Editor: Aubrey.
“Có rồng sống trong Long Cung không?” Tuy Lê Chân đã từng gặp không ít yêu ma quỷ quái ở nơi này, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy rồng! Đó là sinh vật trong truyền thuyết đấy!
“Không có rồng, rồng không còn ở đó nữa, nơi đó đã bị phong ấn từ lâu rồi.” Đại Ngư ở trong nước lật người, sở dĩ hắn biết được nơi đó, là vì trước kia hắn đã từng nghe tổ gia gia kể lại.
Ban đầu, lúc nhìn thấy mai rùa, hắn thật sự không dám tưởng tượng đến nơi đó. Chỉ là, khi nhìn đến toà thành hùng vĩ nằm trong một ngọn núi bị đao chẻ ra làm hai ở trên bản đồ, Đại Ngư không thể không kích động.
Nghe nói, toà thành đó chính là Long Cung. Năm đó, từ khi ngọn núi dưới đáy biển bị tách ra làm hai, Long Cung đã từ đó mà hình thành, vét sạch mọi vết tích trong núi, tạo nên một toà thành.
Còn lý do vì sao mà Đại Ngư biết, thật ra rất đơn giản, tổ tiên của hắn đã từng làm cấm vệ quân ở Long Cung, nên hắn mới được biết những sự kiện đó.
Năm đó, chủ nhân của Long Cung ngã xuống, đám yêu quái trong cung, không có một ai thoát khỏi đại nạn lần đó, chỉ có một số binh tướng tuần tra trên biển mới có thể may mắn thoát một kiếp, tổ tiên của Đại Ngư cũng nằm trong số đó.
Sau khi biến cố lần đó phát sinh, những binh tướng may mắn thoát nạn đều muốn trở về nơi đó lần cuối. Kết quả, bọn họ cũng bị chôn vùi tại Long Cung. Tổ tiên của Đại Ngư thấy tình hình như vậy, không dám trở lại nữa, rồi lập tức rời khỏi nơi đó.
Sau này, không biết ai đã phong ấn Long Cung, từ đó về sau, không còn ai tìm được ngọn núi ẩn giấu Long Cung nữa.
“Ngươi muốn đi sao?” Ánh mắt của Đại Ngư có chút mong đợi nhìn Lê Chân, trước đây, nghe tổ gia gia kể về Long Cung, khiến cho hắn từ khi còn nhỏ đã vô cùng muốn đến đó. Bởi vì sự khát khao quá lớn, nên đến khi thành niên, hắn đã từng vượt biển lang bạc một thời gian. Chỉ tiếc, tổ gia gia chỉ kể sơ qua với hắn, nên hắn hoàn toàn không có một chút manh mối nào. Cuối cùng, hắn chỉ bơi loanh quanh khu vực đó vài tháng, rồi mang theo vẻ mặt xám xịt quay về.
Bây giờ, trong tay Lê Chân đã có được bản đồ, Đại Ngư kích động đến mức không biết nên nói gì.
“Đương nhiên, hạt châu này có thể giúp cho ta ở trong nước bao lâu cũng được sao?” Lê Chân cũng vô cùng tò mò về truyền thuyết ở Long Cung, mặc kệ ở đó có bảo bối hay không, hắn cũng muốn đến đó tìm hiểu một chút.
Hơn nữa, Lê Chân cảm thấy đây là cơ duyên mà ông trời đã ban cho hắn. Nếu không, làm sao mai rùa này có thể tới tay mình? Trùng hợp, cho Đại Ngư gặp được hắn, mà còn biết về mai rùa này.
“Hạt châu này là nội đan của một tộc nhân trong tộc của ta, ngươi chỉ cần ngậm nó, muốn ở trong nước bao lâu cũng được, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Có điều, ngươi không được nuốt, bởi vì một khi nuốt xuống, rất có khả năng sẽ có chuyện xấu phát sinh.” Đại Ngư nhắc nhở Lê Chân.
“Có thể cho ta thêm một viên không?” Lê Chân muốn xin thêm cho Hồ Mao Mao, đi xuống Long Cung ở dưới đáy biển, sao hắn có thể không dẫn Hồ Mao Mao theo được?
