Qua hôm sau, tôi gặp Khang Tố La ở thẩm mỹ viện, sắc mặt của cô ấy rất u ám, cặp chân mày như muốn vắt lên trán. Mặt mũi Khang Tố La vốn tươi vui, cho dù bộ dáng đang u ám thì đó cũng là một kiểu u ám tươi vui. Nhưng tôi vẫn quan tâm cô ấy một chút, tôi nói: “Khang Tố La, sao mặt mũi bồ xanh xao dữ vậy? Chẳng lẽ trong giờ cậu lên lớp lại có học sinh lén đọc tiểu thuyết của Đường Thất à?” Khang Tố La mặt buồn rười rượi đáp: “Bồ còn chọc mình nữa, bồ biết không, Lâm Lâm Vân nói xấu bồ, mình liền nổi nóng, cùng cô ta cãi nhau ầm ĩ một trận, cuối cùng lại không thắng được.” Tôi suy nghĩ một hồi, đoạn hỏi: “Lâm Lâm Vân… là ai vậy?”
Khang Tố La nói: “Hàng xóm sát vách của mình đó, nhà cô ta kinh doanh thiết bị điện, nghe nói hồi cấp ba còn học cùng lớp với bồ cơ mà.” Tôi nói: “Hồi học cấp ba có ai như vậy hay không mình quên mất tiêu rồi, có thể là cô ta quá nhạt nhòa, mà người ta nói mình cái gì mà lại làm bồ tức điên lên vậy?” Cô ấy lúng túng nói: “Giả bộ thanh cao này, tự phụ này, khó gần này, cứ tự cho là mình xinh đẹp này, vân vân.”
Tôi nói: “Mẹ nó.” Cô ấy vội nói: “Cậu đừng tức giận, đừng tức giận mà.” Tôi lấy ra một cái gương nhỏ, chăm chú nhìn ngắm gương mặt mình, nói với cô ấy: “Nhưng mình thực sự cảm thấy mình đúng là xinh đẹp tuyệt trần, còn bồ thấy sao?”
Khang Tố La sâu sắc nhìn tôi, nói: “…Đẹp cái đầu bồ.” Lúc đó mẹ tôi gọi điện qua, tôi ấn phím nghe, từ đầu dây bên kia, câu đầu tiên mẹ tôi nói là: “Ai vừa mới nói tục đấy?” Tôi lập tức bán đứng Khang Tố La, tôi đáp: “Khang Khang đấy ạ.”
Khang Tố La không cam lòng bị đặt vào thế yếu, nói lại: “Bác Nhiếp ơi, Phi Phi đang lén tập tành hút thuốc sau lưng bác đó.” Tôi không cẩn thận ngã từ trên ghế xuống đất, vội vã giải thích với mẹ: “Chỉ là cây kẹo mút có hình điếu thuốc thôi, mẹ đừng nghe Khang Tố La nói bậy, con đâu phải là loại con gái mất nết học đòi hút sách để tỏ ra mình ngầu đâu đâu ha ha ha.” Mẹ tôi nói: “Đừng có ở đó mà ha ha ha với mẹ, có chính sự, chị cầm điện thoại ra ngoài chút đi.”
Cho đến khi xe khởi động, tôi vẫn còn đang chìm đắm trong lời nói qua điện thoại của mẹ. Mẹ tôi bi phẫn nói với tôi: “Nhiếp Phi Phi, chị bị người ta nhìn trúng rồi, con trai nhà họ Nhiếp muốn mời chị đi uống trà.” Phản ứng đầu tiên của tôi là: “Chẳng lẽ tối qua ai đi xem mặt thì đều được con trai nhà họ Nhiếp mời đi uống trà ạ?”
Mẹ tôi nói: “Mẹ không đùa với chị đâu, mới đầu phản ứng của mẹ cũng y như chị, còn bảo ba chị đi hỏi thăm một chút. Nhưng người ta nói chỉ có một mình chị là được mời đi uống trà thôi, chị nói coi, cho dù có trang điểm kỹ càng thì chị cũng không quá xinh đẹp, tối qua chị còn mặc bộ váy vàng khè xấu kinh người nữa chứ, rốt cuộc thì con trai nhà họ Nhiếp nhìn trúng chị chỗ nào nhỉ? Tôi nói: “Mẹ cứ đùa, chỉ có một bộ váy màu vàng thì làm sao che đậy được khí chất thoát tục của con chứ.” Mẹ tôi “tút” một tiếng ngắt điện thoại.
