tròn phòng thủ,lấy Cao Thành làm trung tâm.

Huỳnh Trấn Thiên xuất hiện cách không xa bọn họ,nhìn thấy nhóm người âm nha bang tụ tập thành vòng tròn phòng thủ,hắn khinh thường nói”Lại muốn hao tổn sức lực của ta,âm nha bang không có chiêu nào khác à,ta không đánh đấy,bây giờ ta vô tổng đàn của các ngươi tàn sát,không rảnh chơi với các ngươi nữa”nói xong hướng phía sâu âm nha bang đi vào.

Cao Thành thấy vậy cả kinh quát”Chặn hắn lại,để hắn tàn sát bang chúng ở tổng đàn,thì âm nha bang của chúng ta sẽ tổn hại lớn”

Thế là chiến thuật vòng tròn phòng thủ tan vỡ,Cao Thành cùng trưởng lão âm nha bang lại tách ra vây đánh Huỳnh Trấn Thiên.

Người ta nói”Song quyền khó địch vạn thủ”nhưng ở đây Huỳnh Trấn Thiên không đấu với vạn thủ,với lại quan trọng hơn,hắn là nhân vật chính,cho nên đánh hồi lâu,Huỳnh Trấn Thiên chỉ hơi mất sức,còn bên âm nha bang thì đã chết 2 tên trưởng lão.

Cao thành thấy vậy thầm hô không ổn,Huỳnh Trấn Thiên di chuyển rất linh hoạt,với lại hắn cứ có cảm giác rất khó chịu khi đối mặt với Huỳnh Trấn Thiên,vì thế hắn không làm cách nào thương tổn Huỳnh Trấn Thiên được,nói chi là giết chết cái tên tà dị này.

Tại Cao Thành đang lo lắng thì xa xa một trung niên cưỡi ngựa xuất hiện,đi cùng còn có một tên bang chúng của Âm Nha Bang,thấy vị trung niên kia,Cao Thành vui mừng kêu lên”Tiên Nhân”

HCVVCH

Cảm ơn bạn tomazu2502 đã đẩy kim phiếu cho truyện mình,thanks rất nhiều,chương này là mình ráng vắt óc ra để viết,nhằm cảm ơn bạn tomazu2502,vì gấp gáp nên có sai sót hay gì thì cmt báo mình nhá,cảm ơn tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.