Đại Ngư do dự, nội đan mà hắn đưa cho Lê Chân là của một tộc nhân không có quan hệ gì với hắn, đưa cho hắn trước khi chết. Trong tay hắn vẫn còn vài nội đan, nhưng khi nghĩ đến Long Cung ở dưới đáy biển, Đại Ngư lập tức hạ quyết tâm: “Chỉ có thể cho các ngươi mượn tạm, khi nào về thì phải trả lại cho ta.”
“Được.” Bởi vì lần này xuống đáy biển nên Lê Chân mới mở miệng xin, còn đối phương cho mượn hay cho luôn, đều không quan trọng, dù sao hắn cũng không có ý định sống ở dưới nước.
“Còn hải vực này, ngươi có chắc chắn tìm được không?” Lúc ra khỏi mặt nước, Lê Chân lại hỏi, Đại Ngư không vui vẩy đuôi một cái: “Dĩ nhiên là được, ta đã từng quanh quẩn ở đó hơn một tháng rồi.”
Lê Chân lên bờ, kể lại với Hồ Mao Mao về chuyện bọn họ sẽ xuống đáy biển một chuyến, Hồ Mao Mao trợn tròn mắt: “Đại Ngư biết chính xác nơi đó ở đâu sao?”
“Phải, nên chúng ta cần phải mau chóng chuẩn bị.” Lê Chân nói xong, lại chỉ mai rùa bên cạnh: “Đại Ngư nói bản đồ địa hình trong này chính là Long Cung.”
“Long Cung?!” Biểu tình của Hồ Mao Mao còn kinh ngạc hơn Lê Chân lúc nãy, nơi đó là Long Cung?!
“Không có rồng.” Lê Chân vội vàng bổ sung.
“Cho dù không có rồng thì đó cũng là Long Cung! Ta phải đi chuẩn bị đồ đạc, khi nào chúng ta đi?” Sau khi Hồ Mao Mao nghe đến Long Cung, phản ứng của y còn nhiệt tình hơn cả Lê Chân.
“Không vội.” Lê Chân túm chặt Hồ Mao Mao, Long Cung ở dưới đáy biển lâu như vậy, chờ thêm vài ngày nữa, nó cũng không chạy được. Dù sao cũng không thể chỉ mới nghe đến danh tiếng của Long Cung, cái gì cũng không hỏi, mà cứ trực tiếp đến đó. Lê Chân phải nán lại vài ngày, hỏi Đại Ngư về tình hình của Long Cung một cách cặn kẽ hơn, hải vực ở đó có gì nguy hiểm hay không. Hơn nữa, trước khi đi, hắn còn phải lo cho xong mọi việc trong nhà trước đã.
Sau khi Hồ Mao Mao bình tĩnh lại, y vẫn không nhịn được kích động, là Long Cung đó! Thân là một hồ yêu, được mấy ai có thể đến Long Cung? Biết đâu, y sẽ là hồ yêu đầu tiên trong tộc được bước vào Long Cung?!
Vừa nghe Lê Chân và Hồ Mao Mao lại muốn ra ngoài, mấy đứa trẻ trong nhà lập tức ồn ào. Tháng này, Lê Chân chỉ ở nhà chưa đến một ngày, sau khi về nhà thay y phục xong thì lại đi ra ngoài. Đặc biệt là bầy tiểu hồ ly, bọn họ cọ cọ trên người Hồ Mao Mao, bày ra vẻ mặt ủy khuất, đã nhiều ngày rồi y không liếm lông cho bọn họ, cũng không mang bọn họ ra ngoài phơi nắng. Hơn nữa, Lê Chân cũng đã hứa với bọn họ, nói ai được hạng nhất thì sẽ được dẫn ra ngoài chơi, vậy tại sao bây giờ lại muốn đi riêng?
Lê Chân đành phải giải thích, lần này bọn họ đi xuống biển làm việc, bầy tiểu hồ ly không thể thở trong nước, nên hắn không thể dẫn bọn họ theo được.