Nhưng mười giây sau mẹ lại gọi lại cho tôi. Theo ý mẹ thì cứ cho là tôi thực sự có cái gọi là vẻ đẹp tiềm ẩn khiến con trai nhà họ Nhiếp đối với tôi nhất kiến chung tình, nhưng lí do vì sao Nhiếp gia lại vội vã kén dâu thì ai cũng hiểu rõ trong lòng, Trịnh Đan Trì bà cũng không phải là hạng người bán con gái để cầu vinh, kiến nghị của mẹ là xuất phát từ phép xã giao, tôi nhất định phải đến cuộc hẹn chiều nay, nhưng mẹ hy vọng trong quá trình thưởng trà với con trai nhà họ Nhiếp, tôi hãy khéo léo giãi bày là nhà chúng tôi không muốn mang tiếng thấy người sang liền bắt quàng làm họ, lễ phép khước từ nhã ý của nhà bên kia. Đối với chuyện này, tôi có quan điểm hoàn toàn khác biệt với mẹ, tôi cho rằng chuyện lịch sự khước từ phải chờ đến lúc nhìn thấy mặt mũi của đối phương xong mới quyết định được, nhỡ đâu người ta khôi ngô tuấn tú thì cũng nên qua lại tìm hiểu một hồi trước đã. Nơi hẹn gặp uống trà là Nhất Âu Trà. Nhất Âu Trà là một trà viên, nghe nói cái tên này được lấy từ câu thơ Đường “Tửu tỉnh xuân vãn nhất âu trà” (Tỉnh rượu đêm xuân một chén trà). Trong vườn có khoảng mười quán trà, ngay từ lúc mới lập vườn, những quán trà nãy đã sớm bị mấy công ty lớn mua đứt để làm chỗ hội họp riêng tư, chủ yếu làm nơi chiêu đãi những vị khách cao cấp, cho nên nơi đây không mở cửa cho người ngoài. Tên quán trà của nhà họ Nhiếp rất có ý vị, gọi là Hương Cư Tháp (gian nhà nức hương thơm).
Tôi lái xe nửa ngày mới tìm được cửa chính, đỗ xe cạnh cổng để phân biệt thân phận, một cô gái cực kì xinh đẹp mặc chiếc váy xanh thẫm dẫn tôi vào trà viên, tôi tháo kinh râm xuống nói với cô ta: “Cô chỉ đường cho tôi đến Hương Cư Tháp là được rồi, tôi sẽ tự đến đó.” Trong trà viên có trồng rất nhiều cây cảnh, tôi có thể nhận ra cây hòe gai cùng cây phượng hoàng đang độ trổ bông, từ trong tán cây xanh ngát, hương hoa nhẹ nhàng tỏa ra, như một chiếc đèn lồng cung đình treo giữa cây. Ẩn sâu trong vườn là một tòa nhà bằng gỗ mang phong cách thời Đường cổ kính, theo lời mà mỹ nữ dẫn đường miêu tả, đây hẳn là Hương Cư Tháp. Trước cổng tịnh không một bóng người, căn nhà thật dài nhưng chỉ có duy nhất gian giữa là đang mở cửa, tôi cởi giày, đẩy cửa bước vào. Thứ đầu tiên đập vào mắt là một tấm mành ngũ sắc, vén mành lên thì thấy một gian ngoài nhỏ xinh, lại có thêm một tấm rèm ngăn cách với phòng trà bên trong. Qua tấm rèm có thể thấy chiếc lò làm bằng bạc đặt trên bàn trà, nước đang sôi sùng sục, sau bàn trà là một chàng trai mặc áo sơ mi tối mày dệt bằng sợi đay ngồi trên chiếu, đang cúi đầu xem sách.
