Editor: Aubrey.
Đi được một lúc, cuối cùng bọn họ cũng đã tới Kinh Thành, sáng sớm Hồ Mao Mao đã bị Lê Chân lôi đi làm hộ tịch, trở thành biểu đệ của hắn, phương pháp dùng ám chỉ tinh thần khi còn ở Túc Châu, Lê Chân cũng làm như vậy với huyện nha.
Kinh Thành dù sao cũng là Kinh Thành, trình độ phồn hoa vượt bậc hơn nhiều so với mấy tiểu huyện thành mà bọn họ từng đi qua, trên đường phố có rất nhiều khách thương, từ Nam tới Bắc, có thể nghe được giọng điệu của nhiều vùng miền. Lê Chân còn nhìn thấy một người khá giống người phương Tây, chuyện này cũng thật là hiếm có.
Sau khi bọn họ dạo quanh một vòng, đi hỏi thăm một khách điếm, tạm thời dọn vào. Mười mấy ngày nay, vì lên đường, bọn họ không được nghỉ ngơi đầy đủ, không bao lâu sau, Du Nhi và Tiểu Thạch Đầu đều chìm vào giấc ngủ, Lê Chân để cho Đại Hoàng ở lại canh chừng bọn họ. Còn hắn thì mang Hồ Mao Mao tinh lực vẫn còn dư thừa đi tìm một người môi giới, hắn định thuê một căn nhà nhỏ ở nơi này. Khi còn trên đường đi, Hàn Nghị Thành đã từng kể với bọn họ Kinh Thành rất náo nhiệt, nào là hội hoa đăng, Tết hàn thực, ngày Phật Đản.
Năm nay còn tốt, năm sau thì không có thi hội nữa, đất đai ở Kinh Thành đang rớt giá, mỗi tháng Lê Chân chỉ cần bỏ ra năm lượng bạc, thuê một căn nhà nhỏ trong một con ngõ nhỏ. Chủ nhân nhà này chuyên để cho các thư sinh thuê, gia cụ trong nhà đầy đủ, còn có án thư, kệ sách. Lê Chân thấy vậy rất hài lòng, hắn cân nhắc một chút, có thể dùng căn phòng này cho Tiểu Thạch Đầu đọc sách.
Bạch Hổ từ trong ngực Lê Chân nhảy ra, dạo quanh căn nhà một vòng: “Phong thủy của căn nhà này khá tốt, không có vật gì ô uế. Chỉ tiếc là xung quanh có quá nhiều người, thật hỗn tạp.”
Năm lượng bạc thì chỉ có thể thuê một nơi như vậy, còn những nơi tốt hơn một chút, chẳng những đắt, mà nhà cửa cũng rất lớn, nếu bọn họ dọn vào, sẽ không có đủ người quét tước.
Lê Chân không quá bắt bẻ, lúc hắn còn ở mạt thế, chỉ toàn ngủ trong lều, trái phải xung quanh toàn là người, buổi tối khi ngủ chính là lúc cảnh giác cao độ nhất. Nếu không, chỉ cần ngủ một giấc dậy, nói không chừng trên người mất mấy miếng thịt mà không biết.
Nhờ vào vận khí của mấy người Lê Chân, ngày thứ ba, sau khi tới Kinh Thành, trời bắt đầu trở lạnh, buổi tối còn có một trận tuyết lớn rơi xuống tựa như lông ngỗng. Nếu trên đường đi gặp phải trận tuyết lớn này, quả thật không thể di chuyển được. Trận tuyết này rơi xuống cả một ngày, tuyết đọng lại trên đất có độ cao khoảng một thước. Thật ra, Bạch Hổ có chút không giống một khí linh, không nằm trong lòng Lê Chân nữa, mà ngày nào cũng ngủ ở bên cạnh chậu than đến khi trời đen kịt, chỉ mỗi khi đến giờ ăn cơm thì nó mới chịu ngóc đầu dậy.