Trước cuối tháng, hẳn là bọn họ có thể về, đến lúc đó, bọn họ sẽ mang bầy tiểu hồ ly ra ngoài chơi. Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi thì rất ngoan ngoãn, không có làm ầm ĩ, chỉ lẳng lặng nghe những lời căn dặn của Lê Chân.
Vất vả trấn an bầy tiểu hồ ly xong, Lê Chân thấy Hồ Mao Mao chạy ra ngoài vườn hái trái cây. Vườn trái cây của Lê Gia gần như đều say trái trong suốt bốn năm, không có sự gián đoạn nào. Hơn nữa, cộng thêm độ dày của linh khí, hầu như tất cả các cây ăn quả đều bị biến dạng. Như là nho, quả nào khi chín cũng giống như những viên ngọc màu tím, vô cùng đẹp đẽ, mùi vị thơm ngon, chúng lớn hơn những quả nho bình thường gấp hai lần. Còn những loại quả khác thì không cần nói tới, mùi vị của chúng đều khiến cho người khác không thể dừng miệng được.
Hồ Mao Mao chọn trái cây đều là những loại tốt nhất, hái xong thì bỏ vào giỏ.
Lê Chân nhìn y chuyển từ cây này qua cây khác, cứ như muốn hái hết vậy: “Chúng ta sẽ không đi lâu đâu.”
“Lo trước khỏi hoạ, phải mang nhiều đồ ăn một chút.” Hồ Mao Mao quay đầu, nghiêm túc đáp.
Tiếp theo, y lại chạy xuống bếp, nhờ người làm cho y một ít thịt khô. Chỉ chốc lát sau, người phụ trách công việc này đi ra ngoài mang về một bầy heo và một bầy gà.
Suốt một ngày, nhà bếp của Lê Gia trở nên vô cùng bận rộn, hết sọt thịt này đến sọt thịt khác, ngoài thịt khô ra, còn có chà bông. Lê Chân tự hỏi nếu Hồ Mao Mao sinh hoạt tại mạt thế, không biết y sẽ chống đỡ bằng cách nào.
Lê Chân lấy một quả xoài từ trong cái túi nhỏ của Hồ Mao Mao, mang tới cho hai cha con Hồng Ngọc, mấy năm qua, hắn chỉ nhận rong biển của người ta mà không mang được cái gì để đền đáp.
Mỗi lần hắn đến thăm Hồng Ngọc, cũng thường mang theo trái cây và thịt khô, Tiểu Hồng Ngọc không kén ăn, chỉ cần đủ ngọt, thì loại quả nào bé cũng thích ăn. Đại Ngư thì thích ăn vải nhất, từ khi sống ở đây, hắn rất thường đoạt đồ ăn với bầy tiểu hồ ly.
Đại Ngư vừa ăn xoài do Lê Chân mang tới, vừa yêu cầu Lê Chân thu hồi lại cái tên Hồng Ngọc mà hắn đã đặt cho nhi tử nhà mình. Hoá ra Đại Ngư đã đặt tên cho Hồng Ngọc từ lâu rồi, gọi là Phúc Bảo.
Lúc Lê Chân nghe cái tên này, không khỏi đồng tình với Hồng Ngọc, đây là tiêu chuẩn đặt tên kiểu gì đây? Hắn thử gọi một tiếng Phúc Bảo, Hồng Ngọc lập tức bơi tung tăng về phía hắn, thì ra nhóc con này cũng rất thích cái tên đó. Tên do hắn đặt mà bé cũng nhận, xem ra tiểu gia hoả này không có khái niệm gì đối với chuyện đặt tên, chỉ cần bé biết là đang gọi mình, thì sẽ lập tức trả lời.
Còn tên thật của Đại Ngư, là Thanh Cẩm, tên này cũng không khó nghe, có thể thấy được năm đó cha của Đại Ngư vẫn có trình độ văn hoá cao hơn hắn nhiều.
Sau khi chuẩn bị xong thịt khô và trái cây, Hồ Mao Mao lại nhờ người đi mua thêm điểm tâm. Lê Chân đờ đẫn nhìn cái túi nhỏ của Hồ Mao Mao, gia hoả này ngoại trừ ăn, thì không còn hứng thú gì khác sao?