Tôi khụ một tiếng, nói ‘đã quấy rầy rồi’, sau đó vén tấm rèm ngũ sắc ngăn cách phòng trà, chàng trai kia liền ngẩng đầu lên từ cuốn sách. Tay tôi vẫn đang nắm mấy dây ngọc lưu ly của bức rèm, cứ thế sững người chôn chân tại chỗ. Sao lại gặp được người này cơ chứ.
Trong nháy mắt đó, tôi bỗng hiểu rõ cái ví dụ trái tim giống như một căn phòng thủy tinh mà mẹ từng nói. Gương mặt anh tuấn trên màn hình laptop mà tôi cài suốt mấy năm qua bỗng nhiên đập vào mắt, giống như là ánh sáng mặt trời bất tình lình chiếu rọi khắp căn phòng thủy tinh trong trái tim tôi. Có một hạt giống ra sức giãy giụa thoát khỏi sự kìm kẹp của mặt đất, xoắn xít làm trái tim tê rần, trong nháy mắt cái hạt ấy lại nứt thành một cái mầm, lớn thành một thân cây, nhanh chóng trổ lá, rồi từ trên ngọn cây, một đóa hoa vĩ đại nở ra, trắng như tuyết, mỹ lệ không gì sánh bằng. Đóa hoa bất ngờ nở rộ trong tim này khiến cho cả người tôi hóa thành khúc gỗ, tôi lắp bắp nói: “Có phải em vào nhầm phòng rồi không?”
Chàng trai đóng cuốn sách lại, nói: “Em không đi nhầm đâu.” Không gian nhỏ hẹp nhất thời tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng nước reo nho nhỏ trên bếp lò. Chàng trai với tay lấy chiếc hộp bạc chạm hoa, dích ra một tí muối, vừa thêm muối vào ấm trà vừa nói: “Tôi là Nhiếp Diệc, Nhiếp tiểu thư, tối qua chúng đã gặp nhau rồi.” Dù là trong giấc mơ đẹp nhất, tôi cũng chưa từng dám mơ đến tình huống này. Tôi từng nói với Khang Tố La, đời này chỉ cần gặp lại Nhiếp Diệc bằng xương bằng thịt một lần nữa thôi là tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, đó là lời nói thật.
Ước mơ xa xỉ nhất của tôi là một ngày nào đó, Nhiếp Diệc có thể ghé vào một trường đại học nào đó làm tiếp một buổi tọa đàm, sau đó tôi sẽ kiếm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, im lặng ngồi tại chỗ lắng nghe anh ấy phát biểu 2 tiếng đồng hồ, ngay cả chuyện ghi hình lại buổi thuyết trình của anh tôi cũng không dám vọng tưởng. Nhưng tại giờ khắc này đây, anh ấy lại đang an vị ngay trước mặt tôi, nói chuyện cùng tôi, lại gọi tên tôi một cách chuẩn xác nữa. Ít nhất là ba mươi giây sau tôi mới ổn định lại tâm lý, thầm nhủ, Nhiếp Phi Phi, không thể chỉ vì được gặp mặt thần tượng mà nhà ngươi liền ngượng nghịu, nhà người liền căng thẳng, take it easy, cứ coi như là trúng được vé mời cùng thần tượng uống trà chiều, enjoy quá trình là được rồi, kết quả ra sao không quan trọng. Ngươi xem, rốt cục ngươi cũng được nói chuyện với thần tượng rồi, ước mơ được gặp gỡ thần tượng mà ngươi trăn trở suốt bao nhiêu năm qua đã trở thành hiện thực, ngươi nên tự biết thế nào là đủ nha Nhiếp Phi Phi.
Sau khi xốc lại tinh thần, tôi liền cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Tôi buông rèm đi tới ngồi xếp bằng trên cái đệm mềm còn trống trước bàn trà, vô cùng bình tĩnh tiếp lời Nhiếp Diệc: “Tối qua chúng ta đã gặp qua sao? Em lưu lại phòng khách nhà anh không quá 10 giờ, bác gái nói là anh đang nghỉ ngơi ở trên lầu, chưa kịp đợi đến lúc anh xuống dưới nhà, em đã xin phép đi về rồi mà.” Ấm trà đã bắt đầu sôi trào, Nhiếp Diệc dùng một chiếc thìa vừa thêm vụn trà vào nước vừa nói: “Nếu như không có tình yêu thì cứ cho em tiền, nếu như không có tiền, thì chỉ cần có sức khỏe là em đã thấy hạnh phúc rồi. Em nói đây là quan điểm của em đối với hôn nhân.” Lúc nói xong anh ấy hơi cúi đầu, động tác thêm trà vừa lão luyện vừa đẹp mắt.