Lê Chân tiếp tục luyện tập ba mươi sáu chiêu thức, vẫn như mọi khi, linh khí xung quanh nhanh chóng tụ hội trong sân. Chờ đến khi linh khí tan đi, tuyết đọng trong sân đã bớt đi rất nhiều, một góc cây đào ở trong sân không biết từ khi nào mọc ra rất nhiều lá cây. Lê Chân nhìn những chiếc lá kia, âm thầm sửng sốt, hắn nhớ tới cái sân trước đây của mình ở thôn Lê gia, bởi vì hắn luyện công, nên không bao lâu sau cái sân kia biến thành một khu rừng nguyên thủy. Có tới mấy chục tổ chim được xây trên cây táo nhà hắn, càng miễn bàn đến việc trong sân có bao nhiêu loài bò sát, cỏ dại.
Nếu ở nơi này hắn cũng luyện y như vậy, phỏng chừng nơi này cũng sẽ giống như cái sân của hắn ở thôn Lê gia. Còn linh khí xuất hiện mỗi khi hắn luyện công, nếu chúng nó cũng có thể hấp thụ tinh hoa vào mùa hạ và mùa thu, giống như hiện tại đang là mùa đông, vậy cái sân này sẽ trở nên vô cùng rực rỡ.
Nếu là ở thôn Lê gia, nhà hắn vốn dĩ ở cuối thôn, thì khá tiện. Còn Kinh Thành bên này, nhà ở, phòng ở đều san sát nhau, mật độ các hộ gia đình quá mức đông đúc, lỡ đến lúc đó đưa tới người rình trộm phát hiện được, vậy sẽ không ổn.
Lúc Lê Chân bắt đầu luyện công, Bạch Hổ từ bên cạnh chậu than trong phòng đứng dậy, chờ đến khi linh khí tụ tập lại một chỗ, khí linh như nó giống như nhìn thấy bảo bối vậy, hai mắt tròn xoe, “vèo” một cái chạy thẳng ra sân, không ngừng cọ linh khí được đưa tới miễn phí, chờ đến khi Lê Chân luyện xong, nó còn có chút chưa đã thèm: “Không ngờ mỗi khi ngươi luyện công còn được tặng thêm thứ tốt như vậy.”
Lúc này, Bạch Hổ lại trưng ra bộ mặt ăn chưa đủ no, lười biếng nhảy lên vai Lê Chân, dùng đầu cọ cọ lên mặt hắn: “Chúng ta lập khế ước đi.”
“Lập khế ước?” Lê Chân khó hiểu, gia hoả này không phải đã nhận chủ rồi sao?
Bạch Hổ rụt cổ, có hơi xấu hổ đáp: “Lần trước nhận chủ chỉ là nhận ngoài mặt, thật ra...”
Bạch Hổ chưa nói xong, Lê Chân đã hiểu mọi chuyện là như thế nào, hắn lập tức cười lạnh một tiếng: “Thật ra ngươi vốn chướng mắt ta, chỉ muốn lợi dụng ta để mang ngươi ra ngoài thôi, đúng không?” Tuy ngữ khí của hắn bình đạm, nhưng vẫn lộ ra sự lạnh lùng, Bạch Hổ vẫn chưa phát hiện ra có gì bất ổn.
Hồ Mao Mao cầm tiền tiêu vặt mà Lê Chân đã cho, đi mua ba, bốn con gà mang về. Vừa vào cửa, nhìn thấy khí linh ngạo kiều đến mức không ai bì nổi kia, đang vô cùng ân cần đấm vai cho Lê Chân. Mà Lê Chân thì làm như không nhìn thấy nó, cũng không thèm liếc nó một cái, chỉ lo ăn món tương thịt bò của mình, món tương thịt bò này là do một nhóm người chăn nuôi trâu bò hồi kinh mang về, bởi vì thịt bò rất ít khi có cơ hội mua được, nên mỗi lần muốn mua đều phải tranh giành rất kịch liệt. Lần này hổ con không nhảy ra đoạt đồ ăn như mọi lần, mà chỉ cần cù đấm bóp cho Lê Chân.