Sau khi chuẩn bị ổn thoả, Lê Chân bọn họ lập tức xuất phát. Mai rùa lại được treo trên xe, vẫn dùng bao bố để trùm lại, dù như vậy, vẫn khiến cho nhiều người phải ghé mắt. Đoàn người tiến thẳng đến sông Tiền Đường, chuẩn bị từ sông Tiền Đường tiến vào Đông Hải.
Thừa dịp vào ban đêm, Lê Chân và Hồ Mao Mao ngậm nội đan của thuỷ tộc, rồi nhảy vào trong nước, Tiểu Thạch Đầu thấy cha mình đã chìm xuống nước, vội vàng quay xe về.
Lê Chân vốn tưởng thế giới trong nước rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy và đàn cá lẳng lặng bơi lội. Thế nhưng, sau khi ngậm nội đan vào, hắn phát hiện thế giới trong nước cũng rất náo nhiệt, so với chợ của nhân loại cũng không khác nhau bao nhiêu.
Những con cá đã khai linh trí còn âm thầm bàn luận về họ, nội dung đại khái là tại sao lại có hai nhân loại có thể ở dưới nước lâu như vậy? Không phải bọn họ tới đây để bắt cá chứ? Hai con cá ở bên cạnh bọn họ thật xinh đẹp, không biết bọn họ có quan hệ gì? Sao hai người kia lại đi theo sau hai con cá? Sao người nọ lại cõng cái mai rùa to như vậy? Chẳng lẽ là rùa yêu sao? Nhưng tại sao sau khi con rùa kia thành tinh, lại tự lột mai mình ra?
Cũng có những con cá thì không nói gì, đa phần những con cá lắm chuyện kia đều có tinh thần lực rất thấp.
Hồng Ngọc đang rất hưng phấn, dọc đường đi cứ nói liên tục không ngừng, giới thiệu với Lê Chân về cuộc sống dưới nước. Cái gì mà rong biển nào ăn ngon, mùi vị của mấy con tôm ở bên kia vô cùng thơm ngon, đám tôm kia nghe mà run cầm cập, nhanh chóng bơi đi.
Chưa đến hừng đông, bọn họ đã tiến vào lối vào của Đông Hải. Đã tới khu vực nước mặn, Lê Chân nhìn Hồng Ngọc, hỏi Thanh Cẩm: “Hồng Ngọc ở trong biển không có vấn đề gì chứ?”
Thanh Cẩm vẩy đuôi một cái: “Tổ tiên của bọn ta vốn sinh sống ở biển, dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì.” Lê Chân quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tiểu Hồng Ngọc đang rất tự do bơi qua bơi lại trong biển, một chút ảnh hưởng cũng không có.
Thanh Cẩm dẫn hai người vượt biển suốt mấy ngày, hưng phấn ban đầu của Lê Chân và Hồ Mao Mao đã chuyển sang trạng thái thờ ơ, mỗi lần được ngoi lên mặt biển ăn uống, đều là thời gian để bọn họ tranh thủ thở một hơi.
Mỗi lần bọn họ nổi lên, sẽ lật mai rùa lại, mai rùa cũng không nặng, giống như một chiếc thuyền nhỏ nổi trên mặt nước, hai người ngồi trên mai rùa ăn uống, rồi tranh thủ nghỉ ngơi. Thanh Cẩm cũng dẫn nhi tử đi tìm thức ăn, có đôi khi, Lê Chân và Hồ Mao Mao không muốn xuống nước, hai cha con sẽ giúp bọn họ đẩy mai rùa, nhưng tốc độ như vậy dĩ nhiên sẽ chậm hơn nhiều.
Một hôm, hắn tự dưng muốn ăn cá, nên muốn đi bắt vài con, nhưng không đợi Lê Chân ra tay, Thanh Cẩm đã quất đuôi một cái đẩy con cá kia ra xa. Lê Chân nhìn con cá kia, hình như đã bị thương nặng, chẳng bao lâu sau, nó đã phơi bụng.
