Tứ Mạc Hí

Chương 52: Chương 52: Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: CP88

***

Nhiếp Diệc rời đi để lại cho tôi câu nói ấy, sau đó tôi suy nghĩ rất lâu, phải đến một tháng có hơn nhưng vẫn không thể nghĩ được mạch lạc, cuối cùng bí quá buộc phải gọi điện cho mẹ tôi.

Tôi hỏi mẹ tôi, nếu có ai đó nói với bà nên ngẫm lại một chuyện gì đó, lại còn phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, là muốn biểu đạt cái gì? Mẹ tôi với vị trí là một nhà thơ cận đại, suy nghĩ hết hai giây, nói từ góc độ thơ ca mà xem xét, xét về câu nghĩ lại, lại còn phải suy nghĩ thật kỹ càng, đây là chỉnh lại câu, chính là muốn gọt giũa lại câu văn, chỉnh lại ý, củng cố lại đạo lý mình muốn nói, đây chỉ có thể là thuộc phái triết lý, vì thế người này hoặc là một thi nhân triết lý, hoặc là người yêu thơ triết lý, không thể có trường hợp khác được.

Tôi cảm giác chính mình dù thế nào thì đi tán gẫu với những người làm thơ là một việc bất khả thi.

Khang Tố La thấy tôi ủ rũ bèn chủ động chạy đến nghe tâm sự, khi đó công tác chuẩn bị đã hoàn thành, chúng tôi vừa vặn đến thời gian nghỉ ngơi.

Lần này tất cả tài liệu cho hạng mục tuyên truyền du lịch của thành phố đều là do Hứa Thư Nhiên tổng hợp lại, mục chuẩn bị poster tuyên truyền dưới nước do tôi phụ trách, nhiếp ảnh gia phong cảnh thành danh nhiều năm nhận phụ trách poster phong cảnh và tìm địa điểm. Hứa Thư Nhiên hoàn thành phần phân chia công việc, tiếp theo họa sĩ và nhiếp ảnh gia không ngừng nghỉ đi khắp nơi tìm nguồn sáng tác, ngày hôm nay bản thảo đầu tiên rốt cuộc cũng có để tôi và người phụ trách theo đó mà tìm ra phương hướng cho chủ đề của hạng mục, tuần sau là có thể bắt đầu việc quay chụp rồi.

Bởi vì thành phố tìm Nhiếp thị và Tạ thị làm nhà tài trợ, tài chính vô cùng dư dả, bởi vậy nơi đi lại cho mọi người được sắp xếp ở hội quán Hồng Diệp, toàn bộ tầng cao nhất đều được bao để làm nơi làm việc cho tổ làm hạng mục này. Vì vậy tôi và Khang Tố La hào hứng lên kế hoạch đi vào rừng mưa của hội quán.

Rừng mưa ở chỗ này hạn chế trong hội viên của họ, chỉ mở cho những hội viên ở tầng cao nhất, luôn có rất ít người, là một địa điểm tuyệt vời cho bọn tôi nói những chuyện bí mật.

Tôi buồn bã uống rượu với Khang nhị: “Kỳ thực có hai cách giải thích, một là do mình cẩn thận quá mức, hiện tại biểu hiện ra là thích tiền của anh ấy nhiều hơn quá nhiều chính con người anh ấy, làm trái lời hứa sẽ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm khi trước, khiến anh ấy mất hứng. Nhưng lời hứa này..... lời hứa này thế nào mình cũng không nhớ rõ, mình cảm giác khi đó là do anh ấy nói ra, nhưng cứ cho là mình đã thật sự yêu anh ấy trước khi kết hôn, anh ấy có thể nghĩ ra cái này sao? Anh ấy không giống là người sẽ quan tâm đến những điều này. Nhưng cũng có thể là...... Bồ thấy có phải là anh ấy đang ngầm cho phép mình...... chính là có thể cùng anh ấy tiến thêm một bước? Ám chỉ mình có thể danh chính ngôn thuận quan tâm anh ấy, vừa có thể biểu hiện ra yêu thích với anh ấy, vừa có thể nhân đó ăn đậu hũ?”

Khang Tố La vẻ mặt mơ màng, thế nhưng vẫn liên tục gật đầu.

