Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Editor: Aubrey.

Lê Chân giơ một chân ra chặn đối phương lại, hai mắt Tần chân nhân toả sáng lấp lánh nhìn hắn, há mồm tính nói gì đó. Nhưng Lê Chân đã đọc được đại khái sự tình trong đầu đối phương, hắn không ngờ người này vậy mà lại tới đây cầu xin hắn giúp đỡ.

Bắt quỷ trừ tà vốn là một việc đòi hỏi trình độ rất cao, một lính mới như hắn chỉ e là không thể làm được. Nếu là chuyện khác, có lẽ Lê Chân có thể đồng ý, nhưng khi đọc đến độ khó của sự việc lần này trong đầu Tần chân nhân, Lê Chân cảm thấy bản thân không phù hợp chút nào.

Sau khi nhìn thấy dị tượng do Lê Chân tạo ra khi đang luyện công, trong lòng Tần chân nhân sớm đã nhận định đối phương chắc chắn là có năng lực, bằng mọi giá phải quấn lấy Lê Chân, muốn mời người lên xe ngựa.

Tiểu Thạch Đầu vội vàng bưng ra một rổ táo đã được rửa sạch, số táo này được hái từ cây táo trồng trong sân Lê gia. Trước kia, khi cây táo sắp héo, đều là nhờ Lê Chân luyện công ở trong sân, cây táo này giống như được hồi sinh trở lại một lần nữa, càng lớn càng phát triển tốt, càng cao càng xanh tươi. Hiện tại, cây đã kết được rất nhiều táo, những quả táo này rất ngọt, chỉ cần ba trái thôi là đã có thể cầm đầy một tay. Trong khi đó, những cây táo của những gia đình khác chỉ vừa mới kết vài trái thôi.

Còn táo ở nhà Lê Chân thì chín đỏ cả cây, giòn ngọt nhiều nước, hương thơm nứt mũi, nhìn thôi là đã thèm. Tần chân nhân ăn thử một quả, sắc mặt lập tức biến đổi, khẳng định táo này là do cao nhân dùng pháp thuật trồng ra, một quả vừa xuống bụng, vậy mà khiến cho hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, sự bất an nhiều ngày qua đều phảng phất bay hết.

Trong miệng Tần chân nhân nhét đầy táo, mơ hồ tiếp tục lải nhải với Lê Chân. Cuối cùng, Lê Chân bị hắn làm phiền không chịu nổi, đành phải đáp ứng đi một chuyến xem sao. Nếu không đối phó được, thì hắn sẽ không tiếp tục bám lấy mình nữa.

Thấy Lê Chân đáp ứng, Tần chân nhân lập tức thoả mãn hoan hô một tiếng. Hắn cho rằng chỉ cần có cao nhân ở đây, là đảm bảo lũ yêu ma quỷ quái kia sẽ cụp đuôi chạy hết. Trước khi rời đi, hắn còn không quên mặt dày mang rổ táo theo.

Lôi gia cũng được xem như là một gia tộc giàu có, trong nhà có hơn một ngàn mẫu ruộng tốt, ở trong huyện thành còn có hai tửu lầu vừa mới khai trương, còn có thêm mấy cái cửa hàng.

Gia phả trong nhà cũng rất đơn giản, hai vợ chồng Lôi gia đã cứu Tần gia năm đó có sinh một nhi tử, gọi là Lôi Văn Ninh. Lôi Văn Ninh này vì cứu Tần lão gia tử mà bị đứt một chân, sau khi chữa khỏi thì trở thành một người què, bị những người xung quanh gọi là thằng què.

Bởi vì chân đã bị phế, nên con đường đi thi khoa cử cũng bị đứt. Những gia tộc giàu có gần đó đều không chịu kết thân với bọn họ, hai vợ chồng già Lôi gia không còn cách nào khác, đành phải cho hắn cưới con gái của một tú tài nghèo.

Tuy Lôi Văn Ninh bị què, nhưng tâm tính vẫn rất tốt, hắn không oán trời trách đất, từ bỏ tứ thư ngũ kinh rồi gánh hết toàn bộ gia nghiệp lên người mình. Qua vài thập niên ngắn ngủi, nhờ hắn đã dốc lòng kinh doanh, mà Lôi gia càng ngày càng được tăng thêm nhiều sản nghiệp.