Bây giờ, Lê Chân mới được chứng kiến giá trị vũ lực của Thanh Cẩm. Hoá ra, mỗi lần vung đuôi là để tạo ra cột sóng.
Thanh Cẩm vô cùng đắc ý quay đầu lại nhìn Hồng Ngọc, khi còn sống ở nước ngọt, bọn họ chỉ toàn gặp những thuỷ tộc có tính tình ôn hoà, nên hắn không có cơ hội thể hiện giá trị vũ lực của mình. Hôm nay, hiếm khi có cơ hội được khoe khoang trước mặt nhi tử, có điều, hình như Hồng Ngọc hoàn toàn không biết lúc nãy cha mình vừa biểu diễn, bé đang vui vẻ ghé sát bên cạnh Hồ Mao Mao ăn trái cây.
“Tới rồi, có lẽ là hải vực này.” Sau khi vượt biển tám ngày, cuối cùng Thanh Cẩm cũng dừng lại, hải vực ở nơi này chính là địa bàn trước kia của Long Cung. Chỉ là, cho dù điều này ai cũng biết, vẫn không tìm ra được toà thành của Long Cung.
Lê Chân nhanh chóng lật mai rùa lại, bắt đầu đối chiếu với địa hình ở đây.
“Đây rồi.” Lê Chân chỉ vào một rãnh biển trong mai rùa: “Xem chỗ này đi, có phải chỗ này rất giống với cái chỗ ở đằng kia không?”
Hồ Mao Mao nhìn qua bên kia, quả thật có hơi giống. Sau khi xác định rãnh biển và phương hướng đi tới ngọn núi ẩn giấu Long Cung, Lê Chân lập tức bơi thẳng đến đó.
Bơi không bao lâu, Lê Chân phát hiện nơi này và hải vực hôm trước bơi ngang qua có chỗ bất đồng. So với những khu vực khác, hình như nơi này có chút tĩnh mịch. Bơi nửa ngày, không thấy có con cá nào, ban đầu còn gặp được vài con nghị luận sôi nổi về họ, nhưng nơi này thì chẳng có con cá nào, chỉ có một số sinh vật nhỏ bơi qua bơi lại.
Không ổn, tuy Lê Chân không có kiến thức về tập tính của sinh vật biển, nhưng hắn đã nhận ra bọn chúng có chỗ không bình thường, Thanh Cẩm cảm thán một tiếng: “Thật ra trước đây, khi ta bơi đến nơi này, là đã nhận ra nơi này có gì đó rất kỳ quái, nên mới không dám bơi sâu vào trong. Thật không ngờ, Long Cung lại ở gần đây.”
Hồng Ngọc cũng không dám bơi loạn khắp nơi nữa, chỉ một mực bám sát theo sau cha mình, bé có chút sợ hãi.
Hồ Mao Mao đã rút roi ra, chuẩn bị nếu có chuyện gì đột ngột xảy ra thì sẽ ra tay. Lê Chân cũng đẩy mạnh tinh thần lực lên mức cao nhất, lấy hắn làm trung tâm, lan toả ra hàng trăm thước, chỉ cần có bất kỳ dao động tinh thần nào hơi lớn một chút, sẽ bị hắn phát hiện.
Đột nhiên, Lê Chân ngừng lại, nhìn chằm chằm về một góc tối ở phía trước. Ở đó, hắn đã nhận ra có một dao động tinh thần sáng ngời, dao động tinh thần mạnh như vậy, hẳn là một yêu tu.
“Nơi đó có vấn đề.” Lê Chân che trước người Hồ Mao Mao, ánh sáng dưới biển quá ít, kể cả thị giác và khứu giác, đều bị áp, điều này cực kỳ bất lợi với bọn họ.
Hình như yêu tu kia không coi bọn họ ra gì, nên vẫn đang ở yên, không có ý định qua đây. Nhưng cho dù như vậy, Lê Chân vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, vẫn tiếp tục đề phòng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ chân bất ngờ trùng xuống, hắn cúi đầu, phát hiện một cọng rong biển rất dài không biết xuất hiện từ khi nào, đang quấn lấy cẳng chân của hắn.
