Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 7: Chương 7




Editor: Mika

Beta: Miêu~~

gocnhocuatoi

“Miêu miêu! miêu miêu!”

Mục Mục vô cùng lo lắng tìm kiếm, khi trời tối như vậy tìm một con mèo vì phát tình mà bỏ đi, xác suất tìm được là rất mong manh.

“Miêu –”

Một tiếng kêu khàn khàn quen thuộc vang lên, Mục Mục tim đập mạnh.

“Miêu miêu, là nhóc sao?”

Một con Siamese cả người ướt sũng từ trong bụi cỏ bò ra, lông đây một chỗ kia một chỗ, trên người còn quấn rong không biết từ đâu ra, bộ dáng kia khỏi phải nói có bao nhiêu đáng thương.

“Miêu –” Nó lại khàn giọng kêu một tiếng, như đang nói lên cảnh ngộ thê thảm của bản thân mình với Mục Mục: Phát tình, đi ra tìm mèo cái không tìm được, còn bị ngã xuống hồ.

Mục Mục vội vàng cởi áo khoác, đau lòng bao lấy nó: “Nhóc không sao chứ? Sao lại chạy loạn như vậy, làm anh lo muốn chết.”

Siamese nằm trong áo khoác của Mục Mục run rẩy, cũng không biết là lạnh hay bị dọa.

“Không có việc gì không có việc gì,” Mục Mục An an ủi nó,“Chúng ta về nhà thôi.”

Lăng Miêu Nhi lại về đến căn nhà ấm áp của Mục Mục, có điều bây giờ nó nhìn qua hoàn toàn không giống loài mèo có huyết thống hoàng thất cao quý, mà là chật vật giống như một con mèo hoang.

“Đến, anh giúp nhóc rửa một cái.” Mục Mục ôm Siamese đi về hướng phòng tắm.

Vừa nghe đến phải tắm rửa Lăng Miêu Nhi cái gì cũng không muốn, làm một người cậu đối tắm rửa là nhiệt tình yêu thương, nhưng làm một con mèo nó đối với việc tắm rửa là cự tuyệt, vòi phun hương với máy sấy, không một cái nào đối với nó mà nói không phải tai nạn.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay Lăng Miêu Nhi muốn chạy trốn, có điều Mục Mục đã có kinh nghiệm, không đợi nó chạy được vài bước, chân sau lại không biết bị cái gì túm lấy, kéo nó lại.

Lăng Miêu Nhi buồn bực: Mục Mục đến cùng sử dụng biện pháp gì mà lần nào cũng có thể bắt được mình?

“Làm sao, nhóc không thích tắm rửa à? Không được, nhóc nhìn nhóc bây giờ bẩn, mặt cũng đen, tắm rửa mới có thể lên giường.”

Lăng Miêu Nhi nếu có thể nói chuyện, nó bây giờ thật muốn mắng chửi người: Đó không phải bẩn! Đó là màu lông đậm của tôi!

Mục Mục không nói lời nào đưa Siamese vào phòng tắm, xoay tay tới khóa cửa, cái này Lăng Miêu Nhi có mọc cánh cũng khó chạy thoát.

“Ngoan nào, rất nhanh sẽ tắm xong thôi.”

Lăng Miêu Nhi kêu thảm, một tiếng thê lương lại một tiếng, nếu người bình thường không biết nghe vào còn tưởng rằng trong phòng tắm đang phát sinh thảm án ngược đãi mèo nào đó.

Mục Mục nhẹ giọng dỗ nó, tay với tốc độ nhanh nhất làm ướt lông, Siamese cũng không biết rơi vào vùng nước nào, lỡ như trong nước có ký sinh trùng thì không ổn.

Lăng Miêu Nhi ngửi được một mùi hương khó chịu, nước khử trùng với hương sữa tắm dành cho thú cưng giá rẻ, nghĩ đến mùi hương này ít nhất có thể bám theo mình suốt một tuần, Lăng Miêu Nhi nhất thời tâm tình tuyệt vọng.

Mục Mục bôi sữa tắm thú cưng từ đầu đến chân mỗi chỗ đều có, tinh tế xoa nắn, tuy rằng Lăng Miêu Nhi toàn thân đã sớm bị anh sờ qua không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này là lần xấu hổ nhất.