Lôi Văn Ninh cũng không nạp thiếp, chỉ cùng thê tử Ôn thị sinh ra ba trai một gái. Ba người con trai đều đã thành thân, con trai cả và con trai thứ hai đều đã có hài tử, con thứ ba thì vừa mới thành thân, vẫn chưa có hài tử, còn con gái út cũng đã được định sẵn một mối hôn sự, đó là công tử nhà bộ khoái trong huyện.

Mà năm trước, con trai cả của Lôi Văn Ninh là Lôi Tùng đã thi đỗ cử nhân. Còn con trai thứ hai là Lôi Bách, cùng con trai thứ ba Lôi Dương cũng đã thi đỗ tú tài.

Gia thế bốn đời hiển hách, gia đình hoà thuận, tiền đồ con cháu phát triển không ngừng. Lẽ ra phải cực kỳ tốt đẹp, nhưng đến đầu năm nay, Lôi gia lại xảy ra vài chuyện rất kỳ lạ.

Ban đầu, hạ nhân Lôi gia chỉ nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ vào nửa đêm, âm thanh kia rất bén nhọn, giống như có ai đó đang gào khóc. Lúc đó, cũng có vài hạ nhân khác có gan lớn, nghe ra âm thanh kia truyền tới từ nhà bếp, họ cầm đèn dầu đi đến nhà bếp xem thử là gì. Kết quả, khi vừa đẩy cửa ra, chợt nhìn thấy một cặp mắt màu đỏ tươi hàm chứa oán hận nhìn vào một người trong số họ. Người này bị doạ đến mức hét lớn một tiếng, bị những người còn lại kéo về, sau đó bệnh nặng một thời gian. Mà không biết rốt cuộc trong nhà bếp bị thứ gì quậy phá, đồ vật bị ném đầy đất, thức ăn cũng đều không cánh mà bay.

Việc này vốn chỉ là việc nhỏ, người Lôi gia cũng không để trong lòng, nhưng ai mà ngờ đến những việc kỳ lạ tiếp theo lại xuất hiện càng ngày càng nhiều. Những con vật nuôi trong nhà toàn bộ đều bị giết hại, tiểu thư Lôi gia là người đầu tiên bắt gặp một con mèo bị giết chết. Sáng ngày hôm đó, một vài nha hoàn đi đến chỗ đêm qua phát hiện con mèo màu trắng biến mất để tìm nó. Kết quả, chỉ vừa mở cửa ra, là đã thấy con mèo kia bị người khác mổ bụng giết chết rồi treo lên thân cây ở đối diện. Máu chảy đầm đìa, nội tạng rơi đầy đất, khiến cho mấy tiểu nha hoàn đều bị doạ sợ đến nỗi gần như muốn ngất ngay tại chỗ.

Tiếp theo là những con gia súc mà Lôi gia nuôi, mỗi ngày đều chết một con, trái tim vào óc não đều không cánh mà bay. Đám gia súc còn sống thì bị doạ, kêu la thảm thiết suốt cả ngày.

Lúc đầu, Lôi phu nhân muốn tìm người đến canh gác, nhìn xem là ai làm trò giả quỷ. Nhưng gia chủ Lôi gia, Lôi Văn Ninh thì không đáp ứng, tuy gia súc đã chết, nhưng cũng chỉ là lỗ mất một ít tiền mà thôi. Nếu tìm người đến canh gác, buổi tối lỡ như người đó gặp chuyện gì, đó chính là mạng người đó.

Vì thế, họ không cho bất kỳ ai loanh quanh trong khu vực cấm vào ban đêm, thậm chí khi trời tối cũng không cho hạ nhân tuỳ tiện đến chỗ đó. Nếu muốn đi đến đó, thì phải có nhiều người đi cùng nhau mới được.

Sau này, Lôi gia đã cho người gia cố lại chuồng gia súc một chút, khoá kỹ cửa sổ, chỉ để một con chó ở lại canh chừng. Nhưng ngày hôm sau, vẫn có gia súc bị giết, con chó kia cũng chưa kịp sủa tiếng nào cũng chết theo. Cứ như vậy, không bao lâu sau, tất cả những con vật mà Lôi gia nuôi đều đã bị giết hết.

Lão thái gia Lôi gia còn thỉnh cao tăng tới xem, đối phương nói rằng trong nhà Lôi gia có oán khí, phải lập một đàn pháp sự rất lớn, hao phí rất nhiều tiền bạc.

Những sự việc kỳ lạ trong nhà càng ngày càng nhiều, trong lúc Lôi đại công tử Lôi gia, Lôi Tùng đang ngủ, đang định thổi tắt đèn, chợt nhìn thấy ở trên cửa sổ ẩn ẩn xuất hiện một bàn tay. Hình dạng bàn tay kia trông cực kỳ đáng sợ, không giống với tay của người thường, những ngón tay kia trông giống như những cành cây khô, ở trên cửa sổ chậm rãi chuyển động.