Hồ Mao Mao thấy mà choáng váng, từ khi nào con hổ này ăn nói khép nép như vậy? Không phải nó vẫn hay tự xưng mình có thể lên trời xuống đất, vô cùng uy vũ, có một không hai sao? Không phải vẫn hay nói đám phàm nhân bọn họ chỉ có thể ngước nhìn nó sao? Sao bây giờ lại đi hầu hạ người ta như thế này?
Lê Chân thấy Hồ Mao Mao trở về, hắn nhanh chóng vẫy tay bảo y lại đây, chờ Hồ Mao Mao ngồi xuống, hắn nói: “Ngươi đi ra ngoài cả một ngày như vậy chắc cũng đã mệt mỏi rồi phải không? Chân cũng đang rất đau phải không?”
Hồ Mao Mao vừa định nói y thân là một yêu tu, chỉ đi ra ngoài dạo phố, làm sao có thể thấy mệt được. Kết quả, y nhìn con hổ đang liều mạng bán manh ở bên kia, nháy mắt hiểu ý, gật đầu đáp: “Quả thật có chút mệt mỏi, chân cẳng sắp nổi bong bóng rồi.”
Hổ con oán giận trừng mắt liếc y một cái, nhảy từ trên người Lê Chân xuống, bắt đầu đấm chân cho Hồ Mao Mao. Chờ đến khi Hồ Mao Mao gặm xong toàn bộ thịt gà, Lê Chân mới mở miệng nói: “Lần này không tính, không được có lần sau.”
“Đã biết, ngao...” Bạch Hổ ủy khuất đáp, lo lắng đề phòng cả một ngày, cuối cùng cũng nhận được sự tha thứ của Lê Chân. Nó thật sự mệt muốn chết, lập tức chui vào ngực của Lê Chân, không bao lâu sau, đã chìm vào giấc ngủ.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Hồ Mao Mao tò mò, thường ngày con hổ này ngay cả một tư thái hoà nhã cũng lười cho y xem, cả ngày đều trưng ra bộ mặt ta đây là đại gia, vậy mà hôm nay nó còn biết hầu hạ người khác.
“Nó ở trong huyệt mộ kia lừa chúng ta, cái mà nó ký kết với ta chỉ là tạm thời nhận chủ, vì muốn ta đưa nó ra ngoài, mà huyệt mộ kia là chuyên phong ấn những hung binh như nó. Những viên dạ minh châu trong đại điện, chính là công cụ gây mê hoặc thần hồn, không có thân thể của người có linh khí che chắn thì khí linh như nó sẽ ngủ mất. Mà hôm nay, nó thấy ta có thể hội tụ linh khí đến nơi này, nên muốn ký khế ước chung thân với ta, sau đó mới nói ra chuyện tạm thời nhận chủ, lúc nãy là vì lừa gạt ta, nên nó phải bồi tội.”
Hồ Mao Mao đồng tình nhìn hổ con, người ta gọi đây là trứng mà đòi khôn hơn vịt? Kết quả, bọn họ vẫn ký khế ước chân chính nhận chủ, có điều chiêu thức có thể hội tụ tinh hoa nhật nguyệt của Lê Chân quả thật rất câu nhân, dù là yêu tu hay linh thể, đều sẽ có ý nghĩ không thể không bám lấy.
Ngày hôm sau, lúc Bạch Hổ muốn ký khế ước chung thân với Lê Chân, Hồ Mao Mao cố ý quan sát toàn bộ quá trình, y muốn xác định lần này Bạch Hổ không có giở trò quỷ rồi lại bắt Lê Chân ký khế ước với nó.
Sau khi chân chính nhận chủ, Lê Chân mới biết được, lần trước tạm thời nhận chủ có bao nhiêu làm cho có lệ, hiện tại hắn và Bạch Hổ hoàn toàn có thể tâm linh tương thông. Hơn nữa, Lả Lướt Sát nên dùng như thế nào, hắn cũng đã nắm rõ. Có điều, muốn sử dụng nó thì phải hao phí rất nhiều linh khí, trước mắt hắn không thể dùng được. Ngay cả nhược điểm của Bạch Hổ, hắn cũng đã hiểu triệt để, bây giờ nếu hắn muốn ngăn cản con hổ này khi dễ người khác, sẽ không cần phải đau khổ ôm mặt như trước nữa, chỉ cần đưa ra mệnh lệnh, là nó sẽ lập tức trở về.