Siamese dần dần mệt đến gọi không động, vốn thanh âm đã khàn khàn ở cổ có vẻ càng khó nghe, may mà Mục Mục cũng tiến hành đến bước cuối cùng, dùng bàn tay dính đầy bọt gõ gõ cái đầu nhỏ của nó.

“Muốn xối nước cho sạch sẽ, đừng nhúc nhích.”

Mục Mục vặn mở vòi tắm hoa sen, điều chỉnh nước ấm phù hợp, thật cẩn thận tránh xa mặt Siamese, đem bọt sữa tắm màu trắng trên người nó từng chút một xối sạch sẽ.

Lăng Miêu Nhi không phải mèo bình thường, biết rõ vòi hoa sen không có nguy hiểm, thế nhưng bản năng ghét nước của loài mèo khiến nó thực sự không có cảm giác an toàn, lại trốn không thoát, chỉ có thể gắt gao nằm úp sấp trên mặt đất không nhúc nhích, rất giống một con mèo bị dọa đến đông cứng.

Trận khổ hình này trải qua nửa giờ cuối cùng chấm dứt, Mục Mục dùng khăn tắm của chính mình bao lấy nó, mặt trên lưu lại mùi hương đặc trưng riêng của Mục Mục cho Lăng Miêu Nhi một chút an ủi.

“Thật ngoan.” Mục Mục lấy khăn tắm lau qua cho nó một lần, lông toàn bộ dán sát thân thể Siamese khỏi phải nói buồn cười bao nhiêu, đầu nhọn chân nhỏ, một bộ suy nhược dinh dưỡng.

“Nhóc sao lại gầy như vậy chứ? Xem ra là nên cho nhóc mày ăn nhiều thêm một chút.”

Lăng Miêu Nhi ghé vào trên giường bơ phờ suy tưởng, tôi đây rõ ràng là thể chất ăn không mập, bao nhiêu người hâm mộ mong muốn còn chưa có được đâu, so với vài người mẫu đến cơm cũng không dám ăn không biết hạnh phúc hơn bao nhiêu lần.

“Không sấy khô lông sẽ cảm mạo, nhẫn nại một chút nữa.” Mục Mục đem máy sấy chỉnh đến mức trung bình, hơ trên cổ tay cẩn thận thử độ ấm mới sấy cho Siamese.

Lăng Miêu Nhi liền biết không trốn khỏi một kiếp này, nó nhận mệnh mang bộ dáng không sợ chết hy sinh, ngay cả Mục Mục cũng kỳ quái sao lúc này nó lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy.

“Được rồi.” Nhìn Siamese lại khôi phục bộ dáng mĩ lệ ban đầu, Mục Mục lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thầm hạ quyết tâm, về sau dù có cắn lá cây thế nào đi nữa cũng sẽ không đánh nó, cùng lắm thì trồng thêm cây đủ loại tùy nó đi cắn. Đều nói Siamese tính tình không tốt, hi vọng nó sẽ không bởi vậy mà ghi hận mình.

Nhưng mà Mục Mục sai hoàn toàn, buổi sáng hôm sau Siamese vẫn rời khỏi nhà như bình thường, vào ban đêm cũng không trở về, ngày hôm sau vẫn như thế. Mãi đến lúc này Mục Mục mới nghĩ đến, Siamese vốn cũng không phải mèo của mình, nó có nhà của mình chủ của mình, cũng có thể gặp một chủ nhân mới như anh, đến một căn nhà mới.

Nhưng là có khả năng là gặp người xấu.

Mục Mục càng nghĩ càng lo lắng, mấy ngày liền không có tâm tư công tác, phảng phất như mất đi một người thân quan trọng.

Trời biết anh hi vọng cảnh tượng giây phút mở cửa nhà, nhìn đến trên mặt đất lá cây rơi rụng lả tả khắp nơi, tên nhóc nghịch ngợm biết chính mình gây họa, luống cuống tay chân chui vào dưới sô pha không chui ra, một đôi mắt tròn từ một nơi bí mật gần đó tỏa sáng biết bao nhiêu.

Đáng tiếc mỗi ngày anh buổi tối tràn ngập chờ mong về nhà, mở cửa nhà ra, nghênh đón anh lại chỉ có thất vọng. Siamese đã một tuần liền không xuất hiện, Mục Mục hiện tại không cầu mong xa đến việc nó trở về, chỉ mong nó còn được bình an.

