Tứ Mạc Hí

Chương 68: Chương 68: Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Rất nhanh cũng chờ được một ngày có nắng, toàn bộ công cuộc quay chụp đều hoàn mỹ, thời gian đóng máy cũng kết thúc như mong đợi. Hứa Thư Nhiên thuận lợi tiếp nhận phông dưới nước ở bên này. Dù dao cũng là một video tuyên truyền nên có vô kể thiết bị, nhân viên, bể bơi sau tòa biệt thự người ra người vào như cá gặp nước. Tôi và Nhiếp Diệc cũng triệt để từ bỏ ý định quay về hội quán Hồng Diệp.

Tôi vừa nghĩ đến chuyện sắp tới đây, cả một đội công tác đi làm hậu kỳ ở riết trong một căn phòng mười ngày nửa tháng, khi trở ra liệu Nhiếp Diệc có ly hôn tôi luôn không, nhất thời trên trán mồ hôi lạnh như mưa rơi. Khang Tố La nghe vậy bèn hiến kế cho tôi: “Hội quán Hồng Diệp trước kia là là sắp xếp theo tài trợ của Nhiếp Diệc mà biến nơi đó thành nơi xử lý hậu kì, bây giờ bồ để cho Ninh Trí Viễn dẫn theo đội hậu kỳ qua Hồng Diệp đóng quân là xong rồi không phải sao?”

Tôi làm theo lời Khang Tố La. Mọi người nghe tới chuyển tới địa điểm mới thì cũng rất vui vẻ rời đi, chỉ là tối hôm đó Đồng Đồng cầm cuốn sổ nhỏ đến tìm tôi, mặt mày ủ rũ chỉ vào con số khá là lớn trong đó nói với tôi: “Tổ hạng mục trong thành phố bên kia nói chưa từng nghe tới làm hậu kỳ cũng phải làm ở Hồng Diệp, vậy nên không xem xét đến, chi phí lớn như vậy không lẽ chúng ta lại phải tự bỏ ra sao ạ? Lần này làm việc nửa tính chất là công ích, vậy mà trong thành phố lại vẫn cho thế này là nhiều?”

Tôi cầm cuốn sổ nhỏ của cô ấy xem cẩn thận, thổn thức: “Phòng khách phổ thông của Hồng Diệp cũng mắc như vậy.”

Đồng Đồng ngượng ngùng chọc hai ngón tay với nhau: “Đúng vậy đó.”

Tôi nói: “Cái này, vậy thì để chị bán xe đi đi.”

Nhiếp Diệc mặc áo ngủ, đúng lúc này đi từ trên lầu xuống.

Đồng Đồng nhanh chóng tăng âm lượng: “Chị Phi Phi, chị là nói muốn bán xe á?”

Nhiếp Diệc giương mắt: “Bán xe gì cơ?”

Đồng Đồng nhìn tôi tủi thân: “Nhiếp thiếu, chị Phi Phi cũng là vì anh nên mới dẫn toàn bộ đội hậu kỳ đến Hồng Diệp, nhưng bên này giá phòng thực sự là quá đắt đỏ, trong thành phố lại không cung cấp cho chi phí nên chị Phi Phi định bán xe đi.”

Nhiếp Diệc nói: “Vậy sao.”

Đồng Đồng nháy mắt mội cái: “A? Không...... Không phải là thật sự muốn chị Phi Phi bán xe đó chứ ạ?”

Nhiếp Diệc gật đầu một cái: “Có vẻ cô ấy không phải vì tiền mới gả cho tôi.”

Đồng Đồng mặt mày ủ rũ nhìn tôi: “Chị Phi Phi này, chị...... chị đưa chìa khóa xe cho em.”

Tôi cười mắng: “Đưa cho cái đầu em ấy, cầm hóa đơn đi tìm trợ lý Chử, chị đây hầu hạ hoàng thượng liên lụy chính mình còn chưa tính, lại còn muốn liên lụy đến xe của chị? Em nói phủ nội vụ này có còn lý lẽ không hả?”

Đồng Đồng vui vẻ ra mặt mang theo sổ nhỏ nhanh chóng rời đi.

Nhiếp Diệc mở một văn kiện, ngồi xuống cạnh tôi, hững hờ hỏi: “Làm sao còn ngồi bất động ở đấy?”

Tôi cầm cốc sữa bò sửng sốt: “Động? Động cái gì? Động làm cái gì cơ?”