Tôi uống cạn một ly rượu nữa, nói: “Cách giải thích thứ hai, chính là do mình đã nói sai hoặc đã làm sai điều gì đó rồi, nên anh ấy để mình cẩn thận ngẫm nghĩ lại cho thật kỹ. Lại nói...... Anh ấy là muốn mình nghĩ đến lời đáp ứng trước khi kết hôn, có thể trước khi kết hôn mình đã đồng ý với anh ấy cái gì đó? Mình đã đồng ý sẽ không ra tay với anh ấy sao? Vớ vẩn.” Tôi vung tay lên: “Tuyệt đối là không thể nào, mình nhớ khi ấy đã nhắc nhở hắn mình chính là người thích làm theo cảm tính, nói không chừng lúc nào nổi hứng sẽ làm như vậy với anh ấy, để anh ấy nghĩ cho kỹ càng rồi mới quyết định có kết hôn hay không.”

Khang Tố La trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn tôi: “Lời như vậy mà bồ cũng nói với Nhiếp thiếu rồi?” Giơ lên ngón tay cái với tôi: “Phi Phi bồ thật dũng mãnh.”

Tôi khiêm tốn đáp lại cũng thường thôi, lại nhắc nhở cô ấy trọng điểm thảo luận hôm nay của chúng tôi là Nhiếp Diệc hắn có ý gì, không nên lãng phí thời gian lạc đề.

Khang Tố La gật đầu tán thành, tiếp tục cùng tôi suy tư, không lâu sau liền đưa ra một luận điểm mới: “Có thể cũng là bởi vì bồ nói mình là người hành động theo cảm tính, nhưng vẫn không hành động theo cảm tính như Nhiếp Diệc mong muốn, khiến hắn rất thất vọng, nên mới nói bồ cẩn thận ngẫm lại chăng.”

Tôi nhìn cô ấy.

Khang Tố La lập tức cười ha ha nói: “Coi như mình chưa nói gì hết, chỉ là mình thấy không khí ngột ngạt quá nên đùa chút thôi.”

Tôi trầm ngâm nói: “Kỳ thực lời bồ nói cũng không phải không có đạo lý......”

Khang Tố La hít không khí đè lại tay tôi: “Không phải bồ lại coi là thật thiệt đó chứ.”

Tôi một hơi đem trọn cả chai bia rót ra cốc, làm vẻ triết lý tổng kết: “Cái gì mà thật với không thật? Nếu mấy loại suy đoán này đều có khả năng như nhau, vậy thì mình rất muốn cái có khả năng nhất là tiến tới luôn, làm người quan trọng nhất là lạc quan, nghĩ là, coi như anh ấy yêu mình thêm một chút thì quá tốt rồi.”

Khang Tố La hiếm khi cẩn thận suy nghĩ, nói: “Phải nhớ là nếu hiểu sai ý, sẽ rất là mất mặt đó Phi Phi.”

Tôi ậm ừ, nói với cô ấy kể từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu luyện cho da dày, không biết xấu hổ thì không sợ mất mặt nữa.

Khang Tố La nhìn tôi thật lâu, lắc đầu thở dài: “Từng bước từng bước đều phải tính toán, còn phải từng bước từng bước diễn như thật, còn phải học cách để không biết xấu hổ, vì sao chuyện tình cảm của bồ lại gập ghềnh như vậy chứ.”

Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng cảm giác chính mình sắp có thể viết sách truyền thụ kinh nghiệm rồi, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cô ấy lại gần, tôi nói: “Đến đây, La nhi, để chúng ta làm rõ xem người kết hôn với mình là ai. Bồ xem, mình 12 tuổi liền bắt đầu sùng bái nam thần người ta, thiên tài trong giới sinh vật học, được bộ quân sự bảo đảm hệ thống cung cấp trên đỉnh Everest. Được hàng vạn cô gái sùng bái, dù muốn nói với anh ấy một câu cũng khó, nhưng anh ấy lại lựa chọn kết hôn với mình, mình có cái bản lĩnh gì? Anh ấy không xứng đáng được làm ra vẻ cao cao tại thượng một chút sao?”

Khang Tố La lập tức bị khuất phục, còn biểu hiện như tôi chó ngáp phải ruồi, khó khăn một chút cũng là đúng thôi.

Tôi nhìn thấy cô ấy đã nghĩ thoáng được như vậy, lập tức an tâm gọi phục vụ: “Không cần mang bia ra nữa, giúp tôi đổi thành hai chai Romanee Conti 1990 nhé.” (bát bát: ta chém thôi, nếu thật là 1990 thì La nhi sẽ băm ta ra thành trăm mảnh đó:#)

Khang Tố La khóc lóc nói với tôi: “Phi Phi, bố mình là quan thanh liêm, mình đây lương còn chưa được phát đâu.”