Tôi ngây ngẩn nói: “Người ở trong căn phòng thủy tinh tối qua chính là anh?” Anh ấy đặt hộp trà qua một bên, tôi hỏi một đằng lại đi trả lời một nẻo: “Nhiếp tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, em có yêu cầu gì với người chồng tương lai của em?” Lúc này tôi mới nhớ ra, đây vốn là một buổi xem mặt.
Từ khi mười tám tuổi tôi đã đi xem mặt vô số lần, thực sự đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa từng có đối tượng xem mắt nào lại vào đề trực tiếp như vậy, trước đây, ai cũng dành ra 10 phút để cùng tôi nói chuyện nhân văn nghệ thuật, làm nóng không khí. Tôi thầm nghĩ, dù sao đây cũng là một lần đi coi mắt không có chút hy vọng nào, nên bèn đem toàn bộ những mong ước mà mình ôm ấp bấy lâu ra nói hết: “Đẹp trai, thông minh, có tiền, yêu em, tốt tính, chung thủy nữa.” Anh châm trà vào hai chiếc chén cạn đáy, nói: “Trừ yêu cầu thứ tư ra, tôi cảm thấy mình có thể thỏa mãn hết.”
Tôi nói: “…Cái gì cơ?” Anh đưa một chén trà cho tôi, dùng chất giọng như đang bàn chuyện kinh doanh hỏi tôi: “Nhiếp tiểu thư, em có hứng thú làm dâu nhà họ Nhiếp không?” Tôi cơ hồ cứng đơ như khúc gỗ nhận lấy chén trà từ tay anh, nhận xong thì liền đặt lên bàn trà, sợ anh ấy nhìn ra là tay tôi đang run rẩy. Tôi nói: “Trừ yêu cầu thứ tư ra, yêu cầu thứ tư là cái gì ấy nhỉ?”
Anh ấy bình tĩnh nói: “Yêu em.” Mặt trời chiếu qua cửa sổ, rơi trên mặt chiếc bàn trà làm bằng gỗ hoa lê, rơi trên chén trà bằng sứ men xanh, rơi trên tay áo đang được xăn lên của Nhiếp Diệc, trên đôi vai rộng, lọt vào trong đột mắt của anh. Anh có một đôi mắt đen như mực, tựa như viên đá đen quý giá mà mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật năm ngoái, tỏa ra thứ ánh sáng hài hòa, anh tĩnh mà đẹp đẽ. Anh ấy ngồi đó, hòa thành một thể với phòng trà dào dạt phong cách cổ xưa này, trong mắt tôi, bản thân anh đã là một tác phẩm nghệ thuật rồi. Mà tác phẩm nghệ thuật này vừa mới cầu hôn tôi 5 giây trước.
Tôi yên lặng hồi lâu mới tự thoát khỏi mộng cảnh lãng mạn này. Tôi nhấp một ngụm trà, nói với anh ta: “Nhiếp tiên sinh, có phải anh có ẩn tình khó nói gì đó không, ví dụ như vấn đề về xu hướng giới tính chẳng hạn? Hay là thực ra anh đã có bạn gái rồi, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà không thể bên nhau được, nhà anh lại ép anh kết hôn, cho nên anh mới phải bất đắc dĩ tìm một người thay thế?” Nhiếp Diệc nhìn tôi nửa ngày, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không gặp những vấn đề kia.”