Hắn duỗi hai chân thẳng tắp đặt lên đầu gối tối, trên tay vẫn lật đống giấy tờ: “Đấm chân.”

Tôi: “A?”

Một tay hắn đặt trên tập tài liệu, một tay khác chống trên ghế sô pha, hơi nhấc cằm lên: “Không phải vừa mới nói phải cố gắng hầu hạ tôi sao?”

Tôi vâng dạ đáp lại, sau đó một tay đưa vào trong ống quần pyjama của hắn, ngừng một lúc, xoa xoa cẳng chân, lại ngừng một lúc, xoa đến mắt cá chân, Nhiếp Diệc đã đọc được mười trang tài liệu ngẩng đầu híp mắt nhìn tôi: “Nhiếp Phi Phi.”

(?)

Theo kế hoạch thì Hứa Thư Nhiên bên kia quay cảnh phải cuối tháng mười hai mới kết thúc, ước chừng tới lúc đó phải hai tháng nữa. Mà tôi với người kiểm duyệt thì chỉ cần đảm bảo hai bộ này của chúng tôi hoàn thành trước khi bên anh ta xong việc là được, bởi vậy thời gian xử lý hậu kỳ là vô cùng thoải mái.

Đồng Đồng cảm thán: “Trước đây chỉ cần bắt đầu khâu xử lý hậu kỳ là chị Phi Phi liền ở lỳ trong phòng làm việc không ra khỏi cửa, mười ngày nửa tháng không nhìn thấy ánh mặt trời là chuyện bình thường, hiện tại mỗi ngày chỉ qua bên đó bốn giờ rồi về luôn, người kết hôn thật là thay đổi nhiều quá.”

Tôi được cô ấy nhắc nhở bỗng chốc tỉnh táo, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Như thế xem ra thời gian hậu kỳ ước chừng sẽ phải kéo dài gấp ba, chi phí cũng ít nhất tăng gấp ba?”

Đồng Đồng gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy đó.”

Tôi đề nghị: “Chi phí phát sinh này chúng ta cũng nên đi tìm trợ lý Chử gánh vác giúp chứ nhỉ?”

Đồng Đồng vô cùng phấn khởi: “Rất nên, rất nên ạ.”

Nhiếp Diệc cách đó vài bước đang cắt tỉa một chậu hoa, nghe vậy quay đầu nhìn tôi: “Nhiếp Phi Phi, bây giờ em đã biết tính toán đến trợ lý Chử rồi nhỉ, rất có tiền đồ.”

Tôi làm mặt quỷ với hắn.

Tuy là tôi nói như thế nhưng hậu kỳ cùng không kéo dài lâu đến vậy. Bởi vì hai tháng nữa phải đi một chuyến sang châu Úc chuẩn bị tác phẩm cho buổi triển lãm cá nhân năm tới, bởi vậy cần phải nhanh chóng hoàn thành tác phẩm lần này, thời gian còn lại còn phải để chuẩn bị cho ngày đi công tác.

Gần một tháng trôi qua nhanh như một cơn gió, thời tiết không nóng cũng không lạnh, trên đảo âm u mà tĩnh lặng, có cảm giác như không thể xác định được thời gian. Lá phong(*) từ màu vàng đã dần ngả qua màu đỏ sẫm, mới chỉ hai mươi ba mươi ngày mà đã đem toàn bộ hồ trong đảo nhuộm thành một mảnh đỏ rực, khiến cho người ta không thể không nhận ra mùa thu đã gần kề.

(*)Hồng Diệp là lá phong nhé

Tròn một tháng, bởi vì cả hai người đều không phải đi công tác nên cơ bản là không có ngày nào phải đi xa, may là trên đảo cái gì cũng có, ngay cả trường đua ngựa hay võ quán cũng có thể đến bất kỳ lúc nào. Trên cơ bản đây cũng là lần đầu tiên tôi thật sự tiến vào giai đoạn sinh hoạt sau kết hôn, vô cùng có quy luật, mỗi sáng bị Nhiếp Diệc kéo từ giường xuống cùng hắn chạy bộ, sau đó hai người cùng ăn điểm tâm, ăn xong thì mỗi người một ngả đi làm việc, nếu trời đẹp thì chiều sẽ ở trường đua ngựa tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, nếu là thời tiết âm u sắp mưa thì sẽ đến võ quán.