Lăng Miêu Nhi cả người mệt mỏi xuống taxi, cậu bị phái đến Australia một tuần chụp ảnh ngoại cảnh, Kha Nhạc nhân cơ hội nhàn hạ này xin phép về nhà, ngay cả người ra đón ngoài sân bay cũng không có.

Cậu vào cổng tiểu khu, liền bị thông tin trên bảng thông báo dọa đến, ảnh chụp của mình bắt mắt dán tại trung tâm, phía dưới còn có bốn chữ lớn:

— Tìm mèo lạc đường.

Chữ nhỏ phía dưới là:

— Liên lạc gấp, có hậu tạ.

— Mục 13xxxxxxxxx

Lăng Miêu Nhi: “…”

“Miêu Nhi?”

Phía sau truyền đến âm thanh nam giới quen thuộc.

“….” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, “Thầy Mục.”

Lăng Miêu Nhi cẩn thận đánh giá anh, một tuần không gặp, Mục Mục có vẻ có chút tiều tụy, râu cũng mọc dài không được cạo sạch.

Mục Mục cũng thấy hành lý của cậu: “Cậu muốn đi công tác sao?”

“Tôi mới từ nước ngoài trở về.”

Mục Mục gật gật đầu, không có tinh thần nói chuyện phiếm gì, không giống thái độ anh thường đối xử với mọi người, cảm xúc có chút lãnh đạm.

Lăng Miêu Nhi chú ý tới trong tay anh còn cầm một chồng thông báo tìm mèo chưa dán xong.

“Anh làm mất mèo?”

“Ừm… Thật ra cũng không thể coi là mèo của tôi.”

“Con mèo này nhìn có chút quen mắt.”

Mục Mục lập tức tỉnh lại: “Cậu gặp qua?”

“Nếu tôi không nhận nhầm thì đó là mèo Kha Nhạc nuôi.”

“Kha Nhạc là ai?”

“Trợ lý của tôi.”

Mục Mục giật mình: “Hóa ra người trong tiệm thú cưng nói người lầu tám nuôi Siamese chính là anh ấy? Tôi đến dưới lầu của hai người tìm vài lần, cũng không tìm thấy.”

“Có điều con mèo này không lưu luyến gia đình, buổi tối vẫn luôn chạy ta ngoài không quay lại, tôi thấy Kha Nhạc nuôi nó cũng không quá để tâm.”

Mục Mục đương nhiên biết buổi tối Siamese đến nơi nào: “Vậy nó gần đây có về nhà không?”

“Tôi không phải ra nước ngoài sao, Kha Nhạc xin phép về nhà, thuận tiện cũng mang theo mèo trở về.”

Mấy ngày liền đến lo lắng liền buông xuống, Mục Mục thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật là như vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”

Lăng Miêu Nhi làm bộ như không biết hỏi: “Có điều sao anh lại tìm mèo của Kha Nhạc vậy?”

“Thật ra con mèo này buổi tối thường xuyên tới nhà của tôi, thời gian dài liền có chút cảm tình, không thấy nó tôi thực lo lắng.”

Lăng Miêu Nhi để ý kỹ vào bốn chữ “có chút cảm tình”, trong lòng đắc ý.

“À, vậy anh sắp gặp lại nó rồi, kỳ nghỉ của Kha Nhạc sắp kết thúc, có lẽ ngày mai sẽ trở về.”

“Không đi đâu mất là tôi an tâm rồi.” Mục Mục cũng không hy vọng xa vời nhiều lắm, tuy rằng khi biết được Siamese thực sự có chủ nhân, quả thật có chút thất lạc.

“Tôi mang theo đặc sản Australia, anh lấy một ít đi.” Lăng Miêu Nhi hiếm khi lại nhiệt tình đến vậy.

“A? Không cần, như vậy rất ngại.”

“Không sao, cũng không quý, nhận lấy đi.” Lăng Miêu Nhi vẫn cứ đem cả một gói to đưa cho Mục Mục, thời gian dài như vậy đến nhà anh hết ăn lại uống, cậu cũng có chút băn khoăn chứ [ gạt người ].