Sau khi ký kết khế ước xong, ngày nào Bạch Hổ cũng mỏi mắt chờ mong Lê Chân luyện công, để nó được hấp thu linh khí, nhưng Lê Chân sợ làm cho người khác chú ý, nên cách mấy ngày mới luyện một lần, khiến cho Bạch Hổ buồn bực không thôi. Sau một hồi bám lấy Lê Chân nhưng vẫn không có kết quả, nó yêu cầu Lê Chân mang nó ra ngoài đi dạo, từ ngày đến Kinh Thành, nó chưa được đi ra ngoài lần nào.
Gần cuối năm, người trên đường bắt đầu nhiều lên, các loại điểm tâm, đồ ăn nhiều không kể xiết. Lê Chân phải lãnh tận mấy miệng ăn, bao gồm cả Đại Hoàng, ở trên phố đi dạo chậm rì rì, Bạch Hổ thì ngồi xổm trên đầu vai Lê Chân, nhìn các món ăn trên đường, cái nào nó cũng muốn.
Một lát sau, bọn họ gặp được một đoàn người biểu diễn xiếc khỉ, khỉ con được dạy dỗ rất lanh lợi, thông minh, vòng qua vòng lại làm đủ trò kỳ quái. Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi nhìn không chớp mắt, bước chân cũng ngừng lại.
Sau khi xem xong, cả nhà bọn họ đến tửu lâu nổi tiếng nhất Kinh Thành, Tiên Lưu Cư.
Tiên Lưu Cư là tửu lâu lớn nhất, nằm trên khu phố sầm uất nhất Kinh Thành, khoảng ba tầng, độ cao như vậy ở Kinh Thành cũng rất khó thấy, nghe nói sau lưng lão bản có người chống lưng nên mới có thể xây được như vậy. Lúc Lê Chân bọn họ tới, nhã gian trên lầu đã không còn, bọn họ cũng không để bụng chuyện này, ở dưới lầu kêu một bàn lớn đồ ăn, rồi bắt đầu ăn. Đang ăn được một nửa, trên lầu bỗng có vài công tử trẻ tuổi bước xuống.
Trong đó có một người nhìn thấy Hồ Mao Mao đang gặm đùi gà, cặp mắt tức khắc sáng ngời.
Lại nói, diện mạo của Hồ Mao Mao thật sự đẹp hơn người khác rất nhiều. Khi còn ở Hồ Động, diện mạo của y cũng có thể coi là đứng đầu, nguyên nhân mà năm đó Hồ Tố Tố khó chịu với Hồ Mao Mao cũng không thể không kể đến lý do này. Một hồ ly không muốn hợp tác với đồng tộc đi hút tinh khí của nam nhân, đẹp như vậy thì có lợi ích gì? Điều này khiến cho các nữ hồ yêu như các nàng làm sao có thể chấp nhận nổi?
“Thành huynh! Đang nhìn gì vậy?” Người đang nói chuyện có thân hình mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt có chút tinh quang, bước chân có chút nặng nề, thấy Thành Vĩ ngừng lại, hắn nhìn theo ánh mắt của đối phương. Đến khi nhìn thấy Hồ Mao Mao, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi: “Thành huynh! Quan sát tốt lắm.”
Lê Chân ở bên đây không mù, ánh mắt của mấy gã công tử ăn chơi trác táng kia quá lộ liễu, Lê Chân đã hạ quyết tâm, chỉ cần đối phương dám đến đây kiếm chuyện, hắn sẽ hung hăng xử lý mấy tên này trước mặt những người khác. Thế nhưng, mấy tên bại gia chi tử kia không có đến đây gây chuyện thị phi, tuy bọn chúng háo sắc, nhưng sẽ không vội động tay động chân, chỉ ngắm nghía Hồ Mao Mao trong chốc lát, rồi rời đi.