Sau khi nó quấn chân của Lê Chân, lại có thêm một đám rong biển khác kéo tới quấn lấy, rồi lập tức kéo mạnh. Lê Chân quay đầu lại, Hồ Mao Mao cũng đang bị quấn, hai cha con Hồng Ngọc thì đã kịp thời tránh được. Thanh Cẩm định bơi tới cứu bọn họ, nhưng Lê Chân lại giơ tay ngăn cản, ý bảo Thanh Cẩm không cần xen vào.
Tiếp theo, hắn rút Hoả Vân Đao ra, chém xuống. Hình như đám rong biển này rất thường bắt cá bơi ngang qua, cho dù lớn cỡ nào, bọn chúng cũng quấn được, hết tầng này đến tầng khác. Bọn chúng nào biết rằng, con mồi lần này có vũ khí, chỉ một giây mà đã cắt đứt toàn bộ rong biển trên chân. Hồ Mao Mao cũng giơ móng vuốt ra, cắt đám rong biển đang quấn trên người y đứt thành từng đoạn.
Hình như bọn chúng không cam tâm, lại kéo thêm vô số rong biển, định dứt khoát tổng tấn công bọn họ.
Lê Chân lại chém đứt bọn chúng, hắn bơi về phía trước, ổn định cơ thể, rồi từ túi Càn Khôn lấy cây nĩa hôm trước ra, nhắm vào dao động tinh thần lực ở bên kia, rồi dùng sức ném thẳng.
Hắn vừa ném xong, rong biển giống như bị điện giật, chấn động mãnh liệt. Trong cảm giác tinh thần lực của hắn, tinh thần lực ở bên kia đang kịch liệt phập phồng.
Một cọng rong biển có đường kính dài năm mét, từ trong góc tối chậm rãi hiện ra. Nơi bị Lê Chân ném nĩa đâm vào, đang liên tục chảy ra chất lỏng màu xanh tím.
Lê Chân không biết lúc nãy hắn đã ném trúng nơi nào, có điều, so với ban đầu, dao động tinh thần của nó đã nhỏ đi rất nhiều, không khác với mấy con cá bình thường, xem ra sinh mệnh của nó không thể cầm cự được lâu nữa. Lê Chân đến gần, nó không có động tĩnh gì, chỉ lung lay theo dòng nước.
Thanh Cẩm từ phía sau bơi đến, vây quanh cọng rong biển sắp chết kia, còn thử kiểm tra chất lỏng đang tràn ra. Cuối cùng, hắn cho ra một kết luận: “Thứ này không thể ăn.”
Lê Chân: “...” Làm sao bây giờ, bên người hắn chỉ toàn một đám tham ăn.
Tiểu Hồng Ngọc cũng bơi lại, vây quanh hai người Lê Chân, không ngừng khen ân công thật lợi hại, ân công thật sự rất cao tay. Thanh Cẩm buồn bực liếc mắt nhìn Lê Chân và Hồ Mao Mao, sớm biết như vậy, hắn đã xông lên rồi.
Lê Chân sờ đầu Tiểu Hồng Ngọc, rồi đi về phía rong biển, gỡ cây nĩa ra. Lúc nãy hắn ném rất mạnh tay, nĩa cắm sâu vào thân của rong biển, cũng may chưa bị ghim toàn bộ vào bên trong.
Lê Chân dùng một tay giữ rong biển, một tay rút nĩa ra, nhưng nó lại đột ngột bạo trướng, cấp tốc bao phủ cả người Lê Chân.
Bộ nó mất trí rồi hay sao? Rõ ràng vừa mới bị chém xong, bây giờ còn không biết sống chết mà quấn lấy Lê Chân. Có lẽ là nó dùng toàn bộ cơ thể để giam hắn lại? Mục đích là để bắt cho bằng được con mồi là hắn đây.
Lê Chân còn chưa kịp rút đao ra, thì ở bên ngoài, Hồ Mao Mao đã dùng roi quất tới, Thanh Cẩm cũng vội vàng tiến lên hỗ trợ, hắn không vung đuôi, mà dùng cơ thể của mình trực tiếp đâm vào rong biển. Vây cá của Thanh Cẩm dựng thẳng lên, giống như những lưỡi dao nhỏ, cắt rong biển ra thành từng mảnh.