Đại công tử Lôi gia là người đọc sách, trong lòng vốn có chính khí, hắn nhẹ giọng trấn an thê tử bên người mình, rồi muốn đẩy cửa đi ra ngoài nhìn xem đến tột cùng là cái gì. Thế nhưng, thê tử của Lôi Tùng lại liều mạng giữ chặt lấy trượng phu, không cho hắn đi ra ngoài, nàng vừa khóc vừa nói: “Ngoài kia là cái thứ gì ngươi còn chưa biết, vậy mà còn tuỳ tiện đi ra ngoài. Lỡ như mất luôn cả tính mạng, thì ta và Nguyên nhi sau này phải dựa vào ai?”

Thấy nàng khóc lóc đến như vậy, Lôi Tùng không đi ra ngoài xem nữa. Ngày hôm sau, hai người đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy trên cửa phòng của mình bị dính đầy máu.

Không ai ngờ, sự tình bên này còn chưa lắng xuống, bảo bối quý giá nhất của Lôi gia ở bên kia đã xảy ra chuyện. Tối đến, khi Lôi tiểu thư đã đi ngủ, đột nhiên nghe được âm thanh như có vật nặng bị rơi xuống, nàng lập tức gọi đại nha hoàn bên cạnh mình vài tiếng, nhưng đối phương không có phản ứng gì. Lôi tiểu thư dứt khoát tự mình đứng dậy, vừa định thắp đèn lên, chợt nhìn thấy trong phòng mình không biết từ đâu ra xuất hiện rất nhiều cặp mắt màu đỏ, còn đang nhìn chằm chằm vào nàng. Khiến cho Lôi tiểu thư bị doạ đến mức mất hồn, ngày hôm sau còn bị lên cơn sốt rất cao. Thế nhưng, những người trong Lôi gia còn chưa kịp sốt ruột chạy tới, trong nhà lại tiếp tục nháo ra mạng người.

Buổi tối ngày hôm đó, một người hầu trong nhà không biết đã ăn phải cái gì, hắn bị tiêu chảy phải liên tiếp chạy tới nhà xí mấy lần. Ban đầu, còn có người đi cùng với hắn, nhưng những người trong phòng cứ bị lay tỉnh mấy lần như vậy, thấy có chút phiền. Một đám đều giả bộ ngủ say đến mức không dậy nổi, người kia hết cách, cũng không thể giải quyết ở trong phòng, đành phải tự mình đi ra ngoài. Nhưng lần này đi, thì không bao giờ trở về được nữa.

Người dậy sớm nhất Lôi gia chính là người ở nhà bếp, mỗi ngày không đến canh năm đều phải lo chuẩn bị cơm nước và một số vật dụng cần dùng. Lúc này cũng vừa vào đầu xuân không lâu, mặt trời không mọc sớm, muốn ra ngoài vào rạng sáng thì cần phải cầm thêm một cá lồng đèn.

Đang trên đường đi về phía trước, người nọ bỗng nhiên bị một vật tròn vo nằm trên mặt đất làm cho vấp té. Thường ngày, người này rất đanh đá, lập tức há mồm mắng chửi, vừa mắng vừa nhặt lồng đèn lên. Nhưng khi ánh sáng từ lồng đèn chiếu lên thứ kia, những câu thô tục trong cổ họng lập tức nuốt vào trong, lão nhủ mẫu kia chỉ có thể thét chói tai.

Thì ra cái thứ tròn tròn khiến bà bị vấp té không phải là thứ gì khác, đó chính là một bộ xương khô nhầy nhụa máu me, cái đầu kia giống như vừa bị con thú hoang nào đó gặm cắn, chỉ chừa lại một ít gân, còn thịt thì nát bấy, toàn bộ nội tạng đều bị ăn sạch. Hai con mắt đen thui bị thủng một lỗ, dường như là không cam lòng, nhìn chằm chằm vào con đường này.

Khi lão gia Lôi gia hỏi đến, mới biết nửa đêm ngày hôm qua có một người tên là Đại Trụ một mình đi ra ngoài, sau khi rời đi thì không trở về. Trong lòng ông liền hoài nghi thi thể này là hắn, vì ngoại trừ bộ xương khô này, người Lôi gia đều không tìm được Đại Trụ.