Bạch Hổ gặm một con cá nhỏ, thở dài nói: “Quả thật thời đại nào cũng có yêu nghiệt.”
Hồ Mao Mao nghe vậy cũng gật đầu: “Không ngờ ở Kinh Thành đã xuất hiện biến cố rồi.”
Lê Chân không hiểu sao hai người này lại nói vậy: “Yêu nghiệt, biến cố, chẳng lẽ vừa rồi các ngươi đã phát hiện ra điều gì sao?”
Hồ Mao Mao ngậm xương gà, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ đám người mà ngươi vừa trừng mắt, không phải là đã nhận ra bọn họ có chỗ bất ổn sao?”
Lê Chân nghẹn lời, hắn có thể nói ra nguyên nhân hắn trừng mấy tên *đăng đồ tử kia là vì điều gì không? Hắn không phát hiện ra có chỗ nào bất ổn: “Ta chỉ cảm thấy mấy người kia thật đáng ghét, không có phát hiện có chỗ nào bất ổn.”
*đăng đồ tử: đại loại là mấy tên hư hỏng, không đàng hoàng.
Bạch Hổ liếc mắt nhìn Lê Chân một cái, khuôn mặt nhỏ xù lông thể hiện sự bất đắc dĩ: “Aiz! Không ngờ chủ nhân có kiến thức thiển cận như vậy.”
Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi vừa vùi đầu ăn cơm, vừa vãnh tai nghe người lớn nói chuyện. Hai tiểu gia hoả nghe rất nghiêm túc, ngay cả cơm cũng quên ăn.
Lê Chân gắp cho mỗi đứa một đũa đồ ăn, thúc giục bọn họ ăn cơm, hắn lại tiếp tục hỏi Hồ Mao Mao: “Vậy mấy người kia có chỗ nào dị thường?”
“Trên người bọn họ có oán khí, trong đó có một người có lượng oán khí rất nồng đậm, oán khí lớn như vậy, nhất định không phải là do tiểu yêu làm ra. Không biết ở đâu trong Kinh Thành vừa xảy ra biến cố, sao mà khiến cho nhiều người dính nhiều oán khí như vậy?” Hồ Mao Mao lo lắng.
“Đen đủi?” Phản ứng đầu tiên của Lê Chân chính là chữ đen đủi mà người ta thường hay nói mỗi khi gặp xui xẻo. Sau đó, Bạch Hổ giải thích về oán khí trong đầu Lê Chân, lúc này hắn mới chân chính hiểu ra.
“Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến cho nhiều người bị dính phải như vậy?” Lê Chân hỏi.
“Chuyện này làm sao ta biết? Nếu ngươi đã ăn no rồi, vậy thì mua thêm vài món đi.” Bạch Hổ lười biếng đẩy cái đĩa trước mặt ra, linh khí trong số đồ ăn này quá ít, không thể so sánh với những linh khí xuất hiện mỗi khi Lê Chân luyện công, bao nhiêu đây chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng.
Hồ Mao Mao an ủi hắn: “Không có việc gì, những người đó chỉ bị lây dính một chút, hẳn là sẽ không có nhiều nguy hiểm.”
Lê Chân gật đầu, gọi tiểu nhị bưng thêm vài đĩa thịt, lần này hắn gọi đồ ăn không cần phải chế biến quá hoàn mỹ, chỉ cần nấu thịt một cách đơn giản nhất là được. Dù sao Bạch Hổ cũng chỉ ăn linh khí trong đồ ăn, cho dù đồ ăn làm ra có tinh xảo tới đâu, vào trong miệng nó cùng lắm chỉ toàn là linh khí.
Bạch Hổ có chút bất mãn, nhưng vẫn cuối đầu ăn. Ăn cơm xong, Lê Chân mang người nhà đi mua một số mặt hàng Tết. Bởi vì sắp đến Tết nên không có nhiều rau dưa, hắn lại cố ý mua không ít các loại đậu, đậu đen, đậu nành, đậu xanh đều có. Ở đây không có bán nhiều đồ ăn của phương Bắc, ngoại trừ củ cải trắng, nấm, chỉ có giá đỗ là có thể ăn.