Tôi nhẹ nhàng thở phào một cái, anh ấy đột nhiên nói: “Axit amin, adrenalin tuyến giáp, peptit, phenyl, hormone tuyến yên, tôi cho rằng tình yêu là do mấy thứ này tạo thành, bị mấy thứ này điểu kiển thì quả là ngu xuẩn.” Anh lắc lắc chén trà: “Nhưng hôn nhân lại là một quan hệ khế ước, hai bên đều phải có nghĩa vụ và trách nhiệm với nhau, tôi không có cách nào cho em một cuộc hôn nhân có tình yêu, nhưng toàn bộ những nghĩa vụ và trách nhiệm khác tôi đều có thể hoàn thành, mà cuộc hôn nhân trong mơ của em chẳng phải cũng không cần tình yêu hay sao, cho em tiền để em mua đồ đi chụp ảnh dưới nước là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi, cho nên tôi thấy hai chúng ta rất hợp nhau.” Trong nháy mắt, tôi bị những luận điểm về tình yêu của anh ta làm cho kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì thấy mấy nhà khoa học trên thế giới nào có giống với người thường chúng ta, nếu không thì sao họ làm nhà khoa học được. Đã thế người ta còn là Nhiếp Diệc, là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng được bảo vệ bằng hệ thống an ninh cấp độ quân sự trên đỉnh núi Everest cơ đấy, tôi đây phải may mắn lắm mới được người ta mời kết hôn giả. Tôi nói: “Thực ra hiện nay kết hôn giả cũng rất…” Hai chữ “thịnh hành” còn chưa kịp nói ra thì đã bị Nhiếp Diệc cắt lời. Anh nhíu mày: “Kết hôn giả? Không phải, chúng ta vẫn sẽ sinh con bằng cách thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi biết là em cần một ít thời gian để cân nhắc.”
Tôi thử ngẫm nghĩ một chút, thế có nghĩa là tôi có thể có em bé với Nhiếp Diệc, trong nháy mắt đóa hoa trong tim lại càng thêm nở rộ, nhanh chóng phồng lên. Nhiếp Diệc không hiểu tình yêu là gì, nên nhất định là không thể biết được ánh mắt mà tôi dành cho anh có ý nghĩa gì, trước đây tôi cũng không hiểu, nhưng đây thực sự là một chuyện vô sự tự thông (chẳng phải làm gì hết mà lại tự hiểu rõ), y chang lời mẹ tôi nói, chỉ cần có một đóa hoa nở rộ trong tim. Tôi hỏi Nhiếp Diệc: “Anh thực sự sẽ mua cho em đồ lặn biển hả?” Anh ấy gật đầu: “Thật.”
Tôi nói: “Được.” Anh ta sửng sốt; “Em nói gì cơ?” Tôi vui vẻ nói: “Vậy được, mình kết hôn đi. Em là Nhiếp Phi Phi, anh không cần gọi em là Nhiếp tiểu thư nữa đâu.”
Anh đặt chén trà xuống bàn, nhìn tôi thật kỹ trong 2 giây, nói: “Em cứ suy nghĩ thêm đi, qua hai ngày nữa rồi hẵn trả lời tôi cũng được, tôi không ngại.” Tôi sợ anh đổi ý, nói nhanh: “Không cần suy nghĩ thêm đâu, anh xem, vẻ mặt em bình thản như vậy có giống nhất thời xúc động chút nào không? Đồ lặn biển là lẽ sống của đời em, anh mua đồ lặn cho em, em kết hôn với anh, em cảm thấy rất như vậy công bằng rất hài hòa, anh nhanh báo tin vui này cho ba mẹ anh đi, chẳng phải bà nội của anh cũng đang đợi hay sao? Em cũng phải về nhà nói với mẹ một tiếng.” Anh nói: “Hình như mẹ em không thích tôi lắm.”