Không bao lâu sau, rong biển đã bị bọn họ cắt thành vô số đoạn. Lúc Lê Chân bơi từ bên trong ra, Thanh Cẩm còn quăng cho hắn một ánh mắt đắc ý, đại loại là xem đi, ngươi còn phải để cho ta cứu. Sau khi cười nhạo Lê Chân xong, Thanh Cẩn lại mang theo vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Hồng Ngọc, biểu hiện lần này, nhất định có thể thay đổi triệt để cách nhìn của nhi tử.
Nhưng Hồng Ngọc lại bơi đến trước mặt Lê Chân, lo lắng hỏi ân công có sao không, hoàn toàn không để ý đến màn cứu người vừa rồi của cha mình.
Hồ Mao Mao lấy ra một viên nội đan từ trong đám rong biển vỡ vụn, kích thướt của nó chỉ to bằng một hạt đậu nành, khó trách tại sao nó lại chống cự yếu ớt như vậy.
Lê Chân tự kiểm điểm bản thân, vừa nãy thật sự quá sơ ý, cho rằng dao động tinh thần của nó đã nhỏ đi, sẽ không làm gì được, nhưng không nghĩ tới nó vẫn còn có thể phản công. Cũng may, nó không còn thủ đoạn nào khác, ngoại trừ chỉ biết quấn chặt thì không còn chiêu nào khác. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ toi mạng vô cùng oan ức.
Bọn họ tiếp tục bơi về phía trước, thần sắc của Lê Chân đột ngột trở nên kỳ quái. Trong cảm giác tinh thần của hắn, phía trước lại xuất hiện một tinh thần lực sáng ngời, đếm sơ qua, đối phương ước chừng có khoảng hai mươi hoặc ba mươi.
“Dừng lại trước đã.”
Hồ Mao Mao vừa định hỏi có chuyện gì vậy, chợt phát hiện phía trước có vô số rong biển tụ tập. Từng đám, từng đám rong biển lớn phủ kín mọi ngóc ngách trước thị giác của bọn họ.
Khó trách tại sao nơi này không có con cá lớn nào, Lê Chân vốn đang buồn bực, một cọng rong biển yêu có thể có bao nhiêu uy lực? Vậy mà lại khiến cho chỗ này chẳng có một con cá lớn nào, bây giờ được chứng kiến cảnh trước mắt, cuối cùng hắn cũng đã hiểu, đây chính là quần cư!
Hồ Mao Mao lấy mai rùa xuống, chỉ vào đám rong biển dày đặc được vẽ trên mai rùa: “Là nơi này nhỉ?”
Đúng rồi, chẳng qua ban đầu hắn cho rằng chúng chỉ là rong biển bình thường, nào nghĩ bọn chúng là rong biển yêu tụ tập thành đàn. Chuyện duy nhất đáng ăn mừng là, một dãy rong biển lớn như vậy, mà chỉ có hai mươi ba mươi cây đã thành tinh, còn lại chỉ là rong biển bình thường.
“Đi thôi, dù thứ này có số lượng nhiều bao nhiêu thì cũng chẳng làm được gì.” Hồ Mao Mao vung roi bơi tới, Lê Chân phát hiện tiểu hồ ly nhà mình đôi khi cũng thật hiếu chiến.
Thật ra những gì Hồ Mao Mao nói cũng không sai, từ trước đến nay, yêu tu thực vật khá là dễ đối phó, bởi vì bản thể của nó di chuyển rất gian nan, thủ đoạn công kích không nhiều. Nếu chúng ở trên bờ, chỉ cần một mồi lửa là xong, căn bản không tạo được sóng gió gì.
Đám rong biển này, có thể nói là chưa bao giờ gặp qua đả kích lớn như ngày hôm nay, Lê Chân không một chút lưu tình với chúng, chém ra thành từng mảnh. Ban đầu, còn có vài cọng không biết sống chết quấn lấy hắn, một lát sau, rong biển ở nơi này đều chủ động tránh qua một bên để bọn họ bơi qua, giữa đám rong biển màu lục, từ từ xuất hiện một con đường thông qua bên kia.