Trên đường trở về, Hồ Mao Mao cố ý chỉ vài người cho Lê Chân xem, trên người những người này đều bị dính oán khí, nhưng không nhiều như đám bại gia chi tử kia, nên khi nhìn rất khó thấy, nếu không cố tình quan sát, chỉ sợ rất khó chú ý tới. Lê Chân nhìn Hồ Mao Mao chỉ vài người, hắn âm thầm kinh hãi, đúng là nhiều người bị dính phải.
Vào ban đêm, Lê Chân ở trong sân tiếp tục luyện tập ba mươi sáu chiêu thức, bởi vì đang là buổi tối, nên cho dù động tĩnh có lớn một chút cũng không sao. Hồ Mao Mao và Bạch Hổ ngồi xổm ở một bên, ngoan ngoãn ngồi chờ hấp thụ tinh hoa. Vốn dĩ Đại Hoàng cũng có thể lại đây cọ một chút, nhưng tiếc là Bạch Hổ nhất quyết không cho phép nó lại đây chiếm tiện nghi, Đại Hoàng cũng thành thật, ngay cả than một tiếng cũng không dám, ngoan ngoãn chạy đi trông cửa.
Xuân Ý Lâu.
“Thành huynh! Vẫn còn nghĩ đến mỹ nhân ngày hôm nay chúng ta đã gặp sao? Cũng phải, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, trong Kinh rất hiếm có, không biết nhà y ở nơi nào, nếu là con nhà nghèo, bỏ ra một chút tiền hẳn là có thể tóm được y vào trong tay, thật đáng tiếc.” Mã Hưng Xương ôm mỹ nhân trong ngực, trên mặt tràn đầy vẻ thương hoa tiếc ngọc.
Thành Vĩ khinh thường liếc mắt nhìn Mã Hưng Xương một cái, tên ngu xuẩn này, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến tửu sắc tiền tài, hắn không phải vừa thấy mỹ nhân kia là muốn bứt dây động rừng. Thiếu niên kia có khuôn mặt đẹp như vậy, ánh mắt thanh triệt, linh khí bức người, vừa nhìn là biết là hàng tốt, đúng là loại mà tiên sư thích. Nếu có thể nghĩ cách hiến cho tiên sư, nói không chừng tháng sau hắn sẽ được tăng thêm mấy viên tiên đan.
Mã Hưng Xương nào biết tính toán của Thành Vĩ, sau khi tiếc hận vài câu, hắn cùng mỹ nhân bên cạnh ngã xuống làm một trận, Thành Vĩ cũng tuỳ tay kéo mỹ nhân của mình đi đến nội gian.
Mắt thấy đã sắp đến Tết, các cửa hàng trên đường sẽ đóng cửa vào ngày mai, Lê Chân vội vàng mua một số đồ ăn chín và thịt tươi mang về, mấy ngày nay trời đủ ấm, đồ ăn chín hẳn có thể bảo tồn. Vì muốn náo nhiệt, hắn còn đặc biệt mua thêm vài dây pháo, thứ này thật sự không rẻ chút nào, mấy lượng bạc mà chỉ có thể đốt được một lát. Có điều, hài tử trong nhà chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, Lê Chân cũng có chút hoài niệm, nên mới đi mua.
Mua đồ đầy xe, Lê Chân và Hồ Mao Mao mới dừng tay. Sau khi về nhà, Tiểu Thạch Đầu chỉ vào mấy chén sủi cảo ở trong bếp nói với Lê Chân, đây là hàng xóm Trương gia vừa mang qua, còn đây là của Trần gia, chén kia là của Vương gia... Tổng cộng có sáu, bảy chén, Lê Chân cầm một chén lên nếm thử, bên ngoài mềm mịn, thịt bên trong thì vừa miệng, vô cùng mỹ vị. Hắn đưa cho Hồ Mao Mao một chén, cặp mắt của Hồ Mao Mao lập tức sáng lên, cơm cũng không màng, chỉ cầm chén sủi cảo ăn.