Phía sau hội quán Hồng Diệp có một rừng phong tạo thành một trường đua ngựa rộng bao la. Nhiếp Diệc ở đó có nuôi hai con hãn huyết mã, một đen một xám. Bác sĩ Nhiếp đam mê tất cả các loại vận động mạo hiểm, trong mấy mục kỹ thuật cưỡi ngựa yêu thích loại cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật nhất. Người này khí chất trầm tĩnh, nhưng khi chơi mấy trò vận động nhiệt huyết đầy kích thích thì lại có một vẻ hoàn toàn trái ngược. Tôi không biết cưỡi ngựa, đi theo hắn như một tay mơ đến nghiên cứu khoa học trái đất, về cơ bản cũng chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa chậm rãi lắc lư di chuyển, Nhiếp Diệc đối với điều này thì rất là nghi hoặc: “Dây thần kinh vận động của em cũng không tệ, làm sao lúc ngồi trên lưng ngựa nhìn lại ngốc đến thế nhỉ?” Tôi lúc này đang kinh hồn bạt vía, nhưng vẫn già mồm cãi lại: “Chung quy thì cũng phải có một môn nào đó em đặc biệt không giỏi, như vậy thì anh mới trở nên đặc biệt lợi hại, sau đó khiến cho em đặc biệt sùng bái anh.” Bác sĩ Nhiếp có lẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, cười cười: “Chỉ có một môn đặc biệt không sở trường?” Tôi sờ sờ môi không nói, hắn liền hơi nhếch lông mày: “Ngoại trừ bơi lặn, còn có cái môn thể thao nào em giỏi lắm sao?” Mắt tôi giật giật đáp hắn: “Karate này.” Hôm sau liền bị hắn nhanh vô cùng dịu dàng kéo đến võ quán, sau đó Karate của tôi không một chút nghi ngờ bại dưới Taekwondo của hắn. Nhưng sau đó tôi như tìm được nguồn sống thường xuyên kéo Nhiếp Diệc đến võ quán đánh một trận.

Khang Tố La từng đến võ quán tìm tôi một lần, nghe nói tôi thua liên tiếp mà vẫn quấn lấy Nhiếp Diệc so tài thì hết sức kinh ngạc: “Nếu đánh thế nào cùng không lại, ngay cả để hắn nhường bồ mà vẫn không lại thì bồ cũng nên từ bỏ đi chứ, thế nào lại tự mình tìm ngược à?” Tôi híp mắt nhìn Nhiếp Diệc đang cầm khăn lông lau mồ hôi, hạ thấp giọng nói với Khang Tố La: “Bồ không thấy bác sĩ Nhiếp cả người ướt đẫm mồ hôi như vậy rất là tú sắc khả xan(*) sao?” Khang Tố La sợ hãi mặt mày tái mét run rẩy trả lời tôi: “Thần...... Nô tì không cảm thấy như vậy.” Tôi tiếp tục hạ giọng nói: “Quan trọng là có thể bằng con đường bạo lực mà tiếp xúc tứ chi với anh ấy, cảm giác phi thường tốt, mình thấy là, loại trải nghiệm này phải thường xuyên thực hiện mới được,” Khang Tố La lúc này ánh mắt đã chai lì cảm xúc nhìn tôi: “Bồ...... Bồ......” Có thể thấy là đang không biết phải nói sao cho phải. Tôi ngược lại thì rất trấn định mở bình nước trong tay, sau đó vô cùng cao hứng uống một hớp lớn.

(*) đã giải thích một lần, là nhìn thôi đã không ăn mà no đó ))))

Cuối tháng mười hai Nhiếp Diệc bắt đầu bận rộn, trợ lý Chử sáng sớm đến đưa đi, tối mịt mới trả trở về. Mà tôi thì sau tết Nguyên Đán mấy ngày cũng sẽ rời khỏi thành phố S, đến đảo Key Largo ở Florida giúp một người bạn của Hứa Thư Nhiên chụp một bộ poster điện ảnh dưới nước. Trước khi đi châu Úc lại có thể nhận về một mối làm ăn nên Đồng Đồng rất vui vẻ, bởi vì lần này công việc cũng không khó khăn, thù lao lại không tệ. Tôi cũng hứng thú vì loại chụp poster cho phim điện ảnh hai tháng trước đã từng làm thử một lần, cảm giác vô cùng mới mẻ, thuận tiện đến đó có thể chụp thêm một bộ ảnh rùa biển chỗ đó cũng tốt, cảm giác rất được lợi.