Uống đủ, chúng tôi lúc chuẩn bị rời đi thì thấy nữ chính cho video tuyên truyền lần này Ung Khả với quản lý đang nói chuyện với nhau. Tôi với Khang Tố La đứng ở khúc quanh, hai người đó đại khái là không chú ý thấy, lúc bọn tôi đến gần còn đang nói chuyện say sưa. Nghe được Ada nói với Ung Khả: “Theo tớ thấy là anh ấy không quên được cậu, không phải sao, vừa nghe cậu về nước liền đến đoàn phim tìm cậu, tài sản riêng cũng mang đến cho đoàn phim mượn, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra đâu.”

Hai người nói chuyện khá riêng tư, chắc là cho rằng bên trong không có ai. Tôi và Khang Tố La bất động đứng đó hóng chuyện.

Ada tiếp tục nói: “Bởi vì có cậu ở đây nên cho cậu mượn cả nơi này, người như anh ấy quả thật lấy lòng cũng thật là có phong cách, cậu lại không định cảm kích, tớ nói cậu á, quá là bướng bỉnh rồi......”

Ung Khả ngắt lời Ada: “Nghe nói anh ấy kết hôn rồi.” Dừng lại một chút lại nói: “Tớ không muốn dây dưa với một người đàn ông như vậy.”

Ada ngừng một lúc, cười cười: “Trong lòng cậu thật sự là nghĩ như vậy sao?”

Ung Khả không đáp.

Ada nói: “Hôn nhân của anh ấy tớ từng nghe rồi, nghe nói là bị bà nội buộc tìm bừa một người về đính hôn, trước đó hai người họ còn không biết nhau nữa kìa. Anh ấy là người như thế nào không phải cậu không biết, cũng chỉ là một tờ giấy hôn thú, làm sao lại có thể có cảm tình được?”

Ung Khả vẫn không đáp.

Trong lời nói của Ada rõ vẻ tiếc không thể mài sắt nên kim: “Người ta khi còn trẻ cứ vì giận hờn vu vơ mà lãng phí thời gian của nhau, sau này sẽ phải hối hận, hối hận rồi nhưng lại không thể cúi đầu thừa nhận. Tình yêu chân thành không thể lấy giận hờn ra đánh cược đâu, lấy từng ấy năm làm bài học, cậu vẫn là muốn cùng anh ấy tiếp tục bỏ qua một đời?”

Hai cô ấy vòng tới một chiếc bàn ngồi xuống, tôi và Khang Tố La rón rén đi ra khỏi quán bar.

Khang Tố La đứng trên hành lang tính toán một chút, sau đó hỏi tôi: “Bồ nói mình có nên mang tin này của Ung Khả bán cho báo chí lấy chút tiền thưởng không?”

Tôi cười, nói lời tạm biệt, nhắc cô ấy tuần sau còn phải phụ tôi chụp ảnh, đại khái là vì đều là chụp ảnh dưới nước, tôi mong cô ấy sức khỏe phải thật tốt.”

Đang nói thì đụng phải Hứa Thư Nhiên, hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Cô lại không mang theo điện thoại di động? Chiều nay Nhiếp Diệc đến đây, trợ lý tìm cô khắp nơi.”

Tôi đang định chạy như bay lên phòng, Hứa Thư Nhiên gọi tôi lại: “Anh ta chờ cô nửa tiếng, đã đi rồi.” Nhìn đồng hồ, bổ sung: “Đi từ rất lâu rồi.”

Tôi vỗ một cái vào bình hoa trang trí bên cạnh: “Chờ có nửa tiếng vậy.” Kết quả khiến cho cành mai lệch sang một bên, vội chỉnh lại như cũ. Hứa Thư Nhiên khoanh tay, liếc mắt nhìn quán bar không xa ở phía sau, nói: “Chưa ăn cơm tối phải không? Tôi cũng đang định đi đến nhà ăn, hai người......” Lại liếc qua Khang Tố La: “Hai người cùng đi luôn đi, tiện thể nói về kế hoạch chụp ảnh tuần sau luôn.”

Khang Tố La xua xua tay: “Đợi anh ăn xong rồi bàn bạc cũng không muộn.” Tầm mắt trở lại trên người tôi, khóe miệng kéo ra một nụ cười đầy thâm ý: “Phi Phi có lẽ tâm trạng đang rất bất ổn, lúc này sợ là không có tâm tư bàn luận công việc đâu.”

Hứa Thư Nhiên dừng lại một chút, hướng về phía tôi nói: “Nhiếp Diệc hẳn không phải là cố tình không chờ cô đâu.”