Nhà Lê Chân chỉ mới dọn đến đây, nhưng không thiếu ăn thiếu uống, theo lẽ thường mà nói, hàng xóm xung quanh sẽ không đưa nhiều đồ ăn đến như vậy. Chỉ là, ngày đầu tiên Lê Chân bọn họ dọn đến đây đã xảy ra một chuyện, cũng vì chuyện đó mà khiến cho hàng xóm xung quanh kính sợ gia đình này.
Gần đây có một gia đình, họ Tiền, gần bốn mươi tuổi mới có được một nhi tử, cưng chiều như bảo bối, nhũ danh là Tắc Mạch. Một hôm, nhi tử duy nhất của Tiền gia bỗng trở nên điên loạn, cả ngày điên điên khùng khùng chạy ra ngoài đường, không sợ nóng lạnh hay đói khát. Nhà bọn họ rất nghèo, nghe người ta nói có thể bọn họ gặp quỷ rồi, nên lập tức mời thầy trừ tà đến, nhưng với gia cảnh của bọn họ, căn bản không tìm được người nào đáng tin cậy, người nào đến đây cũng muốn lừa tiền, lừa sạch tiền của bọn họ, mà không chữa khỏi cho người ta.
Lúc Lê Chân bọn họ chuyển nhà đến, tiểu tử này đang điên loạn chạy khắp nơi, còn cha mẹ thì đuổi theo phía sau. Hàng xóm xung quanh theo thói quen chạy ra xem, cứ cách vài ngày là người nhà bọn họ như vậy. Tiểu tử kia chạy ra ngoài, cha mẹ đuổi theo sau, nếu bắt được thì sẽ trói lại mang về nhà, qua mấy ngày sau không biết làm như thế nào mà chạy thoát, người nhà lại phải đuổi theo, từ đó trở thành tiết mục tiêu khiển của nơi này.
Chỉ là lần này, tiểu tử Tiền gia mới vừa chạy đến đầu hẻm, hình như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, ngay cả bộ dạng điên loạn cũng bay mất.
Lê Chân ngẩng đầu, nhìn đối phương một cái, tiểu tử kia run rẩy, bị doạ đến mức quên cả việc cử động. Đợi đến khi Lê Chân ôm hành lí đến gần, tiểu tử này mới hét lên một tiếng, bị doạ ngất đi.
Lúc người nhà họ Tiền đuổi đến đây, còn tưởng Lê Chân đã làm gì với nhi tử của mình. Đang định bắt Lê Chân giải thích, hắn lại trực tiếp xách tiểu tử Tiền gia lên, tát mỗi bên một bạt tai.
Tiền Toàn thấy người này đầu tiên là khiến cho con của ông hôn mê, bây giờ còn ra tay mạnh bạo như vậy, tròng mắt của ông đỏ lên, muốn liều mạng với Lê Chân.
Nhưng không ngờ, Tiền Xuyên bỗng tỉnh táo trở lại, mà lần này tỉnh lại thì không còn điên điên khùng khùng như mấy tháng trước nữa. Lần này ánh mắt của hắn rất thanh tỉnh, khóe miệng cũng không còn chảy nước dãi nữa. Hắn gọi một tiếng cha, sau đó lập tức ôm Tiền Toàn lớn tiếng khóc.
Những hàng xóm xung quanh thấy mà choáng váng, tên tiểu tử điên điên khùng khùng kia bị hàng xóm mới tới tát mấy bạt tai là đã khoẻ lại rồi? Mấy tháng nay, Tiền gia mời không ít người tới, nhưng không có ai như người này, tát hai bạt tai là xong! Hàng xóm mới chuyển đến này không bình thường, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn Lê Chân đều thay đổi.
Lê Chân không để ý tới bọn họ, hắn dọn từng đồ đạc trên xe vào trong nhà. Thật ra là trên người tiểu tử kia có quỷ ảnh, có điều quỷ ảnh này rất mờ nhạt, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra. Lê Chân phát hiện quỷ ảnh kia vô cùng sợ hắn, Bạch Hổ ở trên vai hắn nói, loại tiểu quỷ này, chỉ với lượng sát khí mà hắn có trên người, chỉ cần tát hai cái là có thể đuổi đi. Lê Chân lập tức cho tiểu tử kia hai cái bạt tai, nhờ vậy mà người ta khoẻ lại.