Thứ hai tuần sau đó thì Ung Khả xảy ra chuyện.

Mấy ngày sau Khang Tố La gọi điện tới, nói chính sự xong thì lơ đãng nhắc đến với tôi: “Hôm qua tình cờ gặp Tạ Minh Thiên, nghe cô ấy kể lại chuyện, tụi mình cảm thấy Ung Khả có thể là đã tự sát.”

Tôi lúc ấy đang mở nước vào bồn chuẩn bị tắm, bị tiếng nước chảy róc rách nên nghe Khang Tố La nói câu được câu chăng, còn nghĩ mình nghe nhầm hỏi lại: “A?”

Khang Tố La ở bên kia Thái Bình Dương kinh ngạc: “Ung Khả say rượu suýt chết đuối trong bể bơi nhà hai người, hôn mê ba ngày đến tận chiều tối hôm qua mới tỉnh lại, tin tức hot vậy mà bồ không biết?”

Tôi không đọc mấy tin tức giải trí, cũng không hay lướt web, gần đây bận đến nỗi liên lạc với bạn bè còn hiếm thì sao mà biết được; mà mỗi ngày gọi điện cho Nhiếp Diệc cũng không hề thấy hắn nhắc đến. Tôi trầm mặc năm giây, sau đó hỏi cô ấy: “Ung Khả? Say rượu rơi xuống bể bơi? Còn là ở ngay nhà mình?”

Khang Tố La trả cho tôi mười lăm chữ: “Ừ, rơi ở nhà hai người, chính xác trăm phần trăm, mình tận mắt nhìn thấy.”

Sau đó kể lại một lượt, rằng giai đoạn quay chụp 10 ngày cuối cùng của Hứa Thư Nhiên cuối cùng cũng kết thúc nên nghĩ tới cũng nên làm cái gì đó chúc mừng.

Mà bởi vì cảnh cuối cùng là quay ở bể bơi Mộc Sơn nên làm luôn ở đó một bữa tiệc đứng. Trời tối nên không có ai để ý thấy Ung Khả rơi xuống, chờ đến khi Ada nhớ đến đi tìm, thấy cô ấy đang ngụm lặn trong hồ, lúc cứu được thì hô hấp đã vô cùng yếu ớt.

Khang Tố La nói chính mắt nhìn thấy bởi vì đêm ấy nhà tôi không có ai ở nhà, lúc Ada kêu cứu cũng chỉ có cô ta và Cố Ẩn nghe thấy tiếng chạy ra giúp cô ta mang Ung Khả đến bệnh viện.

Khang Tố La nói chuyện đêm đó thật sự quá mức hỗn loạn, việc truyền ra ngoài cũng không có chút nào phải ngạc nhiên. Công ty quản lý của Ung Khả cũng ngay lập tức tổ chức họp báo, nhưng chỉ nói khi đó đêm tối, Ung Khả trượt chân ngã xuống bể bơi, mà bởi vì trong quá trình quay ban ngày quá mức mệt mỏi nên dù kỹ năng của cô ấy có tốt cũng không thể tránh một kiếp nạn đó. Nhưng Khang Tố La tận mắt nhìn thấy cạnh bể bơi còn có mấy chai rượu lăn lóc, bên cạnh còn có một ly rượu vỡ nát, đoán Ung Khả uống say nên mới không thể tự cứu mình.

Khang nhị cảm thán với tôi, khi đó cô ấy chỉ nghĩ Ung Khả là uống say nên trượt chân, nhưng hôm qua nghe Tạ Minh Thiên kể chuyện xảy ra chiều đến đó thì lại cảm thấy có lẽ chính mình nhầm rồi.