Mục Mục cúi người nhìn rõ nội dung: cá hồi đặc sản Australia, cá tuyết đặc sản Australia, cá chẽm đặc sản Australia, cá ngừ đặc sản Australia.

Mục Mục: “…”

Thịnh tình không thể chối từ, Mục Mục chỉ phải nhận lấy.

Đương nhiên một nguyên nhân khác là anh cảm thấy Siamese sẽ rất thích.

Thật trùng hợp chính là Lăng Miêu Nhi cũng nghĩ như vậy.

“Như vậy ngày mai gặp lại.” Lăng Miêu Nhi vẫy tay chào anh.

Mục Mục cũng theo bản năng cũng trả lời “Ngày mai gặp”, sau đó mới phản ứng lại, bọn họ ngày mai có hẹn gặp sao?

8 giờ tối ngày hôm sau, chuông cửa nhà Mục Mục bị người ấn vang, mở cửa ra thì thấy, trợ lý của Lăng Miêu Nhi bưng lấy chậu lan đứng ở ngoài cửa.

“Chào thầy Mục,” Kha Nhạc rất cung kính dâng lên chậu lan, “Mạo muội sang đây chào hỏi, có chút quà bày tỏ thành ý.”

Mục Mục: “…”

“Miêu –”

Thanh âm khàn khàn quen thuộc truyền đến, Mục Mục cúi đầu nhìn thấy, vui mừng kêu lên: “Miêu Miêu!”

Siamese linh hoạt nhảy lên, Mục Mục lòng tràn đầy vui mừng đón được nó: “Nhóc không có việc gì, quá tốt.”

Kha Nhạc khóe miệng run rẩy nhìn màn cửu biệt trùng phùng cảm động này.

Mục Mục lúc này mới nhớ tới mời hắn vào: “Mời vào, anh là Kha Nhạc đúng không? Miêu Nhi đâu?”

Trong lòng anh ấy.

“Ở nhà ngủ, điều chỉnh lệch múi giờ.”

“À.” Mục Mục nhớ tới chuyện như vậy.

Mục Mục tiếp đón Kha Nhạc ngồi xuống, muốn mời hắn uống gì đó.

“Trong nhà tôi chỉ có nước trắng.” Mục Mục có chút xấu hổ nói.

“Nước cũng tốt mà, tôi thích uống nước.” Chuyện này Lăng Miêu Nhi đã nói với Kha Nhạc rồi.

Mục Mục rót nước cho hắn, hai người ngồi xuống, Siamese tận dụng lúc đó nhảy lên trên đùi Mục Mục, thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay anh, phát ra tiếng kêu meo meo.

Quen biết Lăng Miêu Nhi nhiều năm như vậy cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ này, Kha Nhạc nhìn mà choáng váng, Miêu Nhi nhà hắn không phải bị kẻ khác nhập vào rồi chứ?

“Tôi nghe Miêu Nhi nói thời gian trước đều là anh chăm sóc mèo nhà tôi giùm, khiến anh thêm phiền toán rồi, thật ngại quá.”

“Không đâu, sao lại thế được,” Mục Mục liên tục phủ nhận chuyện bị gây thêm phiền toái, “Tôi đặc biệt thích nó, nó thực ngoan, tuyệt đối không phiền toái.”

Kha Nhạc: Tôi vừa vào cửa nhìn đến thấy chậu lan nhà anh đều trụi lá, cái này cũng gọi là ngoan, tính tình thầy đây quả nhiên mạnh mẽ hơn người thường.

“Nó rất bướng bỉnh, còn giữ không được, nếu muốn chạy ra ngoài, tôi cũng không quản được nó.”

“Cũng may, bình thường buổi tối nó đều đến chỗ tôi, không chạy loạn linh tinh.”

“Anh nhất định đã cho nó ăn món ngon nào đó, nó chính là cái loại ham ăn điển hình ai cho nó ăn nó đi với người đó.” Thừa dịp Lăng Miêu Nhi hiện tại không thể phản bác, Kha Nhạc muốn thỏa thích bôi đen nói xấu cậu.

Mục Mục mỉm cười: “Có điều cũng thật trùng hợp, chúng ta ở cùng tiểu khu, tôi còn nhặt được mèo của anh.”