Sau khi vượt qua dãy rong biển, một bãi xương trắng đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ, là xương cá ở đáy biển. Lê Chân nhìn một mẫu xương cá ước chừng dài hơn một trăm mét, trong lòng kinh ngạc, hắn cảm thán, con này còn lớn hơn cả cá voi.
Hình như đống xương cá này hơi yếu, chỉ cần không cẩn thận chạm nhẹ một cái, là chúng sẽ lập tức vỡ ra thành bột, tan vào trong nước.
Nhiều chấm nhỏ màu đen lẫn trong xương cốt, theo dòng nước trôi ra ngoài. Lúc Lê Chân phát hiện ra chúng, trong lòng tự dưng dâng lên cảm giác nguy hiểm tột độ. Tuy hắn không biết mấy thứ này là gì, nhưng lông tơ trên người của hắn đều dựng hết cả lên, hắn không suy nghĩ nữa, kéo Hồ Mao Mao bơi nhanh về phía trước.
Hai cha con Thanh Cẩm cũng tăng nhanh tốc độ bơi, chỉ chớp mắt đã không còn bóng dáng. Chờ đến khi rời khỏi bãi xương trắng, Lê Chân từ xa quay đầu lại, quên nhìn kỹ, còn đang cảm thấy may mắn vì chúng không theo đến đây, Hồ Mao Mao bên cạnh đột ngột phát ra một tiếng thét kinh hãi, hoá ra không biết từ khi nào mai rùa đã bị dính rất nhiều chấm đen.
Lê Chân lại gần nhìn kỹ, phát hiện bọn chúng thật ra là mấy con sâu, đang liên tục gặm cắn mai rùa. Lê Chân vội dùng đao quét bọn chúng xuống, nhưng bọn chúng lại bám vào Hoả Vân Đao của hắn, bắt đầu gặm cắn.
Rốt cuộc đây là đám sâu quỷ quái gì? Chẳng khác gì mấy con dòi bám trong xương, hơn nữa, trong cảm giác tinh thần lực của hắn, tinh thần lực của đám sâu này nhỏ đến mức gần như không nhận ra được.
Cuối cùng, Hồ Mao Mao đành phải ngưng tụ hoả hồ, thiêu rụi toàn bộ sâu, ở trong nước biển mà ngưng tụ hoả hồ thật sự là vô cùng hao phí tinh lực. Hoả hồ không phải là lửa bình thường, nó có thể miễn cưỡng duy trì trong một thời gian ngắn, còn phải trả giá bằng lượng linh khí rất lớn.
Thanh Cẩm nhìn đám sâu kia, sợ đến nỗi run cầm cập, nếu số lượng của chúng nhiều hơn một chút, dính lên người mình, chắc chắn sẽ bị gặm chết rất nhanh.
Lê Chân vẫn chưa yên tâm, hắn lại bơi xa thêm một chút, kiểm tra lại hai người. Quả nhiên, hắn phát hiện quần áo đã bị lủng vài lỗ, đuôi cá của Thanh Cẩm cũng không biết từ khi nào đã bị rách một chút, tốc độ gặm cắn của đám sâu kia thật đáng sợ, đuôi cá xinh đẹp của Thanh Cẩm đã bị gặm thiếu mất một mảnh vảy. Cũng may, trên người Hồng Ngọc không có một chút vết thương nào, xem ra Thanh Cẩm bảo hộ nhi tử của mình rất cẩn thận và chu đáo.
Đuôi bị thiếu một mảnh vảy, Thanh Cẩm còn lấy làm tự hào. Lúc đầu, Thanh Cẩm trông có vẻ như chẳng thèm để ý đến. Chỉ là, một lát sau, thỉnh thoảng hắn sẽ quay đầu lại nhìn cái đuôi của mình, cứ như vậy, dọc theo đường đi, không biết đã nhìn bao nhiêu lần. Lê Chân nghe rõ ràng, Thanh Cẩm còn lén hỏi Hồng Ngọc cái đuôi của hắn có phải đã trở nên xấu xí rồi không.