Tôi hiểu được hàm ý của anh ấy. Tôi híp mắt nhìn anh, góc độ này thật tốt, cứ như thế này mà chụp một tấm hình thì nhất định là còn đẹp hơn cái background trên màn hình máy tính của tôi bây giờ nữa. Tôi nói với anh: “Cho nên Nhiếp Diệc à, anh có đừng nói với mẹ em là tại vì em thích tiền, cho nên anh mới muốn kết hôn với em nhé, anh phải nói với mẹ là anh đối với em nhất kiến chung tình, mẹ em là một nhà thơ đấy.” Ngay lúc rời khỏi Hương Cư Tháp, tôi quay đầu lại, cách hai bức rèm mà nhìn Nhiếp Diệc vẫn đang ngồi lại để chờ thư kí. Anh ấy thích thưởng trà, uống Đoàn trà, dùng thủ pháp pha trà cũ từ thời Đường, anh ấy thích sưu tập đồ pha trà, hầu hết trà cụ ở trên chiếc bàn trà hoa lê kia đều là đồ cổ được đấu giá, tôi từng thấy chúng trên tập san mà trung tâm đấu giá gửi cho ba tôi. Thì ra anh có hứng thú với mấy cái này. Tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Nhiếp Diệc thật là xui xẻo, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn trúng tôi, nhất định là anh không biết ý đồ của tôi đối với anh. Tôi hy vọng cuộc hôn nhân của mình sẽ tràn ngập tình yêu, tốt nhất là hai người đều yêu thương lẫn nhau, nhưng nếu như Nhiếp Diệc không thể yêu tôi, vậy thì tôi sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, dù sao thì tình cảm của tôi vốn cực kì dồi dào, tôi cũng không cho rằng tình yêu là một loại hormone. Đó là ngày 22 tháng 5 năm 2017, tôi cùng Nhiếp Diệc đã bắt đầu như thế.
Trở lại thành phố, tôi liền gọi điện cho Khang Tố La, cô ấy vẫn còn đang ở thẩm mĩ viện, tôi lái xe qua tìm cổ, kể cho cổ nghe về màn gặp gỡ bất ngờ vừa rồi. Khang Tố La quấn khăn mặt ngâm mình trong bồn tắm thảo dược nói với tôi: “Phi Phi, đây đúng là một phen kì ngộ, có thể so sánh với Alice lạc vào sứ sở thần tiên, nhưng mà nếu Nhiếp Diệc đã định cư tại thành phố S, nhà anh ta lại mở công ty ở đây, vậy thì có quan hệ với nhà bồ là chuyện hết sức bình thường, bồ muốn gặp mặt anh ta một lần cũng đâu có khó gì, chuyện anh ta qua lại với bồ cũng nằm trong khả năng cho phép, sao trước đây bồ nói về anh ta cứ như thể anh ta ở dưới điện Diêm Vương vậy?” Tôi nói: “Quay đầu nghĩ lại thì mình và anh ấy thực sự là người ở cùng một thế giới. Tại sao trước đây mình lại luôn cảm thấy đứa mình không cùng chung thế giới nhỉ?”
Khang Tố La ôm đầu nói: “Bồ đừng có đi qua đi lại trước mặt mình nữa, mình váng đầu quá, còn nữa, cậu gặp anh ta hơn một tiếng đồng hồ rồi, nhưng sao bồ vẫn cứ kích động như vậy chứ?” Tôi nói: “Mình ~ không ~ có ~ kích ~ động.” Cô ấy nói: “Bồ xem, giọng bồ run rẩy thế cơ mà.”
Tôi nói: “Mình ~ không ~ có ~ run.” Khang Tố La mặc kệ tôi, gọi một nhân viên chăm sóc sắc đẹp tới, nhờ cô ấy đưa cho tôi một cái ipad, bảo cho tôi bình tĩnh lại một chút. Thừa dịp tôi lơ đãng lướt web, cô ấy cân nhắc rồi nói: “Phi Phi, nhung mà cuộc hôn nhân này không được bình thường, nếu không có nền tảng tình yêu, hôn nhân dễ đổ vỡ lắm. Thực ra bồ cũng đâu có tham tiền.” Tôi vùi đầu lướt web, nói: “Bồ không thể xem xét vấn đề dưới góc độ như vậy được, bồ nghĩ xem, mình được gả cho chính thần tượng của mình đấy, thần tượng không yêu mình chỉ là chuyện thường tình, nhưng thần tượng sẵn lòng cho mình tiền tiêu, thần tượng còn nguyện ý lấy gien của anh ấy ra cho mình sinh em bé nữa.” Tôi về được nửa ngày rồi mà vẫn đắc ý không chịu nổi, cảm thán với Khang Tố La: “Bồ nói xem mình đã gặp được phúc tinh phương nào vậy? Có khi nào mình là con riêng của ông trời không?”