Nghe cô ấy kể, xế chiều hôm đó Tạ Luân đến Mộc Sơn tìm Ung Khả. Tạ Minh Thiên bởi vì hôm ấy không bận, lại nghĩ phải giúp chị dâu đi trông chừng anh hai mình nên cũng đi theo. Tạ Luân chờ ở trường quay một hồi rốt cuộc cũng có thể chờ được Ung Khả có thời gian nói chuyện cùng anh ta, hai người nói được một lúc thì ầm ĩ lên. Tạ Minh Thiên lúc ấy đang đứng tán gẫu với Hứa Thư Nhiên, cách bọn họ cũng không xa, có thể mơ hồ nghe được dăm ba câu. Lúc ấy có lẽ là hai người đang nói đến cướp món đồ gì đó, bãn lĩnh làm người ta tức điên lên của Tạ Luân …nhận thứ hai thì đảm bảo không có ai dám nhận thứ nhất, nhíu mày chế giễu: “Tôi không cho rằng cướp đồ của người khác là cái việc gì đáng phải tự hào cả.” Ung Khả đáp lại câu gì đó, Tạ Luân lại nói tiếp: “Cũng chưa chắc thứ cô muốn cướp nói cướp là có thể cướp được.” Ung Khả lạnh lùng trả lời: “Cái gì mà cướp? Vốn dĩ là của tôi.” Bởi vì lúc ấy cô ta nâng cao âm lượng nên Tạ Minh Thiên mới miễn cưỡng nghe được một câu này. Đại khái cũng đều là người biết ý tứ, lúc sau hai người đều hạ thấp âm lượng xuống. Sau đó Ung Khả đột nhiên đi đến hoa viên phía trước, biến mất khoảng nửa giờ, sau khi trở lại sắc mặt rất tệ. Tạ Luân không đến tìm cô ta nữa, đứng đó thêm khoảng mười phút thì dẫn theo Tạ Minh Thiên rời đi, trước khi đi cũng rẽ qua hoa viên phía trước tạm biệt Nhiếp Diệc trong phòng đang mở một cuộc họp video trong thư phòng.

Khang Tố La hỏi tôi: “Mình nói với bồ nhiều như vậy rồi, bồ đã ngộ ra được cái gì chưa?”

Bởi vì lượng thông tin quá lớn, trong một lúc không thể xử lý toàn bộ được, tôi bảo cô ấy: “Bồ chờ mình một chút.”

Khang Tố La chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Chờ gì mà chờ, Phi Phi sao bồ lại không có chút mẫn cảm gì vậy hả? Hiển nhiên là Ung Khả muốn cướp người, sau khi bị Tạ Luân làm phiền liền đi tìm Nhiếp Diệc nhà bồ, sau đó có thể Nhiếp Diệc nói gì đó tổn thương đến cô ta, cô ta không chấp nhận được liền đi tự sát. Không hổ là từng diễn qua nhiều bộ phim điện ảnh, không hợp ý liền chạy đi tự sát, may mà cuối cùng vẫn được cứu.” Lại trách móc tôi: “Trong lúc mấu chốt như vậy mà sao bồ lại có thể đi mất rồi yên tâm để Nhiếp Diệc một mình ở lại trong nước vậy cơ chứ?”

Tôi nói: “..... Phải kiếm tiền nuôi gia đình nha.”

Nghĩ hai giây sau đó đề xuất một ý khác với cô ấy: “Ung Khả với Tạ Luân nói chuyện cũng không nhất định phải là vấn đề tình cảm mà, sau động từ ‘cướp’ có thể dùng được có rất nhiều danh từ đấy.”

Khang Tố La thở dài: “Bồ ý thức nguy cơ một chút thì chết à!” Hai giây sau lại nói: “Có chuyện này không biết có nên nói cho bồ biết không.”

Tôi nói: “Nghe đã biết không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.”

Cô ấy hiếm thấy không phản bác lại, lại ngừng hai giây rồi mới nói: “Buổi tối Ung Khả nhập viện Nhiếp Diệc cũng tới, tuy là trên mặt không biểu hiện gì nhiều nhưng mình thấy hắn vẫn là rất quan tâm Ung Khả.” Cô ấy thăm dò: “Phi Phi, hay là bồ cứ về một chuyến đi? Cũng chỉ có mười giờ bay thôi mà.”

Tôi trầm mặt một chút rồi nói: “Không được, lần này so với lần trước chụp ảnh cho bộ phim của Hứa Thư Nhiên không giống nhau, nữ chính là thợ chụp ảnh hải dương, toàn bộ đống poster tuyên truyền đều phải chụp dưới nước, lượng công việc vô cùng lớn. Hiện tại mình còn đang phải cân nhắc có nên nói Ninh Trí Viễn dời lại thời gian chuyến đi chụp ảnh tự do sang châu Úc không đây, thời gian đâu mà quay về.”

Khang nhị tức đến giậm chân: “Mấy người cuồng công việc này! Đơi Nhiếp Diệc bị cướp đi rồi thì bồ đừng có mà ngồi khóc!”

