Tứ Mạc Hí

Chương 50: Chương 50: Chương 5




Dịch: CP88

***

Lễ cưới được định sẽ tổ chức vào ngày mùng 7 tháng 10, ngày hoàng đạo, sắc trời cũng rất tốt.

Lễ cưới của hai người chỉ mời những người trong nhà và bạn chí cốt của chúng tôi. Nhờ có mẹ tôi và bà nội của Nhiếp Diệc, toàn bộ lễ cưới đều được hai người chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.

Nhưng việc tôi đột nhiên bị cảm thật sự không thể nằm trong vòng kiểm soát của bọn họ.

Mẹ tôi lo lắng: “Nếu như lúc trao nhẫn cưới nước mũi chị lại đột nhiên chảy ra thì phải làm sao bây giờ? Nếu thật như vậy Nhiếp Diệc cậu ta sẽ không hối hôn tại chỗ luôn chứ?”

Tôi vừa lấy giấy ăn lau nước mũi, vừa gửi tin nhắn cho Nhiếp Diệc: “Không biết, để con nhắn hỏi anh ấy đã.”

Năm giây sau, mẹ tôi sốt sắng: “Nhiếp Diệc nói thế nào?”

Tôi đưa tin nhắn cho bà đọc: “Nói không sao hết, anh ấy cho phép con mang theo túi giấy ăn.”

Lông mày mẹ tôi nhíu chặt: “Cậu ta cổ vũ chị trước mặt mọi người xì mũi? Hay là để nước mũi chảy như vậy đi tiếp khách? Sau đó ảnh trong cuốn album ảnh cưới của chị sẽ có một tấm, trong lúc Nhiếp Diệc đeo nhẫn cho chị, thì chị ở một bên xì mũi, hình ảnh như vậy chị cũng chấp nhận được?”

Tôi nghĩ một hồi, nói: “Xem chừng cũng khá khó coi, nhưng có thể làm sao được ạ?”

Mặt mẹ tôi nghiêm túc, đến nửa ngày, nói: “Muốn đẹp, phải nhẫn.”

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng nếu nhịn không được?”

Mẹ tôi vẻ mặt biến đổi liên tục, không biết trong đầu đang nghĩ tới cái gì rồi, xua tay nghiêm trọng nói: “Vậy thì thực sự quá mất mặt, sau này tốt nhất chúng ta nên bớt ra ngoài thì hơn.”

Tôi tràn ngập cảm kích nhìn bà: “Con đúng là con của mẹ rồi.” Nói xong lại hắt hơi một cái, nhanh chóng lấy khăn giấy.

Chuyên gia trang điểm lần thứ N dặm lại phấn cho tôi, trên mặt là một vẻ mặt bất đắc dĩ, cười hiền từ, ôn nhu kiến nghị với tôi: “Nhiếp tiểu thư, xì mũi cũng không cần ra diện tích lớn như vậy, như vậy đi, chị dạy cho em cách để xì mũi mà không làm ảnh hưởng đến lớp trang điểm.”

Cũng may là sau đó lo ngại tôi trước mặt mọi người xì mũi của mẹ tôi cũng không xảy ra. Có thể là bởi vì niềm tin rất tốt. Vừa nghĩ tới giấy chứng nhận kết hôn đã nắm trong tay, coi như mũi có khó chịu cũng không gây ra trở ngại gì lớn.

Lúc bước lên lễ đài tôi căng thẳng đến cứng đơ cả người. Nhớ đến trước khi hôn lễ bắt đầu, Khang Tố La nói tôi nhất định phải cẩn thận, phải chuẩn bị tâm lý cẩn thận, vì những năm gần đây những vụ cưỡng hôn sau đó kéo chú rể chạy mất đang rất phổ biến. Tôi chuẩn bị tâm lý một hồi, cuối cùng đối với những việc này cũng không quá để tâm, cùng lắm một kẻ chạy đến liền đánh một kẻ. Cũng bởi vì là Nhiếp Diệc, nên tôi cũng tin tưởng hắn sẽ không bị kẻ nào kéo đi dễ dàng như vậy.

Ngày đó nhờ một niềm tin lạc quan như vậy mà tôi đến một chút sợ hãi cũng không có.

Tuy nhiên lúc đối mặt với Nhiếp Diệc vẫn là rất cẩn thận. Cho đến tận khi nghi thức kết thúc đều rất cẩn trọng, ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng rất kín đáo. Kỳ thực chiếu theo hoàn cảnh ở đó, kể cả tôi có nhìn chằm chằm hắn mười phút thì hắn cũng có thể làm gì tôi được đây. Hắn còn có thể đánh tôi sao?

Nhất định là không thể rồi.