Khang Tố La nói: “Mình nghĩ chuyện này bồ nên về hỏi lại ba bồ một chút, mình nghĩ có khả năng là ba bồ sẽ lột da bồ.” Cô ấy lại thăm dò: “Cậu đang xem cái gì mà chăm chú dữ vậy….Mẹ nó, đang xem quần áo trẻ con á.” Tôi nói: “Cậu nhìn này, bộ đồ chim cánh cụt dành cho em bé này có phải là rất đáng yêu không?” Mẹ tôi hoàn toàn không có hứng thú hỏi thăm chuyện tôi đi uống trà chiều với Nhiếp Diệc, từ nhỏ đến lớn tôi đều ngoan ngoãn vâng lời, chắc mẹ nghĩ tôi đã làm theo lời mẹ, lịch sự khước từ người ta rồi, nên không còn gì để hỏi. Mẹ đang ngồi trong phòng khách cắm hoa, tôi đi tới nói với mẹ: “Mẹ, con trai nhà họ Nhiếp thực sự rất vừa ý con, mẹ đúng là liệu sự như thần.”
Mẹ tôi không thèm nhấc mí mắt, cố chấp nói: “Chị mặc cái váy vàng khè như vậy mà cậu ta vẫn có thể thích được, điều này chứng minh một điều là thẩm mĩ đối với trang phục của cậu ta chẳng ra làm sao, chuyện này cũng không còn cách nào.” Tôi nhớ lại gu ăn mặc của Nhiếp Diệc, cảm thấy thực sự là không thể đẹp hơn, nhất thời yên tâm. Mẹ tôi rất coi trọng chuyện này. Tôi cất giọng mềm dẻo nói với mẹ: “Tối hôm qua con chưa gặp được anh ấy, nhưng hôm nay lúc được diện kiến ảnh ở Hương Cư Tháp, con lập tức biết rằng mình đã gặp được Darcy Romeo Rhett Giả Bảo Ngọc (*) của đời mình, con đối với Nhiếp Diệc cũng là nhất kiến chung tình đó mẹ!” (Fitzwilliam Darcy: nam chính của ‘Kiêu hãnh vào định kiến’, Romeo: Nam chính của ‘Romeo và Juliet’, Rhett Butle: nam chính của ‘Cuốn theo chiều gió, Giả Bảo Ngọc: nam chính của ‘Hồng Lâu Mộng’.)
Cái kéo trên tay mẹ tôi “lạch cạch” rơi trên bàn trà. Tôi dùng ánh mắt sáng rực nhìn về phía mẹ, nói: “Nhiếp Diệc anh ấy cầu hôn con, con không có từ chối, con đã nhận lời anh ấy rồi.” Mẹ tôi nói: “Con gái à, chị có thể suy nghĩ thêm một chút được không?”
Tôi dứt khoát nói: “Suy nghĩ cái gì nữa, con cảm thấy nếu không lấy được anh ấy thì con chết mất.” Mẹ tôi trầm mặc hồi lâu, nói: “Vậy đi, chị lựa lúc bảo Nhiếp Diệc đến gặp mặt mẹ với ba chị nha.” Tôi nói: “Được ạ.”
Lòng tôi nóng như lửa đốt, thầm nghĩ mình nên nhắn tin hẹn anh ấy ngày mai đến ăn cơm trò chuyện với ba mẹ tôi như thế nào. Lúc vào phòng khách lấy di động mới nhớ ra hôm nay mình đã quên xin số điện thoại của anh. Tôi đã bảo với mẹ là tôi và Nhiếp Diệc nhất kiến chung tình với nhau, mặc dù chỉ mới gặp gỡ một lần nhưng đã yêu đến mức chết đi sống lại, nếu bây giờ lại đi xin số điện thoại của Nhiếp Diệc từ mẹ thì rõ ràng là không phù hợp. Tôi lập tức đổ mồ hôi hột, cho dù có gọi 114 thì chắc chắn cũng không tra ra được số di động của Nhiếp Diệc, tôi cân nhắc ngày mai có nên tự mình đi qua công ty của Nhiếp Diệc một chuyến hay không..