Tôi nói: “Nhiếp Diệc nhà chúng ta quả thật là đẹp trai mà, không thể tránh được cũng sẽ bị dòm ngó đến, chỉ vì vậy mà mình chạy về thì còn ra cái thể thống gì. Nếu như trước đây Nhiếp Diệc chưa nói thích mình thì có khả năng mình cũng cảm thấy sợ hãi, nói không chừng có thể thật sự bỏ lại công việc mà chạy về, sau đó làm mấy chuyện vô nghĩa. Cuối cùng không chỉ khiến cho Nhiếp Diệc cảm thấy mình không hiểu chuyện, mà mình bỏ về như vậy khả năng còn có thể khiến công việc bị lỡ dở, chi phí phát sinh tốn thêm vô số, như vậy mình còn biến thành một người phá của nữa. Nhiếp Diệc đã nói anh ấy thích mình, mà mình cũng thích anh ấy, mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm tình hình của đối phương, không khí vô cùng tốt, khiến cho mình cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa như được ăn mật ngọt. Thật sự không nghĩ ra được vì sao mình lại phải phá vỡ cuộc sống tốt đẹp hiện tại chứ.”

Khang Tố La nghe xong, tự tin đã giảm chín phần: “Này...... Này quả thực không ra dáng ha, cũng không có nghĩa khí, chỉ là...... chỉ là hôm qua Ung Khả tỉnh lại, nghe Tạ Minh Thiên nói Nhiếp Diệc trong phòng bệnh của cô ta......”

Tôi giảng giải cho cô ấy: “Nếu như một trong hai chúng ta có chuyện, chúng ta là bạn bè của nhau, như vậy nhất định cũng sẽ phải quan tâm một chút phải không, bồ nghĩ khách quan một chút đi nào.”

Khang nhị còn đang do dự: “Bạn thì tất nhiên phải quan tâm, nhưng Ung Khả xem Nhiếp Diệc là bạn sao?”

Tôi nghĩ đến Tạ Minh Thiên từng nói với tôi, Nhiếp Diệc, Tạ Luân và Ung Khả, ba người họ xác thực có một khoảng thời gian quan hệ rất tốt, mà đó cũng là đoạn thời gian tôi không biết đến.

Tôi nói với cô ấy: “Cứ cho là như vậy đi.”

Tám giờ sáng thứ hai, đúng giờ điện thoại của Nhiếp Diệc gọi đến. Ánh mặt trời ấm áp, phía trước mặt có biển xanh cát trắng, sau lưng có cánh rừng xanh rì, bên cạnh còn có từng hàng cọ làm mái che, không khí phải nói là vô cùng trong lành. Tôi đeo kính râm lên ngồi trên lớp cỏ trong trạm dừng chân gọi video với Nhiếp Diệc.

Tối qua Khang Tố La biết được tôi và Nhiếp Diệc mỗi ngày đều duy trì một giờ trò chuyện thì cảm thấy vô cùng vui mừng, đồng thời cũng phi thường hiếu kỳ tôi với Nhiếp Diệc đều nhạt nhẽo như thế thì trong suốt một giờ đồng hồ thì nói những cái gì. Tự nhiên cảm thấy khó nói bởi mỗi lần tôi chỉ cần nhìn thấy Nhiếp Diệc là sẽ bắt đầu nói lảm nhảm, chỉ là tự mình báo cáo 24 giờ vừa qua mình làm những cái gì, cứ như vậy hết nửa giờ, sau đó tôi sẽ kể cho Nhiếp Diệc nghe chút tin tức thời sự ở nước A, còn hắn thì theo đà của tôi kể về tin tức thời sự trong nước.

Khang Tố La nghe vậy thì cảm thán: “Này không phải là làm chương trình《 bản tin thời sự 》 cho nhau sao? Hai người đúng là một đôi thần kinh mà.” Lại hỏi tôi: “Trước đây bồ cũng không phải là thích nấu cháo điện thoại, mà Nhiếp Diệc chắc chắn không phải tuýp người rảnh rỗi, bồ còn nói điện thoại di động của hắn đều là do trợ lý Chử giữ.” Tôi lời ít ý nhiều mà giải thích nghi ngờ cho cô ấy: “Bởi vì mình đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng nàn, còn bác sĩ Nhiếp thì đang học cách yêu đương nha.”

Người phục vụ mang bữa sáng đến đúng lúc tôi đang cầm điện thoại của Đồng Đồng cho Nhiếp Diệc xem con chim cốc mào kép hôm qua tôi chụp được.