Duyên phận đến tột cùng là có thể kỳ diệu đến mức nào? Mười năm trước gặp gỡ Nhiếp Diệc như thế nào cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in, sau mười năm có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể cùng hắn phát sinh đến mức thế này. Có thể cùng một người sau mười năm kết hôn, cùng bước vào lễ cưới, trở thành một gia đình, sau đó cùng nắm tay nhau đi qua những ngày tháng sau này. Mà người đó chính là người con trai năm ấy tôi gặp gỡ dưới hàng hoa anh đào nữa.

Dù là trong tiềm thức vẫn luôn nhắc nhở cẩn trọng, nhưng hôm nay là một ngày quá mức đặc biệt, chung quy là vẫn không cẩn thận nói ra hai chữ “mười năm.”

Nhiếp Diệc nghiêng đầu nhìn tôi: “Gì cơ?”

Người làm tóc hôm nay đặc biệt ưu ái hắn, không biết ngâm cứu bao lâu xong được cho hắn bộ tóc ngày hôm nay, còn đặc biệt khiến cái trán trơn bóng tinh xảo lộ ra ngoài.

Hôm nay quả thực là một ngày quá mức ý nghĩa, cho dù là có bị giật túi xách chắc tôi cũng có thể cười được mất, chỉ là cảm thấy tâm trạng rất tốt, cho dù không phải là chuyện tốt thì cũng có thể biến thành chuyện tốt đẹp.

Tôi trốn mọi người bên trong bữa tiệc đến ngồi ở hậu viện yên tĩnh cạnh đó, ngẩng đầu nhìn trời, tự cười với bản thân, âm thầm nói đừng lo lắng.

Mười năm, con người này rốt cuộc đã làm cuộc đời tôi thay đổi như thế nào, chuyện này không thể nói hết được. Làm sao có thể cho hắn biết được tôi vốn đã có ý đồ với hắn từ rất lâu rồi? Như vậy nhất định sẽ dọa sợ hắn chạy mất, hắn thật vất vả mới quyết định thử tiếp nhận tôi, một điều tốt như vậy nhất định tôi không thể phá hoại đi được.

Hắn hiển nhiên không chấp nhận câu trả lời của tôi, đi tới ngồi bên cạnh, nói: “Tôi nghe em nói mười năm gì đó.”

Tôi tiếp tục nhìn bầu trời, nói bậy bạ: “Anh chưa từng nghe bài hát kia à, mười năm trước, tôi không quen biết em, em không thuộc về tôi......” Nói linh tinh một lèo, sau đó khịt mũi một cái, vẫn giữ tư thế như cũ: “Nếu như vòng ôm này không còn có thể níu em lại, đành để em rời đi cái gì gì đó.”

Tôi chăm chú nhớ lại lời bài hát, mãi đến khi nói xong hắn mới một lần nữa mở miệng: “Mười năm trước. Mười năm trước em 12 tuổi nhỉ.”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, 12 tuổi, vừa mới học năm nhất trung học cơ sở.”

Hắn hỏi tôi: “Lúc 12 tuổi em thế nào?”

Tôi vẫn nhìn bầu trời, không hề nghĩ ngợi nói: “Có thể là như thế nào chứ, vẫn như bây giờ a.”

Hắn ngừng một chút: “Nhiếp Phi Phi, ngẩng đầu mãi như vậy không thấy mỏi cổ à?”

Thời điểm này, quả thật không thể nói dối được.

Quả thật nghe liền phát hiện được là nói dối.

Tôi cười cười: “Nhiếp tiên sinh, bởi vì hôm nay anh ăn mặt quá mức soái, đối với em có lực sát thương không hề nhỏ, em sợ nhìn thêm chút nữa sẽ lập tức......”

Nhìn thêm chút nữa sẽ lập tức lỡ miệng, đem mọi chuyện ra tiết lộ.

Hắn hiếu kỳ: “Lập tức thế nào?”

Tôi cười rộ lên: “Anh nhất định là không muốn biết đâu.”

Hắn nói: “Tôi nghĩ là mình muốn biết.”

Tôi đứng đắn quay đầu nhìn hắn: “Thật?”

Hắn không nói nữa, cứ như vật nhìn tôi, bộ dáng coi chừng ngày hôm nay không nghe được phần sau đó thì sẽ không từ bỏ.

Tôi một tay đặt lên vai hắn, môi dán vào tai hắn nói: “Honey, em sẽ lập tức bày tỏ lòng nhiệt tình của mình, sau đó sẽ ăn anh ngay tại chỗ nhé.”

Ánh mắt hắn rơi lên tay tôi, tôi làm như vô tình rút tay về, nói: “Đấy, sợ rồi.” Nói xong liền tính đứng lên, hắn nắm chặt tay tôi khiến tôi lần nữa ngồi xuống.

“Sao không thử xem?” Hắn nói.

Tôi có chút không theo kịp: “Thử cái gì?”