Vừa nghe vậy liền biết anh ta hiểu lầm, tôi nói: “Đừng nghe Khang Tố La nói bậy, cô ấy chỉ đùa một chút thôi, Nhiếp Diệc bận rộn như vậy hẳn là không có thời gian đợi tôi, tôi cũng không phải là mấy cô gái mười tám mười chín, vì vậy mà giận anh ấy được.” Nói xong hướng về nhà ăn đi đến: “Cùng đi thôi, dù sao cũng phải ăn cơm.”

Khang Tố La hai bước đuổi kịp tôi, lắc đầu: “Hai người đã một tháng không gặp nhau rồi, cậu cứ hiểu chuyện như vậy thì tình yêu làm sao có thể thuận lợi được.”

Tôi cốc đầu cô ấy một cái: “Còn không ngượng miệng mà nói ra, lúc mình định kiếm Đồng Đồng lấy điện thoại, là ai kéo mình một mạch đến quán bar hả?”

Khang Tố La ôm đầu oan ức: “Mình đâu có biết Nhiếp Diệc lại đột nhiên trở về mang bất ngờ cho cậu đâu.”

Tôi nhất thời mủi lòng, xoa xoa đầu cô ấy: “Là mình không đúng, mới uống rượu của bồ xong không nên đối xử như vậy với bồ mới phải, ngoan a, không đau không đau.”

Hứa Thư Nhiên đột nhiên bật cười: “Cô đúng là chẳng thay đổi gì cả.”Tôi liền nghĩ rằng người này nhớ đến lần tôi đánh cô hoa khôi của học viện thiết kế đến mức vào viện, chợt nói: ”Hứa đạo diễn, ngài đây là phê bình tôi tính khí không tốt hơi tí là động thủ đó sao?”

Anh ta nói: “Không vậy thì là gì, gọi tôi Hứa Thư Nhiên là được.” Lại nói: “Không phải phê bình.”

Tôi thở dài nói: “Có thể làm gì được chứ, đều là bị ép thôi, thời đại này làm nhiếp ảnh gia quả thật không dễ dàng, không cẩn thận liền bị ông chủ bắt nạt, người mẫu bắt nạt.” Nhìn Khang Tố La một chút: “Đến cả cố vấn cũng bắt nạt được.”

Khang Tố La liền đấm tôi một cái, tôi vội vàng nói: “Cố vấn Khang, bình tĩnh bình tĩnh, không phải nói bồ đâu.”

Bọn họ vừa tìm được bàn ngồi xuống, tôi từ trong phòng rửa tay đi ra, dùng điện thoại của phòng ăn gọi cho Nhiếp Diệc. Điện thoại rất nhanh được kết nối, trong nhà ăn đang mở bài đồng thoại <>, trong tiếng nhạc thanh thoát, thanh âm của Nhiếp Diệc từ ống nghe truyền tới, nghe như là đang được giảm xuống thấp nhất: “Phi Phi?”

Tôi lập tức hiểu ra: “Đang họp hả? Vậy một lúc sau em gọi lại.”

“Không cần. Chờ tôi một chút.” Hắn giống như là bịt mic lại nói gì đó, một lát sau giọng nói lại vang lên: “Còn đó không?”

Tôi hỏi hắn: “Họp gì vậy?”

Hắn nói: “Họ chờ tôi về liền mở.” Thanh âm nghe có chút uể oải.

Tôi giáo huấn hắn: “Mới vừa xuống máy bay không nghỉ ngơi còn họp cái gì mà họp.”

Hắn giống như đổi bên nghe điện thoại: “Ở trên máy bay đã ngủ một giấc, cũng không quá mệt, có mấy hạng mục gần như là xong rồi, từ ngay mai có thể nghỉ ngơi một thời gian dài.”

Tôi trầm mặc một chút nói: “Nhưng em lại chuẩn bị phải đi công tác rồi, làm sao giờ, lúc anh đi công tác thì em rảnh rỗi, lúc em đi công tác thì anh lại được nghỉ, công đạo ở đâu chứ.”

Hắn không đáp lời tôi, lại nói: “Nghe nói em cho tu sửa lại bể bơi ở biệt thự Mộc Sơn rồi?”

Tôi chột dạ hai giây, nói: “A, việc này.”

Loại chụp poser quảng cáo tuyên truyền du lịch không giống với những loại poster quảng cáo phong cảnh thông thường, tuy rằng cũng có thể đi theo phong cách tự do, nhưng quá hạn chế cũng sẽ mất đi tính chất đại diện, theo phong cách siêu thực có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ có điều tôi muốn là chụp những bức ảnh thật làm hậu kỳ, sau đó phần nội dung bên trên mới theo chủ nghĩa siêu thực, theo kế hoạch thì đầu tiên phải làm một bộ ảnh phong cảnh theo chiều dài lịch sử hai ngàn năm của thành phố, dùng nó phóng to dán lên vách của hồ nước, sau đó bơm nước vào hồ, để người mẫu mặc bộ trang phục không thuộc về thời đại đó, lấy phông nền là thành phố nhấn chìm trong nước, nhảy múa trong đó, sau đó để tôi chụp ảnh.