Trong nhà có người chết, mặc kệ như thế nào, quan phủ chắc chắn sẽ tới đây điều tra một phen. Đám nha dịch kia không biết phá án, nhưng nếu nói đến bản lĩnh làm tiền thì lại cực kỳ rành. May mắn Lôi gia đã sớm có hôn ước với bộ khoái, nên đối phương mới chịu thu liễm một chút, không đi đòi tiền như những nhà khác.

Đám nha dịch kia cũng làm bộ ngây người ở Lôi gia một đêm, đều nói muốn điều tra án tử. Sau khi ăn uống no nê, cả đám liền đi ngủ, không ai nói sẽ đi ra ngoài xem tình hình ra sao.

Không biết vì sao, đám nha dịch kia không thể ngủ ngon được. Còn ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt lướt qua chóp mũi, cực kỳ khó ngửi, nhưng cho dù bọn họ cố gắng như thế nào cũng không thể mở mắt ra được. Bên tai còn vang lên một tiếng cười quái dị, giống với âm thanh của một con cú, vẫn luôn ở bên tai bọn họ cười suốt một đêm.

Sáng ngày hôm sau, chỉ thấy một đống thi thể bị gặm cắn lung tung ném ở trước cửa phòng bọn họ. Chính xác mà nói, những thi thể kia đã bị gặm đến bảy tám phần, gần như không còn nhận ra nguyên dạng nữa. Đám nha dịch đều bị doạ đến nỗi bắp chân muốn chuột rút, nhưng bọn họ đã làm cái nghề này, không thể quay đầu chạy được, nên đành phải cố nén sợ hãi đi gọi *Ngỗ tác đến, nhờ Ngỗ tác đem những thi thể này gộp lại mang đi.

*Ngỗ tác: người làm nghề kiểm tra vết thương trên thi thể thời xưa.

Ngỗ tác mang những thi thể này về, kiểm tra hạ thân một chút, lại kiểm tra xương cốt của bọn họ, lập tức cho ra kết luận đây chính là sáu người nam nhân cao khoảng *một thước chín tấc. Trong những hạ nhân Lôi gia lập tức có người nói, hình như Đại Trụ mất tích cũng cao khoảng một thước chín tấc, lần trước Lôi gia may đồ mới, hắn có nhắc đến kích cỡ này.

*một thước chín tấc: 1m90.

Những nha dịch kia đều cảm thấy sợ hãi, tất nhiên tiền là thứ tốt, nhưng nếu có tiền mà mất mạng thì cũng không còn quan trọng nữa.

Người Lôi gia cảm thấy những chuyện này chắc chắn là do lũ yêu ma quỷ quái làm ra, nếu bọn họ lại làm lơ, nói không chừng cũng sẽ bị gặm đến mức chỉ còn lại một bộ xương khô như Đại Trụ.

Những nha dịch kia chỉ để lại vài câu, nói là sẽ trở về huyện nha báo cáo với Huyện lão gia rồi phái người tới xử lý vụ việc này. Thế nhưng, vừa đi liền bặt vô âm tín. Lôi gia đã đi đến huyện nha hỏi vài lần, nhưng đám nha dịch kia ai cũng đều thoái thác, bất kỳ ai cũng không chịu tới Lôi gia.

Có người trong số đám nha dịch kia không biết vì sao lại sinh bệnh, mời đại phu tới xem, cho rằng là do có tà khí nhập vào thân thể. Hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ cần nhắc tới cái tên Lôi gia, là mọi người sẽ nhất trí một câu Lôi gia là nơi ngàn vạn lần không thể tới.

Người Lôi gia cũng bởi vì chuyện này, nên cố ý dọn lên huyện mua một căn nhà khác. Nhưng cho dù đã dọn đi, những sự việc kỳ lạ kia vẫn không dừng lại, hơn nữa, hàng xóm láng giềng chung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Không còn cách nào khác, người Lôi gia đành phải dọn về lại nhà cũ, các đạo sĩ trong phạm vi một trăm dặm đều được bọn họ mời về nhà, nhưng không có một ai giải quyết được.

Vừa lúc, chuyện của Tần chân nhân được truyền đến tai Lôi lão gia, ông chợt nhớ tới sự tình năm đó nhi tử của mình đã cứu Tần lão gia. Tức khắc, ông vui mừng quá đỗi, vội cho người đi mời Tần chân nhân đến đây. Thật ra, nếu không phải do trong nhà bị quậy quá nguy hiểm, gần như mỗi đêm đều không được yên bình, ông sẽ không nghĩ đến cái ân báo đáp này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.