Kha Nhạc làm bộ như đánh giá chung quanh: “Chỉ biết thầy Mục chụp người rất đẹp, không nghĩ tới động vật cũng chụp nhiều như vậy.”

“Đúng vậy, tôi thích chụp động vật.” Mục Mục mời hắn tùy ý tham quan.

“Tôi còn thấy tấm ảnh anh chụp cho Miêu Nhi trên thông báo tìm mèo.”

“Miêu Nhi?”

Kha Nhạc toát mồ hôi: “Miêu… Nhị, tên của nó, Lăng Miêu Nhi là lão đại, nó là lão nhị.”

Lăng Miêu Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Mục Mục nở nụ cười: “Xem ra anh coi cả hai làm thú cưng để nuôi dưỡng.”

“Tôi nào dám chứ, cả hai đều là ông chủ của tôi, tôi là bảo mẫu của bọn họ.”

Mục Mục cảm giác người này rất có ý tứ.

“Đúng rồi,” Kha Nhạc rèn sắt khi còn nóng,“Mấy tấm ảnh anh chụp cho Miêu Nhị còn có không? Có thể cho tôi mấy tấm được không.”

“Cậu muốn làm gì sao?” Mục Mục nghĩ, dù sao cũng là chủ của mèo, quyền chân dung vốn đã thuộc về hắn.

“Là như vậy, tôi nghĩ muốn gửi cho tạp chí [Mew] đóng góp, nếu được chọn làm trang bìa, sẽ được phần thưởng một năm đồ hộp hãng mà Miêu Nhị thích nhất, có điều nếu anh không muốn thì thôi.” Kha Nhạc nhanh chóng bổ sung.

“Tôi không có gì không muốn, anh cứ cầm đi, nếu không thích hợp tôi còn có thể chụp lại.”

Kha Nhạc cảm động đến rơi nước mắt, có Mục Mục vác đao tương trợ, Lăng Miêu Nhi sắp được chọn lên làm trang bìa tạp chí Mew kỳ tới rồi.

“Vậy thật cảm ơn thầy Mục.”

“Không cần khách khí như vậy, nếu có thể lên trang bìa tôi cũng đi mua mấy bản lưu giữ.”

Kha Nhạc thấy thời gian không còn sớm chuẩn bị cáo từ.

“Cái kia,” Hắn giả vờ kêu một tiếng,“Miêu Nhị, về nhà.”

Siamese không nhếch mông một chút.

“Nhanh lên đi, không cần ở trong này quấy rầy thầy Mục.”

Siamese quay đầu sang bên kia không để ý tới hắn.

“… Cái tên nhóc không nghe lời này.”

Mục Mục vội nói: “Nếu nó không muốn đi thì cứ cho nó ở lại đi, dù sao nó cũng vẫn ở nhà tôi, cũng quen rồi.”

“Chuyện này không tốt lắm đâu?”

“Tôi cũng rất nhớ nó, cậu giúp tôi thành toàn nhé.”

Kha Nhạc diễn đủ, bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy đành làm phiền thầy Mục, lát nữa tôi mang một ít đồ ăn của nó lại đây, không thể để nó ăn không uống không được.”

“Không việc gì.”

Tiễn bước Kha Nhạc, Mục Mục cao hứng ôm Siamese lại hôn hai cái. Lăng Miêu Nhi cũng không ngại ngùng, nhào lên tại bên miệng anh liếm hai cái, trời biết một tuần này nó hoài niệm hương vị của Mục Mục bao nhiêu, không ngửi được mùi hương cơ thể anh cũng ngủ không yên.

“Trong nhà anh có rất nhiều thứ nhóc thích ăn.”

“Meo meo meo!” Ăn ăn ăn!

Mục Mục bày ra cá hồi đặc sản Australia, cá tuyết đặc sản Australia, cá chẽm đặc sản Australia, cá ngừ đặc sản Australia.

“Thích không?”

“Meo meo!” Thích!

“Hóa ra nhóc gọi là Miêu Nhị.”

“Meo–” Mới không phải.

“Tên này là có chút ngốc.”

“Meo–!” Đã nói không phải mà!

“Có điều gọi nhanh cũng giống Miêu Nhi.”

“Meo!” Vậy cứ gọi nhanh lên!

“Ăn cơm đi, Miêu Nhi.” Mục Mục yêu thương xoa đầu Siamese.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.