Sau này, cũng bởi vì việc này, người Tiền gia rất hay đến cảm tạ Lê Chân. Mà bọn họ cũng không ngốc, sau khi về nhà, bọn họ chỉ cần cân nhắc một chút là hiểu ra, hôm nay hài tử nhà mình gặp được cao nhân, bọn họ lập tức chuẩn bị một số lễ vật mang đi cảm tạ.
Điều kiện của Tiền gia vốn không tốt, Lê Chân chỉ nhận đồ ăn của bọn họ, còn vải vóc thì trả về. Hàng xóm xung quanh cũng bởi vì chuyện này mà nhận định Lê Chân là tiên nhân, mấy ngày hôm trước, một tiểu hài tử chỉ bị doạ mất hồn cũng mang tới tìm hắn. Lê Chân 囧, dựa theo biện pháp mà Hồ Mao Mao đã chỉ, hắn thử gọi linh hồn của thằng bé trở về, vậy mà lại về thật, chuyện này càng chứng thực danh hào tiên nhân của hắn. Như vậy, trong nhà có đồ ăn Tết, hàng xóm không quên đưa tới cho hắn một phần.
Lê Chân cảm thấy hơi xấu hổ khi ăn đồ ăn nhà người ta mà không trả tiền, đầu năm nay thịt rất là đắt, Lê Chân chỉ có thể bảo Tiểu Thạch Đầu mang qua cho mỗi nhà hai cân điểm tâm.
Đêm ba mươi, trong nhà ngoại trừ Bạch Hổ, tất cả mọi người đều chuẩn bị cơm tất niên, ngay cả Đại Hoàng cũng phải ngậm đồ ăn vội tới vội lui. Buổi tối ăn cơm xong, Lê Chân đưa pháo hoa cho hai đứa Tiểu Thạch Đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy pháo hoa, hai đứa nhỏ không biết nên nói gì. Đến khi dây pháo nổ, pháo hoa sáng ngời, hai đứa nhỏ đều ngây người, lần đầu tiên bọn họ mới được nhìn thấy, không ngờ trên thế gian này lại có khoảnh khắc đẹp rạng ngời như vậy.
Ngoại trừ pháo hoa, Lê Chân thấy không có việc gì làm, lập tức đề nghị chơi đánh bài, hắn tính số lượng người cũng đủ, Bạch Hổ là một, Hồ Mao Mao là hai, hắn là ba, Tiểu Thạch Đầu miễn cưỡng là bốn, như vậy là bốn người. Lê Chân nói ra quy tắc chơi, chỉ có mấy người bọn họ chơi, nên trước khi chơi, hắn quy định bọn họ không được sử dụng bất kỳ năng lực nào vượt qua khả năng của phàm nhân.
Đại Hoàng cũng nghe hiểu quy tắc, ngồi xổm bên cạnh Hồ Mao Mao nhìn y chơi bài, con chó này cũng rất thông minh, sau khi quan sát thế cục một lúc, nó đã biết cách tính nước đi của từng con bài. Hơn nữa, nó cũng rất biết cách quan sát biểu tình của người khác, gia hoả Hồ Mao Mao có chút hồ đồ, mỗi lần y sắp đi sai nước, Đại Hoàng lập tức lén dùng móng vuốt chọc chọc y. Sau đó, Hồ Mao Mao kêu Đại Hoàng ngồi vào vị trí của y, y thì ở bên cạnh xem Đại Hoàng đánh bài.
Trong mắt Tiểu Thạch Đầu, ván bài này thật sự là vô cùng kỳ quái, bé hoàn toàn không nhìn thấy Bạch Hổ, chỉ nhìn thấy một chỗ ngồi trống trơn, thỉnh thoáng sẽ có vài lá bài được ném ra, bên trái là một con chó còn đang trưng ra biểu tình hứng thú sờ bài.