Hắn mặt không biến sắc mở miệng: “Thể hiện nhiệt tình với tôi, sau đó ăn ngay tại chỗ.”

Hắn nói lời này, tay còn đang nắm tay tôi, tôi sửng sốt đến năm giây, sau đó chậm chạp nâng một tay lên che miệng, tôi nói: “Ôi, làm sao anh có thể nói ra như vậy, những lời này thật không nên nha......”

Lời hắn nhẹ như gió: “Nhiếp Phi Phi, em lại bắt đầu giả vờ rồi.”

Tôi lập tức ngồi thẳng lưng: ”Được rồi, lời này em chỉ đùa vui chút thôi haha.”

Hắn đột nhiên nhếch miệng: “Không dám?”

Đó là một điệu cười chế nhạo.

Nhiếp Diệc đẹp trai nhất chính là lúc thần sắc lạnh nhạt lộ ra nụ cười chế nhạo này, ngày hôm nay hắn ăn mặc thành như vậy, lại còn cười thế nữa, quả thật khiến người ta không thể nào nhẫn nhịn được, nhưng cuối cùng tôi lại nhịn được, tôi nói: “Em dám, nhưng chính là lúc này chỉ đùa chút thôi.”

Hắn nói: “Ha, chính là không dám.” (bát nương: hay lắm, kế khích tướng của tiểu Diệc chỉ có nhất chứ không hơn, giỏi lắm con trai:3)

Tôi nói: “Em thật sự dám đó, nhưng giờ chỉ đùa thôi.”

Hắn đột nhiên tới gần, gió thổi qua hành lang, khoảng cách hai người gần đến mức hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, và cả mùi hương cực kỳ nhạt trên người hắn, tôi biết mùi nước hoa này, chính là loại nước hoa được điều chế từ cây lãnh sam và xô thơm, sau điều chế còn có thêm hương liệu của cỏ thơm và bạc hà.

Hắn thấp giọng: “Không phải nói dám sao, sao lại lùi về sau rồi?”

Tôi thực sự khâm phục sự nhanh trí của mình, bình tĩnh nói với hắn: “Hôm nay trang điểm quá dày, áp quá gần sợ sẽ hù anh, hơn nữa em còn cảm giác trên da mình có dầu, anh chờ chút để em đi tìm Vivian lão sư xử lý cho......” Nói xong cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, muốn đứng dậy lần nữa.

Eo lại bị hắn nắm được, tôi ngã lên lên thảm cỏ, nhanh chóng chống tay nhổm dậy, nhưng tư thế này không dễ chịu cho lắm, cuối cùng co một chân lên. Tôi nói vòng vo, bảo hắn muốn đi tìm chuyên gia trang điểm giúp mình tẩy trang, hắn lại nắm eo tôi thấp giọng nói: “Còn nhớ mỗi khi em nói nhiều là vì sao không?”

Tôi lập tức ngậm miệng. Mỗi khi căng thẳng sợ hãi tôi sẽ lại đặc biệt nói nhiều. Dĩ nhiên chưa có quên.

Hắn nắm chặt cánh tay tôi nhấc ra, như một lẽ dĩ nhiên tôi không còn thứ để chống đỡ cơ thể nữa, một lần nữa ngã lên thảm cỏ. Chúng tôi lần thứ hai tiếp xúc cận kề, trong lòng tôi đã sớm loạn thành một đoàn.

Hắn cười: “Sợ chưa?” Âm thanh cơ hồ rơi vào một bên tai tôi: “Vừa nãy ai còn mạnh miệng?”

Tôi cố giữ vững tinh thần, trấn định: “Ai sợ, ai không dám?”

Hắn rũ mắt: “Em nói xem?” Tư thế kia giống như là muốn hôn. Chúng tôi cũng hôn không hề ít lần rồi, chỉ là trước đây hắn đều tiến tới quá mức bất ngờ, tôi căn bản không phản ứng lại kịp, càng không có thời gian mà căng thẳng. Kỳ thực tôi hoàn toàn không biết mỗi lần Nhiếp Diệc chủ động hôn tôi là trong lòng nghĩ gì, hắn đã nói là hắn đồng ý thử yêu tôi, hay đó chính là phép thử nghiệm của hắn đây.

Tim đập ngày càng kịch liệt. Hắn nói không sai, tôi đang cực kỳ căng thẳng. Trên đời này, chờ đợi chính là một loại khiến người ta không thể vui vẻ nổi, nếu như là tôi chủ động hôn hắn, tôi cũng sẽ không phải căng thẳng thành như vậy. Nếu như đối tượng không phải hắn, tôi cũng sẽ không phải căng thẳng thành cái bộ dáng này. Nhưng nếu đổi lại đối tượng không phải hắn, vậy tôi phải làm sao đây? Nói không chừng tôi liền tặng cho kẻ đó một quả đấm rồi.