Toàn bộ hồ nước trong thành phố tôi đều đã đi xem thủ, cuối cùng phát hiện ra vẫn là bể bơi ở trên núi của Nhiếp gia là phù hợp hơn cả. Nơi này được bao quanh ba mặt đều là núi và thác nước thiên nhiên, có thể ở đó dựng lên thành một cái bể bơi lộ thiên. Muốn tạo ra một toà thành xuyên qua hàng ngàn năm dưới nước, không còn nơi nào có thể thích hợp hơn.

Tôi ngượng ngùng nói: “Bối cảnh em cung cấp đều được dán hết lên vách hồ cả rồi, nếu giờ phải thay đổi vị trí thì em sẽ phải chịu phí tổn thất rất lớn, cũng không kịp thời gian nữa.” Tôi bảo đảm với hắn: “Chờ sau khi chụp xong, trước đây chỗ đó ra sao em đảm bảo sẽ khiến nó trở về y như ban đầu trả lại cho anh có được không?”

Hắn hỏi ngược lại: “Trả lại cho tôi?”

Tôi cuống lên: “Không được sao? Là vì lúc anh đi công tác em không làm sao liên lạc được, em đi xin phép bố chồng, nhưng ông ấy nói núi này là của anh nên phải đi hỏi ý anh, em lại đi hỏi trợ lý Chử, ông ấy nói không làm chủ được, không bằng em cứ tự quyết định.”

Hắn ngừng hai giây, nói: “Chúng ta kết hôn rồi phải không, Nhiếp Phi Phi?”

Tôi nghe không hiểu ý hắn, nhưng theo bản năng vẫn trả lời: “Đúng rồi a.”

Hắn chầm chậm nói: “Vậy nên cũng không có gì là của riêng tôi cả, có cái lý gì mà trả lại hay không trả lại. Tôi mới chính là người thân cận nhất của em, sau này không cần phải hỏi bọn họ mấy thứ đó nữa, cũng không cần hỏi tôi, em nghĩ sao liền cứ vậy mà làm thôi.”

Tôi ôm ngực, mất ba giây, mới nói: “Anh như thế này, em giống như đang được hời lớn quá rồi chăng?”

Hắn nghe như không hiểu, từ bên kia điện thoại hỏi tôi: “Gì cơ?’

Tôi nói: “Tài sản của anh nhiều vậy, em lại không có gì, cũng không biết có thể cho anh cái gì.”

Một lát sau hắn mới nói: “Phi Phi, em muốn cho tôi cái gì?”

Tôi nói: “Em nghĩ cho anh, cái này chắc anh cũng chưa thấy vội vàng đâu.” Hít một hơi, nói: “Anh còn để lại bài tập về nhà cho em, em cũng đã suy nghĩ rất kỹ, anh...... thật ra là đang nói đến việc bồi dưỡng tình cảm phải không? Em cảm thấy......”

Hắn thế mà lại ngắt lời tôi: “Không vội, cái đó......” Hắn ngừng một chút: “Chúng ta từ từ rồi nói tới sau đi.”

Lòng tôi loạn cào cào, khuỷu tay không cẩn thận đập vào quầy, tôi nhịn đau truy hỏi hắn: “Anh không phải là muốn đổi ý rồi đó chứ Nhiếp Diệc? Rốt cuộc là muốn nói cái gì, anh đã bao giờ nghe nói tới quân tử nhất ngôn chưa, chúng ta một tháng mới gọi được một cuộc điện thoại, còn từ từ cái gì nữa, không thì liền gặp nhau nói chuyện đi!” Xả xong một hơi tôi mới ý thức được mình vừa nói gì.

Quả nhiên bên kia yên lặng một hồi lâu, cuối cùng hắn nói: “Nhớ tôi rồi?”

(Bát nương: lời nói dài dòng của Phi Phi nhất định phải bắt đúng điểm, không cần phải hiểu hết đâu, giống như tiểu Diệc đó, hiểu được ẻm thích nói hươu nói vượn, nên phải nắm đúng trọng tâm, đúng trọng tâm, chính là cái trọng tâm, điều quan trọng phải nhấn mạnh x3 ).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.