Tấm ảnh này chụp được chính là đúng khoảnh khắc chim cốc bắt được cá, con cá kia dài cũng phải tới 20cm.

Tôi lải nhải không ngớt: “Nghe nói loại chim này vô cùng yêu thích nước biển, thật là đáng tiếc, rõ ràng bên chúng ta cá nước ngọt mới là mỹ vị, đáng tiếc người Mỹ không hiểu được mỹ thực, chim nước Mỹ cũng không hiểu được. Trưa qua Ninh Trí Viễn làm cho em một bát canh cá pecca hồi hương ướp vị chanh cực lớn, hương vị ấy thật sự là......”

Nhiếp Diệc tựa lên ghế sô pha xem văn kiện, đặt iPad trên đầu gối, nhìn quang cảnh xung quanh thì có lẽ là hắn trong phòng làm việc ở Thanh Hồ, gật đầu nói: “Có thể cảm nhận được tình yêu của em với món ăn này, tên dài như vậy mà cũng có thể nhớ được.”

Tôi hất mặt lên với hắn: “Về nhà làm cho anh ăn.”

Hắn nhàn nhạt nói: “Ngoại trừ đậu chiên giòn, những món khác em làm còn có thể ăn sao?”

Tôi gãi đầu nói: “Vậy thì cũng có thể học mà.”

Hắn lắc lắc đầu: “Nếu thật sự thích đến vậy thì kêu Ninh Trí Viễn viết công thức cho tôi, về nhà tôi làm cho em ăn.”

Tôi ngại ngùng vội vàng gửi tin nhắn cho Ninh Trí Viễn, nhấn gửi xong mới kinh hãi: “A, bác sĩ Nhiếp, anh có thể nấu ăn sao?”

Hắn chống cằm cười: “Tôi cũng rất tò mò làm thế nào ở nước ngoài nhiều năm như vậy mà lúc trở về em lại chỉ biết làm đậu chiên giòn.”

Tôi nhìn dáng vẻ đó của hắn, trong nháy mắt đầu óc mơ mơ màng màng, cũng chống cằm đối mặt với màn hình, tôi nói: “Anh đừng cười như thế nữa, anh mà còn làm cái bộ dạng đó thêm một lần em thật sự sẽ không quản cái gì mà chạy về mất.”

Hắn dừng một chút: “Vậy thì về thôi.”

Tôi nghiêm túc: “Sẽ phải bồi thường tiền đó.”

Hắn làm một bộ dạng hôn quân bán nước hại dân, mí mắt cũng không thèm nhấc: “Vậy thì đền thôi.”

Tôi nói: “Ầy, dù gì cũng là Hứa Thư Nhiên giới thiệu, cũng phải nể mặt mũi anh ta một chút chứ.”

Hắn im lặng hai giây không lên tiếng, bên ngoài đột nhiên có người bưng khay thức ăn đi nhanh đến ngồi bên cạnh: “Chị Phi, chuyện ngày hôm qua đã có phương án gì chưa?”

Tôi úp chiếc iPad xuống, dùng khẩu hình nói với người đó: “Lâm đạo diễn, nửa giờ sau rồi bàn ok không?”

Vị đạo diễn râu quai nón hơi sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt rất có ẩn ý nhỏ giọng trêu chọc tôi: “Hắc, bọn họ nói thời gian này trăm phần trăm là chị đang gọi video với chồng, em còn không tin......”

Tôi chắp hai tay làm cái tư thế cầu xin cậu ta mau đi cho, Lâm đạo dễn bưng khay thức ăn lên cười to, sau đó còn cố ý phóng đại âm thanh lên: “Em nói nè chị Phi, chồng chị quản chị chặt ghê ấy......”

Tôi thật sự lúc này đúng là mất hết mặt mũi không dám lật lại iPad, nhưng rốt cuộc vẫn hơi ngó mắt nhìn một cái, liếc sắc mặt của Nhiếp Diệc sau đó vội vàng nói: “Là tôi, là tôi quấn anh ấy, chuyện của chồng tôi cậu không phải quan tâm, Lâm đạo đi nhé, không tiễn.”

Lúc đem iPad lật lại vừa lúc nhìn được Nhiếp Diệc đang cười nhạo, tôi gãi đầu lảng sang chuyện khác: “A, vừa nãy em nói tới đâu rồi ấy nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.