Tư thế này nếu như tiến đến một chút nữa liền chạm môi rồi, thế nhưng hắn vẫn dừng ở đó, duy trì một khoảng cách, tay vững vàng ôm lấy eo tôi, cúi đầu nhìn tôi, không tiến lên một bước nữa, cũng không có rời đi.

Tư thế này cũng không mấy thoải mái, tôi nhỏ giọng nói với hắn: “Nhiếp Diệc, em khó chịu.”

Hắn suy nghĩ một chút, buông tay tôi ra lười biếng nằm xuống, tay trái gối đầu, nghiêng người nhìn tôi. Tôi nhân cơ hội này bám vào vai hắn khẽ nhổm người lên, tay phải chống lên thảm cỏ, như vậy có thể khiến bản thân cao hơn hắn một chút. Buông mí mắt nhìn hắn từ đây lại có cảm giác mình trở về giữ quyền chủ động, rốt cuộc khiến cho tâm tình bình tĩnh lại không ít, tôi hít sâu một hơi, cứng ngắc giật giật ngón tay.

Nhiếp Diệc hơi ngửa đầu nhìn tôi, tôi ngồi cạnh hắn, tay chống lên khoảng trống bên cạnh vai hắn, cũng cúi đầu nhìn hắn, chúng tôi cứ giữ tư thế đó nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng tôi chịu thua hỏi hắn: “Chúng ta như vậy là muốn làm gì nhỉ?”

Một làn gió thổi qua, hắn khẽ chớp mắt, dáng vẻ đó có một loại đáng yêu đến kỳ lạ. Từ đáng yêu này xẹt qua tâm trí liền khiến tôi nhịn không được đưa tay về phía mặt hắn. Hắn hơi nghiêng đầu, gò má liền vừa vặn dán lên lòng bàn tay tôi. Đầu óc tôi nhất thời trở nên trống rỗng, nhưng bản năng vẫn nhớ phải nửa thật nửa giả đối với hắn, tôi cười cười, nhìn hắn nói: “Em sắp không chịu nổi mê hoặc của bác sĩ Nhiếp rồi, dáng vẻ này của anh là.......”

Hắn nói: “Chờ được em hôn.”

Tôi: “Gì cơ?”

Hắn giương mắt: “Em hỏi tôi đang làm gì đó.” Hắn ngừng một chút: “Nhiếp Phi Phi, tôi đang chờ em hôn tôi.”

Tôi nói: “...... Gió lớn quá em chẳng nghe thấy gì cả.”

Hắn nói: “Tôi......”

Tôi hôn lên môi hắn.

Khoảnh khắt môi chạm môi, tôi thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu trên đôi mắt hắn, rõ ràng vô cùng. Tôi đã nói mình không chịu nổi mê hoặc rồi mà, mỗi lần đùa giỡn với hắn, nhìn qua giống như đùa vui nhưng kỳ thực đều là tôi thật tâm cả đấy.

Nhiếp Diệc vì cái gì mà chủ động yêu cầu tôi hôn hắn, tôi không muốn nghĩ nữa, có thể là do hắn đã nhận lời sẽ cố gắng cùng tôi bắt đầu một cuộc hôn nhân như bao người khác, hoặc cũng có thể chỉ vui đùa, treo ghẹo tôi mà thôi. Nếu như thật sự chỉ là vui đùa...... Quên đi, tôi nâng mặt hắn lên, nghĩ hôn cũng hôn rồi, nếu như một giây sau bị hắn đẩy ra, thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình một nấc thang đi xuống rồi. Tôi có thể nửa thật nửa giả nói với hắn, là do hắn khiêu khích trước, không thể trách tôi được.

Tôi nghiêm túc sẽ đáng sợ như vậy đấy.

Tôi biết môi mình vẫn luôn lạnh lẽo, còn có hai tay run rẩy nâng mặt hắn. Nhưng lần này tôi quyết không buông hắn ra. Mắt tôi mở thật lớn, khát khao bắt được một chút cảm xúc trên khuôn mặt hắn, suy đoán bước tiếp theo hắn làm sẽ là gì. Sâu trong nội tâm của tôi vẫn cảm thấy sớm muộn hắn sẽ đẩy tôi ra thôi. Nhưng cự ly này quá gần, chỉ có thể thấy hai mắt đang nhắm, cùng hàng lông mi đen tuyền kia đôi khi sẽ rung động. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, hắn đỡ lấy đầu tôi bắt đầu đáp trả, tôi giật mình cắn phải môi dưới của hắn, khi đó hắn đang nhắm mắt, thấp thoáng ý cười. Chóp mũi thân mật chạm nhau, môi hắn hơi rời khỏi. Hắn mở miệng, thanh ấm rất nhẹ, cũng rất thấp: “Tập trung một chút.”

Tôi nói: “Em không có......”

Hắn hôn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.